Chương 45
1 tháng nữa qua đi, đồ cưới của Namjoon và Seokjin cũng đã được may hoàn tất, và Jimin còn dành cả thời gian của mình để thiết kế đồ cưới cho Taehyung và Jungkook nữa.
.
- Em thấy bộ này thế nào?
Seokjin chỉnh chỉnh cổ áo của mình, anh thực sự rất thích bộ vest này, phía bên tay áo còn được thêu nổi tên KNJ & KSJ nữa, đúng thực là độc quyền
- Vợ em mặc gì mà chẳng đẹp chứ
Namjoon đến bên cạnh mà ôm anh từ đằng sau, cằm hắn đặt trên vai anh, trông hai người trong gương đúng là trời sinh một cặp, hắn rút hộp nhẫn cưới bằng nhung đen trong túi quần mà mở ra
- Ngày kia là tiệc cưới được chuẩn bị xong, anh xem qua nhẫn đi
Seokjin cầm lấy hộp nhẫn mà soi xét liên tục, quả thực chúng rất đẹp, chất liệu vàng trắng sáng bóng cùng 5 viên kim cương nhỏ được đính chìm dưới mặt nhẫn, hơn hết bên phía mặt trong của mỗi chiếc nhẫn cũng được khắc chữ một cách tỉ mỉ rõ ràng
- KSJ is a gift...... for KNJ forever? Chữ này giống hình xăm của chúng mình
Anh vạch áo của mình lên mà so dòng chữ được xăm trên tay mình với dòng chữ được khắc trên kia, giống đến cả phông chữ. Đôi nhẫn này thành công làm anh cảm thấy khá thích thú
- Ừm....bởi vì anh chính xác là món quà mà ông trời ban cho em. Chỉ có mình anh!
Hắn hôn lấy trán Seokjin mà nỉ non với anh, dường như càng ở bên nhau lâu, cả hai càng không thể mất nhau. Tựa như một điều hiển nhiên anh ở bên hắn, trải qua bao nhiêu thăng trầm, và cuối cùng là cái kết viên mãn
____
Hoseok gấp gáp thu dọn hành lí của mình để lên máy bay về Hàn Quốc, công việc của tổ chức bên này đúng là được nó làm nhanh hơn dự định rất nhiều, không cho mình chần chừ một phút giây nào chậm trễ, nó còn có một điều bất ngờ dành cho người yêu của mình.
.
Yoongi bên này đang quấn chặt khăn trên cổ mình lại, đường phố cuối tháng 12 thực sự rất lạnh và khô, anh cảm tưởng như da thịt trên người như bị cào xé ra vậy.
Ngày gì mà lại đen đủi thế không biết, có mỗi một chiếc xe để đi làm mà lại bị hỏng, đi bộ từ nhà đến văn phòng luật sư dù không quá xa, nhưng thực sự rất lạnh, anh thấy hai bàn tay mình như không còn cảm giác nữa.
* Ào*
- Ôi thật xin lỗi, cậu không sao chứ?
Dù chỉ còn vài bước chân nữa là trở về nhà, nhưng điều xui xẻo lại một lần nữa tìm đến anh. Chậu nước từ phía trên ban công của một cửa hàng hoa rơi thằng vào người Yoongi, người chủ cửa hàng thì rối rít xin lỗi. Yoongi hiện tại lạnh đến không thể chịu nổi, anh quắp cả người ướt sũng của mình mà chạy vào bên trong sảnh khu căn hộ nhà mình.
Đi thẳng lên trên căn hộ của mình, Yoongi khụt khịt mấy cái thay đồ ra, anh ghét nhất cái mùa lạnh này, có thay đồ cũng bị run rẩy một trận. Sau cùng Yoongi ngồi trên sofa mà tự thưởng cho mình một cốc cacao ấm, sự mệt mỏi trong công việc dồn dập thành công kéo anh vào sâu trong giấc ngủ say.
____
* Cạch*
Cánh cửa nhà bật mở, dường như có ai đó đến đây, Yoongi bây giờ thực sự rất buồn ngủ, anh hơi mệt mỏi một chút, có lẽ là cảm lạnh rồi. Ai đến thì đến đi, ông đây quá mệt để có thể ngồi dậy rồi.
Bước chân của người vừa mới mở cửa nhà anh ra vẫn âm vang từng tiếng đạp trên nền nhà bằng gỗ bồm bộp, có vẻ như đang tìm điều gì đó. Yoongi càng quắp người lại trên sofa, hai tay lạnh đặt giữa đùi của mình để ủ ấm, chợt thấy nơi sofa trên đầu mình bị lún xuống, và có thứ được đắp lên trên người anh. Yoongi trở người vài cái, chợt cảm thấy bản thân như bị nhấc bổng lên, người đó bế anh trở lại phòng ngủ.
Hiện tại anh mê mê tỉnh tỉnh mà mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt một màn quay cuồng, trán dường như có cái gì lạnh lạnh mềm mềm dán lên.
- Lạnh quá...ai vậy?
- Em về rồi Yoongi à!
Yoongi nghe được giọng nói quen thuộc tâm tình như bừng tỉnh khỏi cơn mê man mà mở to mắt, nhìn thấy gương mặt kia đang lo lắng cho mình, anh rốt cuộc cũng từ bỏ đi sự mạnh mẽ bên ngoài ôm lấy người đó.
- Hoseok....em sao lại đi lâu đến như vậy....anh nhớ em lắm
Hoseok tay đỡ lấy lưng gầy yếu của Yoongi, nó nhẹ giọng mà dỗ dành
- Xin lỗi anh...lại để anh phải chờ
- Em...đừng đi nữa, đừng để anh một mình nữa được không?
- Được, sẽ không đi nữa, sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. Còn nữa, anh cũng không được để bản thân bị ốm như thế này, em sẽ rất lo lắng có biết không?
- Nghe theo em, cái gì cũng nghe theo em!
Hai người mừng mừng tủi tủi ôm nhau một lúc lâu, Yoongi hiện tại một bộ dáng vô cùng ỷ lại mà được Hoseok bồi cho ăn từng muỗng cháo một, khịt khịt mũi vài cái, anh nói với Hoseok
- Ngày mai là lễ cưới của anh Seokjin và Namjoon, cả Taehyung và Jungkook nữa. Chúng ta dậy sớm một chút chuẩn bị
- Em đã biết, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi thứ em sẽ lo
Hoseok liếc nhìn hai tấm thiệp cưới đặt trên bàn, lại nhìn vẻ mặt không vui cho lắm của anh cũng đoán ra được phàn nào. Nó biết anh rất muốn cùng nó có một đám cưới như vậy, dù gì cũng yêu nhau ngót nghét hơn nửa thập kỉ chẳng hơn kém ai, việc ganh tị như vậy là không tránh khỏi.
_____
Lễ cưới sa hoa với hàng trăm quan khách tham sự, có đèn trang trí nhấp nháy và toàn bộ đều là hoa thật điểm tô. Tất cả tạo nên một bức tranh hôn lễ tuyệt đẹp.
Tiếng nhạc du dương truyền từ trong căn phòng thay đồ lớn kia ra, Seokjin cùng Jungkook thắt gọn gàng chiếc nơ trên cổ mình lại, tay cẩn thận vuốt lại mái tóc của bản thân, cả hai đều mang một bộ dáng chú rể bé gọn gàng tươm tất, còn rất thư sinh.
Seokjin xoay người nhìn Yoongi đang gượng gạo cười kia, anh hiểu hiện tại Yoongi đang nghĩ gì, khẽ ngồi bên cạnh mà vỗ vai động viên.
- Em đừng buồn quá, rồi nhất định hai đứa cũng sẽ có một đám cưới thật viên mãn
- Đúng đó Yoongi hyung - Jungkook cũng đứng bên cạnh mà vỗ vai anh- Anh Hoseok yêu anh nhiều lắm đó.
- Ừm- Yoongi gượng gạo- Mong là vậy
- Anh Seokjin, hiện tại đến giờ rồi, mình phải nhanh chóng đi ra ngoài thôi! - Jungkook nhìn đồng hồ trên tay, gấp rút giục dã Seokjin đi
Mỉm cười với Yoongi một cái, hai người khoác vai nhau xoay gót ra bên ngoài, và cùng với đó trên môi sớm mang theo một nụ cười nham hiểm
Yoongi là người đính thân đánh đàn dương cầm trong lễ cưới, ngón tay thon dài lướt từng phím đàn một cách điệu nghệ. Anh tự tin và tâm huyết đánh ra một bài nhạc lãng mạn.
Ông Kim khoác lấy hai tay của hai cậu con trai của mình mà bước trên bục trải đầy hoa hồng, nơi cuối cùng có hai người con rể tương lai đang chờ trông kia mà nở một nụ cười hạnh phúc.
Ông đặt tay của hai người con trai của mình vào hai chú rể kia, miệng ôn tồn nói ra một câu thật lòng
- Cha giao hai đứa cho các con, nhớ phải thật hạnh phúc với nhau nhé!
- Cảm ơn cha
Namjoon và Taehyung cúi đầu một cái rồi nắm lấy tay người thương trước mặt mình. Lời tuyên thệ của hai cặp đôi được thốt ra từ tận đáy lòng mình, tiếp theo là trao nhẫn và uống rượu giao bôi, Namjoon ghé vào tai Seokjin mà thì thầm
- Em hứa sẽ cùng anh sống chết gắn bó
Lập tức Haejin tiên phong cùng với quan khách dưới hội trường hô hào liên tục, chỉ thấy hai chú rể lớn thì bày ra vẻ vô cùng thích thú, còn hai chú rể bé lại cực kì ngượng ngùng
- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi
Namjoon bắt lấy môi Seokjin và đưa vào một nụ hôn sâu.
.
Cuối cùng là tiết mục đáng mong chờ nhất - ném hoa, ai ai cũng muốn mình bắt được hoa trên tay của phó chủ tịch, và cả em trai của phó chủ tịch nữa, ai mà bắt được hoa, chắc chắn là sẽ sớm là người tiếp theo kết hôn đó.
- Tôi bắt đầu ném nhé 1! 2!3 Woo
Seokjin cùng Jungkook ném bó hoa cưới của mình lên. Dường như là một dự báo nhất định, Won Haejin như nhảy cẫng lên khi bắt được bó hoa của Jungkook, cô giơ cao bó hoa trên tay mình
- Mọi người ơi! Là tôi bắt được, tôi sắp kết hôn rồi!
Chỉ thấy John ngậm ngùi trong lòng đứng bên cạnh mà khẽ chấm nước mắt
Vậy là phải đeo gông vào cổ rồi....
- Vậy còn bó hoa còn lại đâu?
Jungkook không khỏi thắc mắc mà nói lớn, hoa của mình thì Haejin đã chụp được, vậy còn bó hoa của Seokjin thì sao?
Chỉ thấy trong hàng ghế ngồi kia một cậu con trai trắng trắng đang ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, anh cầm bó hoa trong lòng mình lên, giơ ra cho mọi người xem
- Là...là bó này sao?
Lập tức mọi người vỗ tay cho anh, Seokjin và Jungkook chạy đến bên cạnh mà bá vai Yoongi phấn khích
- Chúc mừng em, vậy không phải ước mơ sẽ sớm thành hiện thực sao?
- À...haha...cảm ơn mọi người- Yoongi cười gãi gãi gáy của mình, tâm tình có hơi nặng nề khi chẳng thấy Hoseok đâu cả, điều đó làm anh hơi buồn một chút
Chợt không gian hiện tại im lặng đi một phần, Hoseok mất tăm từ lúc nãy hiện tại tươi cười mà bước đến trước mặt người yêu của mình, vẫn nhìn bó hoa trên tay anh. Cậu chàng khuỵ một gối xuống, trên tay còn cầm theo một hộp nhẫn bằng nhung đỏ, nó mở hộp nhẫn ra mà chĩa lên trước mặt anh
- Chúng ta kết hôn đi!
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip