Chương 26

- Lý . Triệu. Phong, tôi bảo anh ra đây gặp tôi.

Triệu Vy tay đập thùm thụp vào cửa nhà của Lý Triệu Phong. Tin anh ta mua chuộc thuộc hạ của Namjoon để mượn tay giết người truyền đến tai thị, sáng hôm nay thị tức tốc đến nhà anh ta mà hỏi chuyện. Cửa căn hộ nhanh chóng được mở ra

- Có chuyện gì? đúng là mấy con đàn bà vô dụng, mới sáng ra đã đập cửa inh ỏi để làm gì?

Thị hừng hực máu nóng bước vào trong căn hộ riêng của Lý Triệu Phong,  ngồi phịch xuống ghế sofa kia. Anh ta cũng nối bước mà đi đến bên cạnh, chưa gì thị đã xông đến mà xách cổ áo anh ta lên.

- Tại sao anh lại muốn giết Nam Tuấn? còn mua chuộc một thuộc hạ của hắn nữa. Anh điên sao?

Lý Triệu Phong cười nhếch mép, gạt tay thị ra, anh ta thong dong ngồi xuống sofa, ánh mắt khinh khỉnh mà nhìn thị.

- Tại sao tao không thể? Mày nghĩ mày là ai mà đòi cưới Nam Tuấn rồi chiếm hết tài sản Kim gia? Tao giết nó, toàn bộ tài sản chắc chắn bàn giao lại cho Thạc Trân, tao cưới được Thạc Trân rồi chia đều hồi môn cho mày cũng đủ sống hết 60 năm cuộc đời

- Anh thì biết cái gì, lúc đấy chắc chắn là sắp dụ được anh ta lên giường. Ai ngờ Thạc Trân lại lên phòng nhanh thế, chỉ cần một chút....

- Một chút cái đếch gì? Mày thấy Kim Nam Tuấn yêu vợ nó đến chừng nào? Lần trước bỏ thuốc nó, mày cũng bị Thạc Trân tát đến sưng mặt rồi ném khỏi Kim gia. Ông già ở nhà còn phải muối mặt đến cúi đầu xin nó hợp tác lại với Triệu Hào. Thà là tao giết nó rồi cưới Thạc Trân, tài sản Kim gia từ đấy chiếm dễ như chơi

- Thế anh nghĩ anh là ai mà đòi cưới Kim Thạc Trân? Nó cũng yêu Kim Nam Tuấn chẳng kém, anh trai ạ, anh hơi bị tự tin rồi đấy

Triệu Phong nhướn mày, anh ta nắm lấy tóc thị mà giật ngược lên, đôi mắt hằn tia máu nhìn thẳng mặt thị, môi Triệu Phong nhếch lên mà cười nhạo Triệu Vy

- A...mẹ kiếp anh bỏ tôi ra....aaa

- Tao không ngu như mày, tao chắc chắn trong hôm nay sẽ có tin tử của Kim Nam Tuấn và mày cũng đừng nghĩ tao sẽ nông cạn đến mức bị bắt thóp như mày đâu em gái ạ.

Nói rồi anh ta đẩy thị ngã về sau, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút, dáng đi đầy vẻ nghênh ngang và cố tỏ ra đắc thắng. Làm thị bên này tức không chịu được, vuốt lại tóc tai của mình, Triệu Vy phủi váy đứng lên. Thị vừa đi, cảm giác bực tức cùng tủi thân dâng trào.
_____

Seokjin cựa thân ngồi dậy, hôm qua anh đã uống rất nhiều, uống đến chẳng còn nhớ gì luôn. Anh chỉ nhớ mang máng rằng mình đã đi cùng Jimin, và chỉ thế thôi. Sau đó thì...sau đó thì chẳng nhớ gì nữa.

Vuốt lấy tóc của mình, đầu anh đang đau chết đi được, cúi người xuống và thở ra một hơi. Lúc này Seokjin mới giật mình

Trên người anh thế nào lại không có quần áo?

Anh lật chăn ra, người nằm cạnh anh đêm qua Jimin vẫn còn đang ngủ ngon lành, cậu dường như chẳng có hành động nào khi Jin giật mạnh chăn ra như thế. Anh mở to mắt, đá vào chân cậu một nhát đau điếng

* Bốp*

- Aaaaaaa....anh làm cái gì vậy?

Jimin bừng tỉnh sau cú đá vừa rồi, cậu nhảy dựng lên và ôm chân đau đớn quằn quại, ông anh này có phải là điên tình đến phát sảng rồi không?

- Quần áo của anh đâu....không lẽ đêm qua em....

Seokjin nhảy lên giường mà lấy chăn quấn lại cái thân trần như nhộng của mình, nếu như đêm qua mình quá chén đến độ...với Jimin, vậy sau này làm sao mà nhìn mặt nhau nữa.

Jimin mặt mày méo xệch, anh trai ạ, có phải anh xem phim quá nhiều rồi không? Nếu cậu mà động vào người anh, chắc bây giờ Jimin cũng chẳng có chuyện nằm say ngủ như thế này đâu, Namjoon chắc hẳn cũng sẽ ném cậu vào bể cá mập để lóc da lóc thịt cậu rồi, nhẹ nhất....chắc cũng tàn phế cả đời.

- Cái đầu anh đang nghĩ gì vậy Kim Seokjin?

- Chứ sao....

- Đêm qua anh say nôn hết vào người em, còn nói sảng nữa, mất công lắm em mới vác được anh về phòng. Bây giờ tỉnh rồi lại còn hiểu lầm em, với lại em đây chẳng thèm nhé, em còn yêu đời lắm, Namjoon hyung sẽ chặt chân em rồi cho vào bình rượu mà ngâm ấy.

Seokjin lúc này mới thả lỏng chăn, anh ném chiếc gối vào mặt Jimin rồi nằm vật ra. Namjoon gì chứ? Hắn chắc còn đang bận ở bên cô người tình kia, được rồi, anh chấp nhận sòng phẳng với hắn luôn, Kim Seokjin là người rất mạnh mẽ, anh chẳng uỷ mị hay là cố níu kéo gì, nhưng thực sự trong tâm vô cùng nhói, chẳng còn mấy ngày nữa là lễ cưới cử hành kia mà?

- Namjoon vẫn không chịu ly hôn....

- Anh cứ nghĩ chuyện đấy làm gì? Chắc gì mọi chuyện giống như anh thấy chứ, ắt hẳn có chuyện uẩn khúc.

Jimin ôm gối mà nằm lại lên giường, cậu vỗ vai anh mà trấn an. Riêng chuyện gì chứ Kim Namjoon thì cậu còn đặt niềm tin hơn cả ông anh trai kia, qua vài lần nói chuyện cũng có thể biết được hắn yêu Seokjin như thế nào, hơn nữa hai người còn yêu nhau đến tận 10 năm, vâng là 10 năm đấy. Đâu phải cứ nói xa là xa chứ

- Anh cố gắng lắm rồi, nhưng nó khó chịu lắm Jimin à....anh thậm chí còn thấy em ấy kéo áo cô ta xuống.

Đôi mắt anh đỏ hoe và những dòng lệ nóng hổi đua nhau rơi xuống. Đấy chính là cảm giác vô cùng ức chế, cay cú, hơn hết là nhục nhã, Namjoon có thể chán anh, có thể là do yêu nhau quá lâu rồi nên sinh ra chán nản, anh biết điều ấy. Nhưng tại sao lại không cùng anh nói chuyện, chỉ cần hắn thẳng thắn, Seokjin sẽ nguyện ý nghe theo, đằng này lại là lén lút như vậy, anh sẵn sàng nghe lời để hắn được hạnh phúc cơ mà?

- Kim Namjoon là đồ tồi, anh ghét em!

Seokjin úp mặt vào gối mà xả tất thảy nỗi uất ức ra, anh rốt cuộc đã yêu hắn nhiều như thế nào, mọi việc thực sự đã đến quá nhanh rồi, dường như chỉ mới ngày hôm qua anh và hắn vẫn còn ân ái hạnh phúc, vậy mà ngày hôm nay lại là cả một bầu trời xám xịt, Seokjin còn đang nghĩ đi nghĩ lại về chuyến công tác vừa rồi, chắc hẳn hắn không gọi điện không phải là vì công việc đúng không?

Jimin bên này sửa soạn quần áo tươm tất, còn xịt nước hoa thơm phức lên. Chỉ còn hơn 2 tiếng nữa là show diễn tuần lễ thời trang bắt đầu nên buộc Jimin phải chuẩn bị cho nhan sắc bản thân một chút. Quay qua nhìn Seokjin đang khóc tu tu trên giường, cậu vỗ vai anh mà an ủi

- Haizzz, Jin hyung à, phấn chấn lên chút đi anh. Lát nữa Namjoon sẽ đến đón anh về ha

- Cái gì? Park Jimin!!!Sao em lại báo cho em ấy, thế thì công bỏ đi của anh thành công cốc à?

Jimin bên này thở dài, mắt cậu vì ngán ngẩm mà trợn trắng lên. Seokjin ngốc thì cũng vừa vừa thôi chứ

- Jin hyung à, anh nhìn lại đi - cậu đẩy anh đi ra phía cửa kính mà nhìn xuống quanh cảnh đường phố bên dưới- Đây là Thượng Hải, là Thượng Hải đấy, gần một nửa bến Thượng Hải là của Namjoon, anh nghĩ xem em không gọi điện thì anh ấy cũng có khó khăn trong việc tìm anh hay không?

Seokjin lúc này mới vỡ ra, anh sang đây bởi sang nước khác thì làm gì có người quen cơ chứ, lúc đi trên người còn chẳng mang nhiều tiền, vậy nên vào xin cùng tá túc với cậu là con đường tốt nhất rồi.

- Aishhh...anh không quan tâm, ở yên trong đây thì là không bị nhận ra chứ gì

Anh với lấy cái điều khiển ti vi bên cạnh mình, tỏ ra hờ hững mà xem ti vi, tay còn cầm cả cốc trà nóng. Sự bình tĩnh của anh cũng làm cậu khá bất ngờ đó, nãy vừa khóc cơ mà. Chợt bản tin nóng trong ngày đưa tin, thành công tạo sự chú ý cho Seokjin

" Vào 6 giờ 30 phút sáng ngày hôm nay, một vụ tai nạn xe tàn khốc đã được xảy ra khi chiếc xe tải mất thắng lao vào một ô tô con. Nạn nhân là một người đàn ông 26 tuổi, qua giấy tờ tìm được cho biết đây là một người Hàn Quốc, hiện tại bên phía cảnh sát đang khám xét hiện trường và tìm cách liên lạc với gia đình nạn nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip