Chương 4
Namjoon một tay cầm áo khoác mở cửa phòng.
Cục cưng của hắn vẫn đang ngủ, thần sắc cũng khá hơn trước rất nhiều, hẵn nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn. Tay nhẹ nhàng nâng niu gương mặt bầu bĩnh trước mặt
Mùi thuốc lá và bạc hà hoà quện xộc vào mũi anh, một mùi hương quá đỗi quen thuộc, anh khẽ nhướn mi mắt , bàn tay đang ghim ống truyền nước nắm lấy bàn tay to lớn của đối phương.
- Sao em về sớm vậy?
- Em không an tâm khi cục cưng của em ở nhà một mình đâu.
Anh khẽ rút cây kim trên tay mình ra, bình nước biển cuối cùng cũng truyền xong. Anh quay sang nhìn hắn, hai tay dang ra, Namjoon cũng rất hiểu ý mà bế anh lên theo kiểu bế trẻ con.
- Em đưa anh đến một nơi
- Hửm?
Hắn ôn nhu khoác áo cho anh, bế anh hướng lên sân thượng rộng lớn .
- Thôi mà đừng có bế nữa!!! Ngại lắm rồi... - Seokjin đỏ mặt toan giãy xuống không để hắn tiếp tục bế mình nữa
- Kệ em! Em thích!
Cánh cửa kính mở ra, hắn bế ánh rảo bước trên nền đá granite cao cấp. Có bánh, trà và một bộ bàn ghế to lớn và êm ái đặt ở giữa với dây đèn nhấp nháy mắc chung quanh. Trông chúng thật thơ mộng. Anh quay sang cười với hắn
- Đây là món quà em dành cho anh sao
Hắn đặt anh trên chiếc sofa êm ái
- Đáng lẽ ra hôm nay chúng ta sẽ cùng cụng li uống rượu vang dưới ánh nến sang trọng, nhưng người nào đó đã làm em phải huỷ bàn rồi.
Lúc này Seokjin mới tự chột dạ
- Anh xin lỗi mà, lần sau sẽ không như vậy. Nhé! Nhé?
- Tốt nhất là đừng nên có lần sau, em sẽ không cho anh đi làm nữa đâu!
Hắn rót một cốc trà nóng và đưa cho anh. Sau đó cũng tự rót cho mình một cốc, hắn cụng nhẹ chiếc cốc của mình vào chiếc cốc của anh
- Chúc mừng kỷ niệm 10 năm của đôi ta - Hắn nở một nụ cười tươi hết cỡ
- Kỉ niệm bằng trà sao? Em có nhiều ý tưởng đó - anh ghé cốc trà lên miệng từ từ uống.
- Chuyến công tác ở Bali khiến anh phải uống rượu nhiều hơn cả cơm ăn mỗi bữa rồi. Em là đang lo lắng cho một bệnh nhân tiền sử dạ dày như anh. Và hơn hết đó còn là vợ em
Hắn tiếu ý nhìn anh, cuộc sống của hai người vẫn luôn bình yên như vậy, đã không ít lần chủ tịch và phó chủ tịch NS được mệnh danh là hình mẫu của một tình yêu vĩnh cửu. Chỉ đơn giản là trà bánh và một cái ôm, họ trải qua với nhau hơn 10 năm cũng thật nhẹ nhàng và êm đẹp.
_____
- Namjoon à, công ti BW muốn ngỏ lời hợp tác với tập đoàn chúng ta
Anh lật tập hồ sơ đọc thư yêu cầu hợp tác của bên đại diện công ty. Ánh mắt có chút thất thần, đó phải chăng là công ty đã đẩy cả gia đình hắn xuống tận hố sâu vực thẳm hay sao?
- Hừ! Không ngờ được có ngày đối thủ của mình lại mong hợp tác với mình đấy, thật nực cười - Hắn cười khẩy - Chắc gã ta cũng không ngờ em vẫn còn sống
- Cứ gặp đi, anh cũng muốn nhìn mặt tên chủ tịch ấy sau khi nghĩ mình đã đạp đổ được KN sau chừng ấy năm mặt ngang mũi dọc của hắn như thế nào.
- Em đã đọc sơ lược về tình hình của tập đoàn BW đó
- Thế nào?
Hắn lấy ra một tập văn kiện, cẩn thận lật từng trang mang đến trước mặt Seokjin. Trên gương mặt hắn tràn ngập sự thù hằn nói tiếp
- Từng trốn thuế, bị lên án vì thái độ phục vụ của nhân viên trong khu nghỉ dưỡng. Bòn rút tiền nhân viên. Giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, còn rửa tiền....
- Anh đang thắc mắc là tại sao một vài nhà đầu tư vẫn đang rót vốn cho một tập đoàn thối nát đấy đấy!
- Một cuộc giao dịch chẳng mấy sạch sẽ. Và người chịu thiệt ở đây chẳng ai khác ngoài vợ và con gái hắn.
- Ý em là....
- Đúng! Là môi giới mại dâm trá hình trên người thân.
- Vậy không sớm thì muộn gã cũng sẽ vào tù
- Bằng chứng thì cũng đã có đủ, nhưng em còn muốn ông ta nhởn nhơ thêm một thời gian nữa.
.
Thư ký của Namjoon cung kính mời chủ tịch của BW lên trên thang máy dành cho cán bộ cấp cao. Đáy mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường, một lão già ti tiện, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào từng đường nét trên cơ thể cô ta. Thật chỉ mong chủ tịch sớm tiễn tên vô lại này lên tây thiên luôn đi! Bực mình
- Mời chủ tịch đi theo tôi
Gã đi theo sau cô trợ lý chủ yếu chỉ để nhìn vòng mông căng của cô, một ánh mắt ti tiện và hạ đẳng, y hệt cái cách mà hắn hại Kim gia năm xưa.
Namjoon đang lật đống hồ sơ xem, tay hắn vẫn đang kẹp điếu cigar đưa lên miệng hút, ánh mắt hắn như đang mong chờ hướng về phía cánh cửa phòng kia.
* Cộc cộc*
- Chủ tịch, ngài Lee Seung Min đã đến
- Mời vào
Cô thư ký khẽ mở cửa và mời gã bước vào, cuối cùng cũng thoát khỏi cái ánh mắt dê già đói khát kia, cô đang ghê tởm muốn chết đây.
Xong việc, ngay lập tức cô quay xuống phòng phó chủ tịch
- Chào Kim tổng, rất vui vì hôm nay được mời đến gặp ngài
Hắn đặt lại điếu cigar dưới gạt tàn, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng cùng thù hận đăm chiêu quay ghế sang
- Đúng, rất lâu rồi chưa gặp lại ngài Lee đây
Gã kia thoáng chốc sửng sốt
- Kim Namjoon....mày....mày còn sống?
- Sao nào? Tôi mong ngài Lee nên biết cách cư xử, tôi đang ngồi đây với tư cách là người được yêu cầu rót vốn đầu tư cho BW, chắc ông cũng biết điều đó.
- Chà! Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, xem ra năm ấy tao phải giết chết mày mới đúng, có phải là tao đã quá nhân từ?
Hắn nhướng mi nhìn gã, ánh mắt chỉ có sự chán ghét cùng khinh thường
- Không phải ông nhân từ, tại ông quá ngu xuẩn khi xem thường tôi.
- Mày....hừ! Năm xưa Kim Tae Han tự tử, tao đã nghĩ chắc mày không sớm thì muộn cũng sẽ chết ở xó xỉnh nào đó ở cái đất Seoul này, hiện tại mày làm tao bất ngờ đấy. Thằng nhãi!
Lee Seung Min cười nhếch mép, ngay cả hồ sơ cũng vứt toẹt trên bàn đầy cay cú. Năm xưa đã cài nội gián vào KN, còn mừng thầm sao khi nghe tin KN phải nộp đơn phá sản, thật không ngờ còn một Kim Namjoon hiện tại lại thành công đến như vậy.
- Tôi cũng không ngờ ngày xưa kẻ đạp đổ KN bằng cách cài nội gián và bòn rút ngân quỹ của nhà tôi lại có ngày phải đi xin rót vốn đầu tư khổ sở như ông đấy
Hắn đối lại gã một câu y hệt, đúng là loại sống trên tiền bẩn thì rốt cuộc cũng chỉ là hạ tiện, chả được cái tích sự gì. Ngoài rượu chè và gái gú, gã chẳng là cái đếch gì trong cái giới kinh doanh này cả, cốt yếu được mấy đồng vốn đầu tư cầm cự đến ngày nay cũng là khá lắm rồi.
Hắn còn nhớ như in cái ngày mà Kim gia rơi vào khủng hoảng, các cổ đông kêu gọi thu hồi vốn đầu tư, cha hắn lao lực đến phát điên, mẹ hắn mất còn chưa đầy tháng mà gia đình đã phải gánh trên vai nỗi khủng hoảng này.
6 năm trước
KN bị tố là trốn thuế và môi giới chất cấm trái phép, Kim gia bị niêm phong. Cha hắn tự tử, trước khi ra đi ông còn để lại lời nhắn "Trong quyển sổ tiết kiệm này có đủ số tiền để con trang trải cuộc sống sau này. Cha rất mệt mỏi rồi, xin lỗi con!"
Hắn trên tay ôm chặt chiếc balo cùng hành lí của mình, lững thững đi dưới mưa, tự hỏi rằng phải chăng bản thân quá vô dụng? Không thể giúp được gì cho gia đình, thành quả cống hiến cả một đời của dòng họ Kim cứ thế mà mất hay sao?
Họ hàng bà con đã gọi điện xoay sở khắp nơi để giúp KN, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được bằng chứng rằng Kim Tae Han bị oan. Cuối cùng cũng chỉ rơi vào bất lực.
Cái ngày mà Lee Seung Min đạp ngã hắn dưới mưa trên con đường vắng heo hút và đám chân tay của gã đã đánh hắn một trận nhừ tử. Lúc ấy Namjoon chẳng còn sức mà đánh trả, tay vẫn ôm chặt di ảnh của cha và mẹ, nỗi đau này đến với hắn thực sự quá chồng chất. Suy cho cùng đó cũng thật quá sức đối với một chàng trai mới 20 tuổi còn tập tễnh trên đường đời.
Hắn thề với đời rằng sẽ có một ngày Lee Seung Min phải trả giá cho những gì gã gây ra, hắn hận gã thấu tận xương tuỷ.
Chính vào lúc cuộc đời Kim Namjoon rơi vào bế tắc, một thân ảnh đã chạy đến và ôm hắn vào lòng
- Namjoon.....Namjoon à,anh vừa xem tin tức. Em không sao chứ?
Hắn ngồi bên vệ đường, mặt mày đã lấm tấm máu me bầm tím. Anh rút khăn tay ra khẽ lau lên vết thương của hắn. Namjoon nắm lấy tay anh thật chặt, ánh mắt hắn bi thương đến đáng sợ, một giọt nước mắt khẽ lăn dài, hắn như trút hết bầu tâm sự, cả người chỉ toàn là bộ dáng bất lực
- Em mất hết mọi thứ rồi....em thực sự thấy không ổn một chút nào cả, mọi thứ đến quá nhanh và em không thể chịu nổi. Anh à...có phải là em quá vô dụng không? Công sức cả đời Kim gia....
- Anh tin bác không phải một người như vậy, em không vô dụng...đừng tự trách bản thân mình nữa . Em còn có anh mà, anh vẫn luôn ở bên em, mạnh mẽ đứng dậy và vực lại KN, gia đình anh sẽ giúp em. Được chứ?
Tối đó dưới ánh đèn đường hiu hắt, hai người một lớn một nhỏ ôm lấy nhau. Anh sẽ vươn tay xoa tấm lưng rộng của người yêu, để cho hắn khóc trên vai mình.
Namjoon còn cả tổ chức đang đợi hắn, Kim phu nhân ra đi đồng nghĩa với việc hắn sẽ là người kế nhiệm. Và hắn phải vực dậy để tiếp tục chiến đấu, lấy lại tất cả những gì đã mất.
- Em chỉ yếu đuối duy nhất hôm nay nữa thôi Seokjin à!
- Dù em yếu đuối hay mạnh mẽ, anh vẫn luôn bên em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip