Chương 32
- Dự án lần này rất lớn, tôi mong tất cả mọi người cần thực sự nghiêm túc!
Seokjin một thân tây trang tráng kiện đầy lịch thiệp ngồi xuống ghế bành chủ toạ lớn trong phòng họp rộng mênh mông. Đôi mắt anh lạnh lùng đến mức chẳng ai có thể nhìn thấu một chút tâm tư nào mà dò xét tài liệu.
- Tôi cần một bản báo cáo đầy đủ và chi tiết hơn về phương hướng cho dự án hòn đảo này - Anh gấp tập văn kiện lại mà ném xuống bàn - Nội trong tuần sau, tôi mong mình sẽ nhận được một bản báo cáo hoàn chỉnh hơn.
Nói rồi anh đứng lên đưa hai tay mình cài lại cúc áo suit cho thật chỉnh tề. Buông một câu ' tan họp' hời hợt như một cách kết thúc cho buổi họp căng thẳng ấy, bước chân thuôn dài lãnh đạm đi khỏi phòng họp.
NS từ lúc Seokjin ngồi trên ghế chủ tịch đã chẳng biết bao nhiêu lần liên tiếp nhận những dự án lớn, có thể lên đến cả triệu đô cho một mảnh đất và những hợp đồng kí mua cứ đến nườm nượp. Không lẽ là cái duyên đến với anh chăng?
Tiền tài, danh vọng cùng toàn bộ tài sản của Namjoon nằm trong tay anh, dường như câu nói ' tiền đè chết người' là quá thừa thãi để tả về Kim Seokjin, những ngôi nhà và xe sang cũng cứ liên tục được anh kí hợp đồng mua mà chẳng cần bất cứ một kế hoạch nào cả.
* Cạch*
Cửa phòng chủ tịch bật mở, Seokjin thong thả nới lỏng cà vạt và đều đặn thở ra một hơi bước vào.
- Aaa...Chin...Chin!!
Tiếng nói lanh lảnh ngượng ngịu phát ra khi anh chỉ vừa mới bước vào, tâm tình như được xoa dịu đi một phần rời khỏi sự căng thẳng trong lòng, Seokjin ngước mặt lên nhìn bé con tròm ủm ngồi trên thảm chơi đồ chơi với một người phụ nữ bên cạnh. Vừa mới nhìn thấy mặt anh, nó liền chẳng để tâm đến đống đồ chơi màu sắc thích mắt kia mà bập bẹ chạy đến trước mặt Seokjin nhanh như cắt.
- Ái chà! - Seokjin vui vẻ bế con bé mắt sáng long lanh dưới đất lên - Cục Bông nhớ ba rồi sao?
Đáp lại anh là những ngôn từ không xác định vô cùng đáng yêu thốt lên, nhưng giọng điệu nhóc con vui vẻ khó tả, tựa như đang đồng ý với lời nói của anh vậy, khuôn miệng chỉ có 4 cái răng cười lên đến tít hết cả mắt, sau đó liền nũng nịu gục đầu vào vai anh.
Nhưng không phải cái dựa đầu như kiểu nhõng nhẽo với ba, mà con chuột nhỏ này thực sự, thực sự là chỉ muốn mài răng một chút.
Gặm gặm cắn cắn vai của Seokjin đến chán chê, chỉ một lúc sau, vai áo suit đắt tiền đã dính đầy nước dãi của vật nhỏ trên tay anh.
- Chị Haejin...còn cái áo nào khác không?
- Lần đầu cậu bị bẩn áo vì nhóc con kia sao? Không cần nói tôi cũng biết mà chuẩn bị cho cậu rồi đấy chủ tịch ạ!
Haejin nhìn Seokjin cười khổ cho công chúa gặm vai mình cũng bụm miệng cười mấy lần mới có thể lấy ra thêm một bộ suit từ trong tủ đựng quần áo nhỏ tại văn phòng. Có vẻ như cô đã dự bị cho trường hợp này từ rất lâu rồi thì phải.
- Đồ sạch ở trong tủ, cậu nhớ đấy! - Nói rồi Haejin đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình mà cầm cái ipad lên mở vài thư mục - À quên nữa, ngày mai cậu có một dự án cần đến Bắc Kinh để cùng người ta kí hợp đồng. Khách hàng lần này chẳng biết là người như thế nào, người ta cứ nhất quyết muốn gặp cậu cơ.
- Em không biết nữa...vả lại đây là một miếng đất rất lớn, vị trí lại ngay trung tâm của thành phố, dù sao thì một cuộc gặp mặt cũng chẳng mất gì.
- Nói nghe dễ quá, vậy còn Cục Bông thì sao? Cậu biết là chị cũng phải đi cùng cậu kia mà. - Haejin vừa nói vừa chầm chậm thu xếp lại đống đồ chơi dưới đất - Gửi bảo mẫu thì không yên tâm, chi bằng phải mang cả con bé đi thôi.
________
Tiếng cánh quạt trực thăng cứ vang lên ầm ầm khắp cả tầng thượng của toà cao ốc xí nghiệp tập đoàn NS. Gió cũng như vậy mà từng cơn cuộn trào ập đến, nó thổi tung mái tóc của con người đang bước đến gần.
Seokjin trước ngực ôm một bé con nhỏ xíu đang say ngủ, phía sau là Haejin đang cầm cặp tab cùng tài liệu cho anh, nếu như không có đống giấy tờ kia, họ còn nghĩ chủ tịch NS là đang đi du lịch ấy.
- Nhanh thôi, không thì muộn giờ gặp mặt mất.
Trực thăng bắt đầu cất cánh bay lên và Seokjin cũng đã ổn định chỗ nằm cho bé con đang say ngủ. Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, cuối cùng máy bay cũng đã hạ cánh tại bãi đỗ tư nhân sân bay quốc tế Bắc Kinh.
7h tối, thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc
Nhà hàng với phong cách đậm chất Trung Hoa là nơi mà anh được hẹn gặp mặt, thật chẳng biết là người nào lại khẩn thiết muốn gặp anh đến như vậy, chọn cái nhà hàng gì mà chán thế không biết.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, rốt cuộc thì cũng đã 8h tối, vị khách hàng kia đã trễ hẹn tận 1 tiếng, và nếu như đây không phải là một hợp đồng mua đất lớn đến như vậy, Seokjin hoàn toàn có thể huỷ việc bàn giao ngay tức khắc. Anh không hẳn là một con người quá chú trọng giờ giấc, nhưng thực sự là anh đã phải chờ đợi rất lâu.
- Không phải khách hàng của tôi, liệu tôi có băm mặt anh ra không?!
- Kính chào quý khách!
Vừa ngán ngẩm chửi thề một câu thì lập tức cánh cửa phòng ăn của anh lại bật mở cùng với giọng nói cung kính của nhân viên. Cuối cùng thì vị khách đặc biệt này cũng đã đến.
- Xin lỗi, tôi đến muộn!
- Park Chae Sang?!
____
- Năm qua...em sống tốt không?
Gã hỏi anh một câu hỏi hết sức ngây thơ, nhìn vào mắt anh khẩn thiết lắm, như thế là một sự quan tâm tuyệt đối và thật lòng.
- Tốt! Nếu như anh không xuất hiện. - Seokjin chẳng còn có hứng thú gì, chỉ biết nhấp một ngụm rượu rồi khoanh tay trước ngực - Tại sao lại muốn kí hợp đồng với công ty tôi? Anh có ý đồ gì? Với lại...tên khách hàng không phải tên anh.
- Nếu anh đưa tên thật của mình, em sẽ đồng ý gặp mặt sao?
- Không...tôi không nghĩ thế.
Seokjin tự vuốt ngược mái tóc của mình ra phía sau, tay phải cầm đũa gắp lấy một miếng há cảo mà cho vào miệng , anh bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Sau cái chết của chồng tôi, tôi từng ngày từng giờ sống chết muốn gặp anh.
- Sao cơ? - Gã sửng sốt- Chồng em...
- Không phải giả vờ, tôi biết là nhà anh làm!
Gương mặt vẫn bình đạm như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh liên tiếp ăn uống thoả thích những món ăn ngon lành trên bàn, ly rượu ở bên cạnh cũng từ lúc nào cạn sạch.
- Đừng cố nói chuyện tử tế nữa, anh đã giết chết một nửa cuộc đời của tôi rồi, chúng ta mãi mãi chỉ là kẻ thù!
- Không phải, anh...
- Hợp đồng có lẽ cũng chẳng cần kí nữa, tôi biết dự án này hiện tại mà không bán được thì đúng là thiệt thòi cho tôi. Nhưng đổi lại để không nhìn thấy cái mặt anh, chắc có lẽ nó cũng đáng!
Anh vùng vằng đặt đũa xuống bàn thật mạnh và lôi bộ hồ sơ trong cặp tab của mình ra, nhìn liếc qua chỉ vài giây ngắn ngủi đã đưa lên xé toạc thành từng mảnh.
- Tao hận mày cả đời!
_______
Cho đến khi trở về nhà và lo mọi việc ăn uống và ngủ nghỉ cho con nhỏ. Seokjin rốt cuộc cũng thừa ra chút thời gian tối muộn của mình để nghỉ ngơi trọn vẹn, anh chẳng còn thứ gì để lo thêm khi đứa trẻ nhà mình rất ngoan ngoãn, nhàn hạ hơn bao nhiêu khi phải vừa đi làm và vừa chăm con như vậy.
Tính qua tính lại chuyện thuê bảo mẫu, rốt cuộc thì chẳng có gì yên tâm hơn khi đặt con bé ở bên cạnh mình. Hơn nữa hiện tại anh là ai chứ? Lão đại KOW, ai mà biết được người nào sẽ có âm mưu với con mình chứ?
Anh đưa một tay chắn gió khỏi chiếc bật lửa trên tay, từ từ châm cho mình một điếu thuốc, làn khói trắng muốt cứ như vậy bay lên mang theo một mùi hương gay gắt.
Việc hút thuốc có lẽ là một điều chẳng nên chút nào đối với một người có con nhỏ như Seokjin, nhưng chí ít, nó làm anh đỡ muộn phiền trong lòng hơn, tâm trạng của anh thực sự tệ, rất rất tệ.
Thật mong rằng ông trời sẽ sắp đặt cho mình một phép màu nào đó, có thể là ở bất cứ đâu, anh vẫn có thể gặp lại người mình yêu, tựa như trong một cuốn tiểu thuyết vậy. Nhưng đời thực này khốc liệt, quá đỗi khốc liệt, thứ anh nhật được chỉ là những món trang sức hoạ hoằn nhặt được.
Vừa nghĩ, anh lại vừa móc trong túi áo mình ra một chiếc hộp nhung màu đỏ mà khi mở ra bên trong đó lại chứa hai món đồ khá quan trọng.
Một chiếc dây chuyền sáng trưng đã được rửa sạch vết máu, cùng với chiếc nhẫn cưới bên cạnh, đã một năm trôi qua, nó vẫn chẳng thể về tay chủ.
Khẽ dụi đi điếu thuốc trên tay mình, Seokjin gập lại cái hộp nhung kia mà chôn nó sâu trong lòng, anh lại bắt đầu nhớ hắn, nhớ đến mức không thể thở nổi. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có lấy một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa, anh lặng lẽ ngước lên nhìn bầu trời đêm mù mịt kia.
- Hoá ra...mình cạn nước mắt rồi!...
Kể cả khi anh có khóc hay cười thì bên cạnh rốt cuộc cũng chẳng còn một ai nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip