4
Namjoon đến thẳng thư viện sau giờ ăn trưa để trả sách cũng như mượn thêm vài cuốn mới. Sau đó cậu sẽ đi đến cửa hàng điện thoại gần trường để cứu nguy cho chiếc phone của mình, lỡ như ba mẹ không gọi điện được thì lại làm họ lo lắng. Mỉm cười chờ đợi cô quản lý đóng mộc vào phiếu đăng ký mượn sách, Namjoon bỗng nhìn thấy Seokjin đi vào từ cửa. Hóa ra trời còn thương cậu, Namjoon thầm nghĩ. Ý định đi sửa điện thoại sẽ phải lùi lại rồi, khó khăn lắm Namjoon mới gặp được anh đấy. Lựa chọn góc bàn ở phía trước khu sách Seokjin vừa bước vào, cậu ngồi đây nè, một Kim Namjoon to tướng đang ngồi ngay tầm mắt Seokjin nè, anh mà không nhìn thấy chắc cậu nên đi coi lại số mệnh của mình là vừa rồi. Liếc trộm Seokjin khi Namjoon giả vờ lật vài trang sách cho có lệ. Cậu nhìn thấy anh đang gặp khó khăn với cuốn sách cần tìm, chân nhón lên, tay vươn cao, mặt thì nhăn nhó khó chịu, thề là lúc đó Namjoon thấy anh đáng yêu lắm. Thế là thay vì đến giúp, cậu lại chọn cách ngồi ngắm anh. Ngay lúc anh sắp lấy được sách thì Namjoon nhìn thấy một người con trai đi đến chỗ Seokjin, ban đầu cậu còn tưởng người đó có ý tốt nên có chút bực bội vì khoảng cách đứng của hai người họ, từ vị trí cậu đang ngồi nhìn về họ, trông lãng mạn cực kỳ. Cơ mà cậu là người nhìn thấy toàn bộ sự việc lại không vào giúp thì có quyền gì thái độ chứ. Không biết vì lý do gì nhưng Namjoon cảm thấy nhìn anh từ xa như thế này lại thú vị hơn. Thế nhưng sự việc lại không diễn ra như những gì cậu nghĩ, người nọ vươn tay lấy cuốn sách và cất bước đi. Trong khoảnh khắc đó, Namjoon đã phải lấy tay che miệng và quay mặt đi chỗ khác để tránh cười ra tiếng. Biểu cảm ngơ ra, tay vẫn còn để trên cao, từ chỗ cậu đến anh, Namjoon có thể thấy Seokjin đang đỏ mặt vì ngượng.
Khi người con trai được xem là mới cướp mất cuốn sách của Seokjin rời đi, Namjoon có để ý cuốn sách mà người đó cầm, trùng hợp lại là cuốn mà cậu vừa trả chưa bao lâu. Người đời thường nói, cao thủ không bằng tranh thủ, Namjoon liền đi đến thùng trả sách cuối dãy tìm lại cuốn sách và vòng ngược ra dãy sách phía sau để tập luyện cách bắt chuyện. Namjoon không biết vì sao bản thân phải làm vậy nữa trong khi mọi người đều nói rằng cậu rất giỏi giao tiếp với người khác, chắc Seokjin là ngoại lệ quá. Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến khi Namjoon cảm thấy ổn, cậu mới tiến đến chỗ Seokjin đang ngồi, tay vẫn không quên mang theo quyển sách anh cần. Và ta da, lại một lần nữa, Namjoon nghĩ Seokjin sẽ hết sức vui mừng vì cuốn sách cậu mang đến, nhưng phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn mắng cậu. Tổn thương ghê.
"Đàn anh, chào anh. Anh định đi về sao? Vậy em không làm phiền anh. Em đi trước." Oái ăm thay, lúc Namjoon đến thì anh lại đúng lúc chuẩn bị đi về. Bây giờ cậu thấy bản thân thật ngu ngốc, hồi nãy cứ trực tiếp đến tìm anh có phải tốt hơn không, tập luyện gì chứ. Thế là vừa nói xong, cậu không để Seokjin kịp lên tiếng, cứ như bị ma đuổi mà cắm đầu mà chạy.
Cái gì vậy Kim Namjoon. Tự dưng đổi kịch bản vậy. Đúng lý là cậu phải ngồi xuống cùng Seokjin trò chuyện, rồi Seokjin sẽ hỏi về cuốn sách và cậu sẽ cho anh mượn, Seokjin sẽ cảm kích cậu, Namjoon sẽ ghi điểm trong mắt anh. Cả hai sẽ trở thành bạn rồi thành người yêu rồi kết... Đi hơi xa quá rồi nhưng mà đại loại là phải vậy chứ không phải là Kim Namjoon quay đầu bỏ đi như thế này. Mau quay lại đi, Kim Namjoon. Ném liêm sỉ đi rồi ngồi xuống cùng Seokjin tám chuyện đi.
"Khoan đã." Seokjin nhanh chóng nắm lấy cổ tay Namjoon kéo lại. Ngay khi nhìn thấy cuốn sách trong tay cậu, anh cứ ngỡ là tên vô duyên kia tìm đến, ai ngờ vừa ngước mặt lên thì là một Kim Namjoon. Trong giây phút đó, Seokjin anh cứ như bị tẩy não. Không thể chửi người mà cũng không biết phải nói gì. Thế là anh cứ ngơ ra như vậy, đến cuốn sách trong tay đang nhét vội vào ba lô cũng dừng lại. Vậy mà khi anh vừa nhận định được tình hình, chưa kịp mở miệng thì Kim Namjoon lại định chạy đi. Hơ hơ, tiền của anh trở về rồi.
"Là của tôi." Một câu nói không đầu không đuôi, ai muốn hiểu sao hiểu được Seokjin nói ra. Anh không chắc là Namjoon hiểu anh đang nói gì không nữa. Nhưng mà Seokjin đang rất vui, anh sắp nhận lại cuốn sổ nên tinh thần có chút bấn loạn, nên nói ra mấy câu có chút khó hiểu. Còn tưởng rằng anh phải đi nhờ vã anh trai về vụ tiền nong, bây giờ thì không cần nữa rồi. Hồi đầu, khi anh vừa nhận giấy báo trúng tuyển đại học, ba, mẹ cả anh trai đều có ý muốn Seokjin sẽ sống cùng anh trai Seokjung. Nhưng thề là lúc đó, Seokjin đã phải dành ra một tuần lễ, vừa diễn thuyết vừa trình bày lý do ký túc xá tốt cỡ nào, thuận tiện khi ở trong trường và bất tiện khi ở ngoài trường ra sao. Đến cả ba người bạn cùng phòng còn thắc mắc là sao anh lại chọn ký túc thay vì nhà anh trai. Ông anh đó ở khu chung cư cũng khá này nọ đấy, mọi sự tiện lợi đều từ tiền mà ra nên nếu anh ở đó thì quá tốt. Hơn nữa, cả hai ở chung sẽ dễ dàng chăm sóc cho nhau hơn, mẹ anh nói thế. Nhưng Seokjin vẫn một mực giữ nguyên lập trường của mình. Nhà anh trai rất tốt, anh trai cũng rất tốt đó. Có điều, vế thứ hai chính là vấn đề. Ông anh đó mắc chứng cuồng em trai đó.
"Dạ? Anh nói cuốn sách này hả?" Namjoon ngơ người hỏi lại. Seokjin đang nắm tay cậu. Seokjin đang nắm tay cậu. Seokjin đang nắm tay cậu. Chuyện quan trọng phải nhắc lại nhiều lần. Là Seokjin đang nắm tay Namjoon.
"Không phải mà thật ra cũng là phải. Cậu có thời gian không, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp. À mà cậu có cần gấp cuốn sách này không? Cho tôi mượn nha."
.
.
.
Namjoon chờ Seokjin làm thủ tục mượn sách ở ngoài cổng thư viện. Phải nói là hôm nay Namjoon cực kỳ may mắn. Bây giờ cậu mới thấy quyết định tách lẻ đi thư viện là ý định đúng đắn. Ban nãy, sau khi cả bốn người ăn trưa xong xuôi, Hoseok ngỏ ý rủ cả bọn đi qua câu lạc bộ dance của cậu chàng xem thi đấu. Vì chiều nay cả phòng ký túc 94 không có tiết. Hồi trưa mà cậu nghe theo số đông là giờ tiếc đứt từng đoạn ruột luôn á. Hên ghê. Cơ mà câu nói khi nãy của Seokjin có ý gì. Cái gì là của anh. Namjoon hả. Chắc không đâu. Mặc dù Namjoon mong là vậy, số lần hai người gặp nhau cũng được tính là nhiều đi nhưng còn số lần nói chuyện, không nói ra sẽ không có đau thương. Hay là nói về cuốn sách. Không đúng nha. Seokjin rất lịch sự. Nếu anh muốn cuốn sách trong tay cậu, chắc chắn anh sẽ hỏi mượn như lúc nãy á. Vậy "là của tôi" là đang nói về cái gì. Cậu có lấy nhầm cái gì của anh hả. Chẳng lẽ, cuốn sổ màu hồng đó.
"Namjoon-ssi, xin lỗi để cậu chờ lâu. Cuốn sổ màu hồng cậu đăng lên diễn đàn là của tôi." Seokjin đi vội lại bên cạnh chỗ Namjoon đang đứng. Cuối cùng sau bao nhiêu bực mình, Seokjin cũng gặp lại cậu sớm hơn rồi. Trời thương anh rồi. Tối nay anh nhất định sẽ ăn một bữa thật ngon lành để bù đắp cho những tổn thương về mặt tinh thần.
À. Là của tôi. Hóa ra là ý này. Namjoon đoán đúng rồi. Cuốn sổ màu hồng đó là của anh. Vậy ra Seokjin đã thấy bài đăng của cậu và hiển nhiên bình luận của anh đã bị trôi đi mất. Tất cả cũng tại đám người bà tám kia. Cơ mà cuốn sổ đó toàn bộ là tranh vẽ. Vậy ra Seokjin thích hội họa, chắc có lẽ anh cũng là fan của Kore, nếu thế thật thì quá tốt rồi. Cậu và anh có cùng sở thích này. Biết thế cậu đã nghe lời Hoseok bắt chuyện chủ đề hội họa với anh rồi. Mà bây giờ chắc cũng không quá muộn, cậu đang giữ đồ của anh, Seokjin đang hỏi lấy lại và cậu sẽ trả lại cho anh. Seokjin sẽ cảm kích cậu. Cả hai sẽ trở thành bạn rồi thành người yêu rồi kết... Đi đúng kịch bản rồi nè. Phải như vậy chứ không phải cắm đầu bỏ chạy nha Namjoon nha.
"Là của anh? Nhưng mà em không có mang theo, em để ở ký túc xá rồi. Hay là anh vào trong thư viện đợi nha, em chạy về lấy." Namjoon mừng rỡ nói. Cuối cùng cậu đã tìm được chủ nhân của cuốn sổ. Ban đầu còn nghĩ, khi cuốn sổ được nhận lại, Namjoon sẽ có thêm một người cùng sở thích yêu mến một họa sĩ. Thế mà bây giờ còn hơn cả kỳ vọng của Namjoon. Người đó lại chính là Kim Seokjin. Trúng độc đắc rồi.
"Không cần đâu. Cậu ở ký túc nào? Tôi theo cậu về lấy là được. Đi thôi." Seokjin xua tay. Cả hai cùng ở ký túc của trường chỉ khác khu thôi. Đằng nào lát nữa anh cũng phải về phòng, đứng đợi ở đây làm gì. Chi bằng cùng Namjoon về lấy cho nhanh. Hơn nữa từ đây về ký túc xá rồi lại từ ký túc xá đến thư viện mất gần ba mươi phút, dù sao cuốn sổ cũng là của anh, người ta đã tốt bụng giữ đồ giùm anh, bây giờ Seokjin lại còn hành cậu thế kia thì có hơi kỳ cục.
Nhưng sau khi có mặt ở khu B ký túc, Seokjin cảm thấy chuyện đứng đợi ở thư viện là ý hay hơn. Quá nhiều sự chú ý đổ dồn vào hai người. Không biết là do Seokjin quá chói, hay do Namjoon quá lóa. Hay cả đi chung quá chói lóa. Anh nhớ mỗi khi anh đi về phòng mình, hình như đâu có ai chú ý đâu. Sao bây giờ đi qua bên đây lại như thể gây được tiếng vang thế. Hay tại Kim Namjoon. Phải ha, cậu là thủ khoa mà. Chắc là mọi khi Namjoon cũng được như thế này. Nhìn biểu cảm của cậu đi, trông như chuyện bình thường ấy. Hóa ra đây chính là hào quang của người nổi tiếng. Và Seokjin may mắn được thơm lây.
"Em ở lầu ba, anh chờ ở đây nha. Em lên lấy cho, nhanh lắm." Chỉ chờ cái gật đầu từ Seokjin, Namjoon khoan thoai bước đến cầu thang. Cậu không muốn để anh chờ lâu đâu nhưng mà người ta vừa gật đầu liền đi như bay thì có hơi mất hình tượng trong mắt crush nhỉ. Thế nên vừa khuất tầm mắt của Seokjin, Namjoon liền dùng vận tốc nhanh nhất phi thẳng lên tầng ba chỉ trong một phút. Vận tốc là phụ thôi, chủ yếu là do chân Namjoon dài, một chi tiết mà Min Yoongi mãi mãi không bao giờ cảm nhận được. Ganh tỵ đê.
Namjoon chạy nhanh đến căn phòng thứ bảy bên trái cầu thang, lao vào phòng dưới sự chứng kiến đầy hoang mang của Hoseok và bạn cùng phòng, cậu mau chóng chộp lấy đi cuốn sổ màu hồng, tiếp theo sau chỉ bỏ lại câu nói "Tớ đi đây.", rồi lại lao đi dưới hai cặp mắt đầy vẻ khó hiểu. Bạn của họ, định thi điền kinh à. Yoongi từ nhà vệ sinh bước ra cũng hoang mang không kém khi nhìn thấy vẻ mặt đầy bàng hoàng của hai người kia. Hình như ban nãy y có nghe thấy tiếng của Namjoon. Mà giờ thì không thấy người đâu. Bên dãy ký túc xá của nữ lại đang rộn ràng cái gì đó, bộ có idol đến hay gì mà rần rần vậy. Thế là y mặc kệ hai tên vẫn còn đang ngơ người kia, thẳng bước ra ban công, bon chen vào dòng người bà tám ngoài kia. Ồ tưởng gì, là đàn anh Seokjin với Namjoon đang ở dưới lầu. Có gì lạ đâu mà rần rần....... Khoan!
"Jung Hoseok! Lee Wooseok! Ra đây mau!"
.
.
.
Namjoon ngừng ở chỗ cầu thang để điều chỉnh lại nhịp thở. Cậu không muốn anh chờ mình nhưng cũng không thể để Seokjin thấy bộ dạng thở hồng hộc này của cậu được. Mất mặt lắm á. Toàn bộ quá trình Namjoon chỉ tốn năm phút để hoàn thành. Giờ mà mang bộ dạng này ra đó là hình tượng học bá khóa dưới tan vỡ luôn đó. Thở ra một hơi, cậu chỉnh lại tóc tai quần áo, khi chắc rằng mọi thứ đã hoàn mĩ, Namjoon từ tốn đi đến chỗ Seokjin đang đứng, miệng còn không quên nở nụ cười má lúm đặc trưng.
"Đàn anh. Sổ của anh."
Seokjin hơi bất ngờ, Namjoon sao lại nhanh đến vậy. Anh mới mua nước về thì cậu đã đến. Nhưng cũng rất nhanh chóng, anh liền đoán được câu trả lời, Seokjin nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu không ngừng tuôn ra, tuy là cậu thở rất tự nhiên nhưng cơ ngực vẫn đang phập phồng vì một chuyến vận động nhỉ. Chắc là cậu chàng mệt lắm. Đi đi về về tốn có năm phút chỉ vì sợ anh chờ lâu thôi sao. Đáng yêu thế. Seokjin lấy ra một bịch khăn giấy từ ngăn nhỏ của ba lô kèm theo một chai nước khoáng mà anh đã mua, bù nước sau khi vận động là việc nên làm mà. Hơn nữa, người ta còn cố tình chạy nhanh thế này là vì anh đó, nếu không đáp lễ thì có hơi không phải nha. Seokjin nhận lại cuốn sổ từ cậu và đưa lại hai món đồ anh chuẩn bị cho Namjoon.
"Cảm ơn em. Lần sau không cần gấp vậy đâu. Gọi là hyung đi, đừng có đàn anh suốt như thế." Seokjin cười cười. Đàn anh gì chứ. Nghe khách sáo thế, cứ xưng hô bình thường cho dễ chịu, anh cũng không quá câu nệ chuyện gọi trang trọng vậy đâu, xưng hô đúng mực là được rồi. Seokjin hí hửng lật đến cuối cuốn sổ. Nhưng. Sao. Nó. Lại. Trống. Không. Tiền của anh đâu. Hơ hơ, nụ cười trên môi anh bỗng chốc méo mó. Ơ. Seokjin tưởng tìm được sổ là tìm được tiền mà. Sao giờ sổ đây mà tiền không có. Ơ, anh tưởng mình đang may mắn mà. Ơ hay???
"Hyung làm sao vậy? Em không vẽ bậy bạ gì vào mấy bức tranh của anh đâu? Em nói thật đó." Namjoon nhìn thấy vẻ mặt mới vui đó liền xụ mặt của anh thì hoảng hốt. Không lẽ cuốn sổ bị bẩn sao. Cậu không có làm đâu. Tuy đúng là Namjoon có mở ra xem nhưng cậu chỉ xem thôi chứ không có táy máy chân tay đâu. Thề á.
"Không có bẩn. Cũng không có tiền." Seokjin mếu máo. Là quân ác ôn nào ăn cắp tiền của anh chứ. Namjoon? Chắc không đâu? Cậu còn lên diễn đàn đăng bài tìm người mà. Không lẽ vừa làm người xấu còn muốn làm luôn người tốt?
"Tiền? Anh mất tiền sao? Tiền trong cuốn sổ này? Em không có. Lúc em nhặt được nó không có tiền chỉ có tranh thôi." Cái gì mà phim truyền hình dữ vậy trời. Lại còn dính tới tiền bạc. Hoảng hốt lần nữa, Namjoon không biết phải làm sao đành liên miệng giải thích. Seokjin để tiền trong đây sao. Nhưng lúc cậu mở ra xem đâu có thấy gì. Seokjin sẽ không nghi ngờ cậu đâu, đúng không. Lỡ như anh nghĩ cậu là tên trộm rồi không thèm nói chuyện với cậu nữa thì sao. Namjoon còn chưa gọi là kết bạn thành công với anh, chưa xin số điện thoại, chưa có nick instagram của anh mà.
"Được rồi. Anh tin em. Dù sao cũng cảm ơn em đã trả lại." Seokjin thở dài. Nhìn biểu cảm ngạc nhiên rồi vội vàng giải thích của Namjoon, Seokjin đoán chắc cậu còn không biết trong đây có tiền nữa là. Cũng tại anh bất cẩn lại chủ quan. Nếu lúc đó anh liền chuyển tiền vào thẻ thì tốt rồi. Kiểu này chắc phải qua xin anh trai thôi. Anh không muốn vậy chút nào. Biết là anh Seokjung sẽ cho á nhưng mà ông anh ấy không có cho theo cách bình thường đâu.
"Xin lỗi hyung." Namjoon áy náy nói.
"Không phải lỗi của em mà. Có thể ai đó đã lấy tiền rồi quăng cuốn sổ lại. Tiền là vật ngoài thân thôi, so với nó nếu mất đi cuốn báu vật này. Anh sẽ tiếc lắm đó." Seokjin giơ cuốn sổ lên lắc lắc. Tiền mất cũng mất rồi. Giờ có ngồi khóc thì cũng có giải quyết được chi. Với lại, tiền thì có thể kiếm lại được, còn cuốn sổ này mất đi chắc Seokjin thật sự ngồi xổm ở đấy mà kêu trời luôn. Cả một chặng đường nghệ thuật của anh trong này đó. Mà nãy giờ nghe Namjoon nhắc đến bức tranh. E hèm, chắc cậu chàng đã xem hết rồi. Mấy bức gần đây thì Seokjin vẫn tự tin chứ mấy bức hồi đầu tập vẽ thì tốt nhất là không nên nhắc ha.
"Anh cũng thích Kore sao? Em không có ý gì đâu tại em thấy mấy bức tranh anh vẽ thực rất giống với Kore. Em cũng thích Kore lắm." Namjoon chuyển chủ đề. Và nó ừm thì không mấy hay ho khi câu nói của cậu mang hàm ý so sánh như vậy.
"Kore? À à anh cũng thích cậu ấy. Vẽ đẹp ghê há." Seokjin đảo mắt. Anh gật gù đồng ý lời nói của Namjoon.
"Anh có tham gia fan club của Kore không? Em có nè. Nick Instagram của em Knj.crab á. Tuần này anh ấy không đăng tranh, không biết có lý do gì đặc biệt không nữa....Ờm... Em có hơi kích động ha, xin lỗi anh nha." Namjoon hào hứng nói. Khi nhận thấy bản thân hơi hớ. Cậu vội vàng hạ giọng. Không biết sao nhưng mỗi khi nhắc đến Kore, Namjoon đặc biệt hơi kích động. Chắc đây chính là kiểu kích động khi nhìn thấy Idol mà mấy cô nàng bên dãy ký túc xá nữ hay phản ứng. Khác cái là Namjoon là fan boy, khác cái nữa là cậu stan họa sĩ không phải Idol.
"Chắc là tối nay Kore sẽ đăng tranh thôi. Anh nghĩ thế. Anh phải về rồi. Tạm biệt em nha." Nói rồi Seokjin chạy vội đi. Miệng lẩm nhẫm tên tài khoản của Namjoon đã nói. Anh phải về hoàn thành bức vẽ dở dang mới được. Hôm qua lo về chuyện sổ sách mà quên bén mất việc đã là cuối tuần. Anh phải vẽ nhanh để đăng lên nhanh thôi, nếu không ai đó sẽ rất buồn cho xem. "Knj.crab", Seokjin nhớ kỹ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip