6

"Kim Namjoon! Yahh! Yahh! Thần linh ơi! Phiên bản giới hạn đó. Cậu giết tớ đi. Kim Namjoon!"

Wooseok gào lên khi chiếc xe mô hình phiên bản giới hạn một trăm chiếc lần lượt theo đúng quy trình chạm vào - rơi xuống - bể nát. Y khóc ra máu mắt luôn chứ không còn là nước mắt nữa. Tại sao vậy. Là kẻ nào dám làm Kim Namjoon ra nông nổi này, để cậu ta kéo theo bao nhiêu là hệ lụy cho tâm hồn yếu đuối này. Cả đám vừa thoát nạn ở lớp của giáo sư Shin về. Chuông vừa reo, Namjoon đã phóng ra ngoài bỏ mặc hai người bơ vơ là y và Yoongi. Thế nên Wooseok đành về ký túc, đang định ngủ một giấc cho tới chiều, tiếng chuông điện thoại vang lên, báo rằng bưu kiện đã đến. Chiếc xe mô hình y đặt trước cả năm trời, cuối cùng đã đến tay. Thế nhưng, niềm vui duy trì chưa được bao lâu thì Namjoon về đến. Cậu chàng cứ thất thần đi vào phòng rồi lại thất thần đi vào nhà tắm. Xong rồi lại đi đến bàn học. Rồi tiếp tục đi vòng quanh căn phòng với vẻ mặt mếu cũng không giống mà cười cũng không phải.

Đến đoạn này vẫn đang yên bình lắm.

Mọi chuyện tồi tệ hơn khi Wooseok nhận được cuộc gọi từ người nhà nên phải về gấp. Cả phòng ký túc chỉ còn mình Namjoon. Nhưng bưu kiện lại giao đến ký túc. Đó, hết yên bình rồi nè. Ngay khi chợt nhớ lại Namjoon là người nhận bưu phẩm, Wooseok đã vận dụng hết tốc lực để chạy về ký túc xá nhanh nhất có thể. Nhưng trời đã nói nó bể thì nó phải bể. Cánh cửa mở toang tạo nên tiếng động làm các phòng kế bên cũng bất ngờ, vậy nên những người có mặt trong 94 giật mình là chuyện bình thường. Mà giật mình thì sao. Thì ném bà nó mấy vật dụng trong tay đi luôn chứ sao. Kết quả là...

Rớt cái bụp.

Thế lỗi của ai?

Wooseok quỳ rạp xuống nền nhà, hai tay run run chầm chậm chạm vào hộp giấy đang giương mắt nhìn y. Ủa mà kích thước hộp có chút không đúng. Nhớ không lầm á, Wooseok đọc được thông tin kích thước trên trang bán cũng nhắm chừng chiếc xe sẽ to hơn một con gấu bông mà Hoseok mang về hôm qua, khỏi nói cũng biết người tặng là ai. Nhưng sau từ một con gấu lại thu nhỏ lại thành nửa con gấu bông. Không lẽ bên gói hàng có đèn pin thu nhỏ hả. Hình như có gì đó không đúng lắm.

"Giới hạn cái gì? Đây là sách tớ đặt mua mà." Namjoon hoang mang nhìn cậu bạn đang quỳ gối trước hộp sách dưới đất. Sách tiếng Anh cậu mua bán đầy ra đó mà giới hạn cái gì. Bộ bây giờ mua sách về học cũng có loại giới hạn nữa hả.

"Hả?!"

"Mô hình của cậu trên bàn kìa. Trả tớ 50000 won đi. Phí ship đó. Tính luôn tiền cậu mượn tớ tháng rồi. Trả đây mau. Ông đây hết tiền rồi." Yoongi nằm trên giường chứng kiến hết một màn "lâm li bi đát" của ai kia mà không khỏi nhếch miệng cười hài lòng. Trong một đám bạn, chắc hẳn sẽ luôn có những đứa chuyên làm trò giật gân như thế này đây. Đôi lúc Yoongi còn thắc mắc là có phải Lee Wooseok thi nhầm chuyên ngành không nữa. May cho y là Yoongi về đây đúng lúc nên nhận giúp. Chứ nếu không thì với cái tính hậu đậu của Kim Namjoon kết hợp với tính bộp chộp của Lee Wooseok. Đi tong mấy trăm ngàn là chuyện có lẽ.

Wooseok ngưng làm trò hề. Y nhìn lại bàn học, quả thật có một hộp giấy. Thần linh ơi. Kích thước của nó đúng là bằng một con gấu bông thật, không có bị thu nhỏ. Wooseok nhanh chóng kiểm tra xem nó có bị sứt mẻ gì không. Mừng thay là mô hình không sao. Nó mà có gì chắc y đập đầu vào không khí chết mất. Tâm trạng vẫn còn vui vẻ nhưng liền sau đó Wooseok lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Min Yoongi sao lại ở đây. Bình thường tầm giờ này chẳng phải đi làm sao. Không lẽ bị đuổi thật hả.

"Cậu không đi làm sao?" Wooseok đặt mô hình xuống bàn, y đi đến giường của Yoongi lên tiếng hỏi. Nếu thật là bị đuổi thì cái quán chết tiệt đó bị đần rồi. Rõ là không phải lỗi của Yoongi mà.

"Ừ. Nhờ ơn cậu đấy." Yoongi vẫn chăm chú vào điện thoại. Y trả lời hờ hững nhưng lại rất có tính mỉa mai cao. Nhờ ơn Wooseok đấy. Chứ không phải tại thanh niên này thì sao Yoongi lại phải nhận lương trước nửa tháng và hôm sau khỏi cần đến nữa. Tóm lại là bị đuổi rồi khi lỗi sai không ở chỗ y. Chán chả buồn nói.

"Tớ xin lỗi. Nhưng rõ ràng là đám ranh con đó dám gây khó dễ cho cậu trước mà."

"Nhưng chủ quán cần khách mà. Dù tớ có đúng thì khách hàng với họ vẫn quan trọng hơn. Mà họ không đuổi tớ cũng xin nghỉ. Tớ tìm được việc làm mới ở tiệm gà rồi." Yoongi không trách ai cả. Wooseok đánh người dẫn đến chuyện y bị đuổi cũng là vì ý tốt muốn bênh vực bạn thân. Nhưng cách hành xử lại quá nóng vội. Cái tính này nên sửa đi. Hơn nữa Yoongi làm việc ở quán bar cũng có chút không phù hợp lắm. Nếu cậu ở nhà thuê ngoài sẽ tiện lợi hơn ký túc xá nhiều. Vì tính chất công việc mà hôm nào đi làm về, Yoongi đều phải đi đường tắc để vào, trong khi y có đóng tiền ký túc hẳn hoi mà cứ như đi ở chui vậy. Bị đuổi cũng đuổi rồi, coi như có cớ để đổi công việc.

"Mọi người!!!!!!" Hoseok từ ngoài hớt hải chạy vào hét toáng lên. Cậu thở hồng hộc sau khi chạy vội lên đây. Cũng mừng mọi người đều có mặt ở phòng, nếu chỉ có mỗi Hoseok chắc xong đời rồi quá.

"Kiểm tra phòng đột xuất. Mau đem giấu mấy đồ điện đi."

Đời sinh viên mà. Tụm năm tụm ba cùng một phòng ký túc xá, lại còn là con trai thì có việc gì vui phải làm ngay. Đó là lén quản lý nấu ăn ở khu không được phép. Với một nơi hạn chế công suất điện như thế này một khi sử dụng đồ điện tử có công suất cao hơn mức cho phép thì đời vụt tắt sau những màn đêm luôn. Điển hình là tuần rồi, có khu bị mất điện do chập đường dây bởi một phòng nào đó dám mang cả nồi lẩu điện mở tiệc. Bởi vậy, ăn thì vẫn có thể nhưng phải biết cách ăn sao cho không bị bắt mới tài. Phòng 94 vẫn như bao người thôi, vẫn có khát khao được ăn uống. Thế nên mấy cái nồi điện, bếp điện,... đều có đủ. Chỉ là bình thường đều được ngụy trang rất kỹ. Nhưng mới hôm qua cả đám mới ăn xong, bây giờ lại nói kiểm tra phòng. Vậy thì còn không mau nhanh cái chân mà mang đi xoá bỏ chứng cứ.

"Tên nào đầu têu vụ ăn hôm qua vậy?" Namjoon được giao nhiệm vụ canh chừng quản lý hỏi vọng vào.

"Còn ai khác ngoài con đại gia." Yoongi vừa cho nồi vào thùng giấy vừa cằn nhằn. Ngon thì có ngon nhưng cực quá.

"Chà chà! Ăn như nhau nhưng lỗi cứ là của tớ?" Wooseok ra tay phụ giúp đồng thời lên tiếng bất mãn. Cả cái phòng này ai cũng được nói y trừ Min Yoongi. Phản ứng nhiệt tình nhất hôm qua là ai. Còn không phải họ Min sao. Đúng là.

"Người mua cái nồi cũng là cậu mà." Hoseok nhét vội vào góc bí mật phía trong tủ đồ. Đồng thời không quên đâm chọc một câu góp vui. Nơi bí mật này cũng là do Wooseok nghĩ ra. Tính ra thì cũng bố trí sẵn đường lui cho cả phòng, nếu bị phát hiện không chỉ bị tịch thu đồ mà còn đóng phạt nữa.

"Mau đi còn hai phòng nữa là đến chúng ta rồi."

***

Tối trời.

Namjoon click chuột đăng nhập vào instagram. Tải lại trang một lần nữa, vẫn không có gì, Kore vẫn chưa đăng tranh mới. Tuy nói là cuối tuần Kore thường đăng bài mới nhưng đó chỉ là phán đoán của cậu dựa vào mấy lần đăng trước, cũng đâu chắc chắn 100%. Chỉ là Namjoon đã quen với chuyện ngắm nhìn tranh vẽ vào cuối tuần rồi, đại não đã mặc định như thế, bây giờ không có lại thấy thiếu thiếu. Hôm nay đã là tuần mới, và vẫn không thấy gì.

Nghĩ lại, Namjoon cảm thấy tiếc nuối. Ngày hôm đó phải chi cậu nhớ ra chuyện xin số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội của Seokjin thì tốt biết mấy. Hôm nay đi sửa máy, Namjoon gặp ngay người chủ tiệm rất có tâm với nghề. Cậu vừa đưa chiếc điện thoại đã tan nát màn hình cho chủ tiệm, ông ấy chỉ cười nhạt một cái rồi dẫn cậu qua quầy trưng bày điện thoại mới. Thất vọng não nề, lại giận cái tính bất cẩn của mình, để giờ Namjoon không biết nên cảm thấy sao nữa. Vừa buồn mà vừa bực lại thấy số mình nó lại hài.

Namjoon đẩy laptop sang một bên, cậu lấy cuốn sách trong ba lô. Hoseok phía đối diện ngó sang một cái rồi tặc lưỡi. Đối với loại tình huống này, Namjoon biết Hoseok đang dè bỉu điều gì. Chính là cuốn sách cậu vừa lấy ra, cuốn sách cậu mượn từ tuần trước hôm gặp anh, đã bị bỏ xó trong ba lô đến ngày hôm nay. Thế nên Namjoon nên đọc từ bây giờ cho kịp, vì thời hạn mượn sách là hai tuần và cậu sẽ rất bực bội nếu phải trả sách khi chưa biết trang cuối cùng viết cái gì.

Ngẫm đi ngẫm lại, chuyện của cậu và Seokjin, nó vốn chẳng phải một mối quan hệ, cao lắm chỉ là bạn học cùng lớp. Chuyện Namjoon thích anh cũng chỉ vài người biết. Song họ bảo rằng cậu nên mạnh dạn hơn. Namjoon cũng nghĩ vậy. Nhưng lại không biết làm thế nào. Thật là đôi lúc cậu thấy IQ cao chưa chắc đã hay. Thông minh để làm gì khi thích người ta lại không dám nói. Nhưng Namjoon không còn nhiều thời gian nữa. Này này, xin bạn đọc đừng có suy nghĩ quá bi quan. Chuyện gì đến dù trời có muốn cản cũng không được. Vậy nên, cậu phải nói rõ tâm tư của mình với Seokjin, trước khi anh tốt nghiệp. Còn có mỗi học kỳ nữa thôi. Năm nay Namjoon năm ba, Seokjin năm tư. Hiện tại đang là học kỳ một. Vậy có nghĩa là, không là bây giờ thì sẽ không bao giờ.

Cái gọi là không còn nhiều thời gian ý chính là Seokjin sắp tốt nghiệp rồi.

Đang nghiền ngẫm nội dung quyển sách, bất chợt laptop của cậu kêu ting một cái. Lý trí mách bảo rằng hãy tiếp tục đọc sách đi, còn khớp tay thì hướng về phía laptop. Namjoon là kiểu người một khi đọc sách là sẽ phải biết đoạn kết mới thôi. Vậy nên, trường hợp bỏ chừng hôm nay là lần đầu tiên. Và Namjoon rất vui mừng vì trong khoảnh khắc đó cậu đã chọn lựa bỏ qua cuốn sách. Ngay khi nhìn vào màn hình, biểu tượng thông báo hiện lên số hai. Cả hai đều từ Kore. Một là bài viết mới và một còn lại là Kore vừa trả lời bình luận của bạn.

Một tiếng la thất thanh đến từ Namjoon làm Wooseok vừa từ ngoài trở về giật thót mình, suýt rơi cả mấy chai nước mới mua. Hóa ra trong phòng này không phải mỗi mình y thích làm trò giật gân.

"Kore trả lời tớ rồi. Hoseok ahh, Wooseok ahh, Yoongi ahh." Ba vị đồng học nhận được cái ôm thắm thiết từ vị huynh đệ được cho là bình thường nhất cái phòng này và được cho là không mấy thích ôm ấp nhất cái phòng này.

Cả ba sau khi thoát khỏi cái ôm đầy tình huynh đệ của ai kia liền lắc đầu rồi sau đó, dĩ nhiên là mặc kệ rồi. Kore gì đó trả lời Namjoon ấy hả. Thì liên quan gì đến họ chớ. Mấy cái tình cảm idol, fan gì đó. Họ không biết đâu.

Namjoon hí hửng nhấp chuột vào thông báo thứ hai. Là bình luận từ một tháng trước. Chắc có lẽ Kore ấn tượng với nó. Ờm, cho là vậy đi. Nhưng nó có gì ấn tượng nhỉ. Cậu chỉ đơn giản bình luận khen anh vẽ đẹp thôi. Và quả nhiên, câu trả lời cậu nhận được từ anh là "Cảm ơn bạn đã yêu thích tranh của tôi."

Thôi thì thà có còn hơn không. Dù gì cũng được thần tượng trả lời mà. Thả tim vào bức tranh Kore vừa đăng, Namjoon lại tiếp tục đắm chìm vào nội dung quyển sách. Cách đó chừng vài giây sau, lại có thông báo từ Kore và lúc này, Namjoon quyết định dẹp luôn quyển sách qua một bên. Đọc sách gì tầm này nữa. Nhấp chuột vào bài viết mới. Đọc qua một lượt thì cậu tạm hiểu là Kore muốn tặng quà cho fan nhân dịp đạt được hai triệu theo dõi. Kéo xuống một chút để nhìn bức vẽ dở dang. Có một chút quen thuộc. Khung cảnh này Namjoon đã thấy ở đâu rồi ý nhờ. Câu hỏi là nhân vật trong tranh sẽ cầm món đồ gì. Một hộp quà?

"Hửm!? Đây không phải là cậu sao?" Yoongi tay cầm chai trà hoa quả Wooseok mua cho tiện đường ghé vào nói. Kim Namjoon mà. Theo Yoongi nhớ là vào ngày lễ tình yêu, y đang nghỉ giữa hiệp chơi bóng rổ, tình cờ nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đang đứng dưới gốc cây anh đào của trường, trên tay lại còn cầm theo hộp quà hình trái tim. Lúc đó cả hai chỉ mới là bạn cùng phòng, cùng lớp chứ chưa thân nhau. Sở dĩ Yoongi nhớ rõ như thế là vì tình cảnh lúc đó khá hài. Một chàng trai cao lớn đứng dưới góc cây với mái tóc ngố tàu. Khi đó y còn có suy nghĩ, cậu bạn này mà đi tỏ tình với mái tóc đó chắc kèo là thất bại á.

"Tớ á? Cậu chắc chứ?" Namjoon ngạc nhiên hỏi lại. Là cậu á. Hồi nào thế. Sao Namjoon lại không nhớ gì hết vậy.

"Chỗ gốc anh đào cạnh sân bóng rổ nè. Chỗ có nguyên cái đồi cỏ cao cao á. Chắc đứng trên đó vẽ. Cái hôm Valentine năm nhất đó. Cậu cầm hộp quà trái tim đi tỏ tình á." Yoongi trầm ngâm nhớ lại.

Tỏ tình? Namjoon hả? Hồi nào?... Đâu phải, nếu như cái cậu nhớ và cái Yoongi nói là một thì hôm đó người được tỏ tình là Namjoon mới đúng. Hộp quà đó là người ta để ở ngăn bàn lúc học tiết một, Namjoon nhận được thư tỏ tình và nói rằng nếu chấp nhận hãy đến gốc cây anh đào. Cậu khi ấy chưa hề biết người tỏ tình với mình là ai, dựa theo lời bạn đó viết trong thư thì hai người học cùng lớp. Namjoon chắc chắn từ chối rồi nhưng nếu cậu không đến nói thẳng thì lại để người ta chờ đợi đến tối mịt thì làm sao. Dù sao cũng là con gái.

"Rồi sao nữa? Cô gái ấy phản ứng thế nào?" Hoseok vừa ăn snack vừa hóng hớt. Lần đầu cậu nghe chuyện này nha. Thiết nghĩ có nên kể cho Jimin không nhỉ.

"Thì tên này từ chối, người ta chỉ gật đầu rồi bỏ đi. Nhưng cũng vì chuyện này mà có người cố tình tạo drama đó." Yoongi chen vào.

Tối hôm đó, diễn đàn tự dưng lại xuất hiện mục thảo luận về Kim Namjoon, có người nhận là bạn học thời cấp ba của Kim Namjoon nói rằng, nào là tính cách không tốt đẹp, còn nói gì mà thành tích năm lớp 10 của cậu không tốt, xếp bét bảng này nọ, đỗ thủ khoa là chuyện rất kỳ lạ. Chưa hết, trên diễn đàn còn có một tấm hình chụp Namjoon ra tay với con gái vào hôm cậu được tỏ tình???? Yoongi phục luôn. Y là người chứng kiến từ đầu đến lúc bạn y ra về mà có thấy Namjoon động tay đâu. Được thêm mấy người trên mạng vẽ vời thêm thắt cho câu chuyện nữa. Nói chung là góc chụp đỉnh tạo nên một kịch bản hoàn hảo.

Ban đầu Yoongi còn tưởng bạn gái đó làm ra. Kiểu anh không là của tôi thì tôi dìm cho anh chết. Đại loại vậy. Nhưng có một hôm, y tình cờ nghe được cuộc hội thoại của hai người con trai trong nhà vệ sinh. Một trong hai có gọi tên người kia là Hasung, còn nhắc đến chuyện diễn đàn. Yoongi cảm thấy trùng hợp lắm. Tại sao những chuyện bí mật cứ thích mang vào nhà vệ sinh mà nói vậy. Đã vậy còn không dòm trước ngó sau xem có ai ở đây không. Lúc đầu cũng bán tính bán nghi, lớp của cả bốn có người tên là Im Hasung. Nhưng chắc gì là cậu ta. Thế là làm liều, y liền hé cửa ra xem mặt. Quả nhiên là người Yoongi nghĩ đến.

Còn Kim Namjoon, đối mặt với một đống phốt trên trời rơi xuống như thế lại bảo kệ đi. Thanh cao làm quỷ gì khi người ta nói ra nói vào ngay trước mặt. Cuối cùng bạn gái đó mới lên giải thích là không hề có chuyện đánh nhau. Dần dà mọi chuyện lắng xuống. Nhưng với cương vị là một người bạn thân thì làm sao Yoongi bỏ qua được. May rủi làm sao, ai kia lại học chung với y và Wooseok hai học kỳ trước. Biết rõ là môn tiên quyết nên cả hai quyết định phải để cho bạn ấy rớt môn cho bằng được. Wooseok không hiểu chuyện gì nhưng được cái phối hợp rất tốt. Thế là học kỳ ấy, môn tiên quyết mà mọi người đồn thổi rằng sẽ chẳng có mạng nào rớt đâu lại có một người trúng số.

"Ế?... Hasung? Cái cậu mà lần đó cậu kêu tớ chỉ sai phần thầy dặn à?" Wooseok ồ lên, y nhớ ra rồi. Đúng là phòng này ai cũng thâm cả. Toàn là lấy độc trị độc không.

"Im Hasung? Là người rớt môn thầy Park?" Hoseok nhớ đợt đó diễn đàn còn lập ra mục thảo luận lý do gì sinh viên ấy rớt môn với cái đề dễ như cho điểm. Hoá ra là bạn mình giở trò. Ế? Đừng nói là chuyên mục đó cũng là mấy người này làm ra nha. Vui thế mà không cho Hoseok tham gia. Cơ mà lý do gì để cậu ta chơi xấu như thế. "Nhưng sao cậu ta lại làm thế?"

"Vì tớ đối đầu với cậu ta suốt thời cấp ba."

Namjoon nhớ cậu bạn này là bạn cùng lớp hồi cấp ba. Nhà cậu ta giàu lắm. Nhớ năm đó, Namjoon có một người bạn cạnh nhà. Cậu bạn này học rất tốt. Năm nào cũng đứng nhất khối. Cho đến khi vào nửa năm lớp 10, gặp phải bạn học Im Hasung vừa mới chuyển vào trường. Trong trường cũng bắt đầu vài lời đồn Hasung vì đánh bạn nên mới chuyển trường. Dù vậy sức học của Hasung không phải thấp nhưng tính cạnh tranh rất cao. Cậu ta chỉ muốn mọi người xem mình là nhất và không chịu thua ai. Ban đầu, Hasung thật sự là không thích cậu bạn cạnh nhà vì một phần học giỏi hơn cậu ta, một phần là dễ bắt nạt. Nhưng sự bắt nạt ấy chỉ dừng ở mức trêu chọc thôi. Cho đến khi sang năm lớp 11, cậu bạn cạnh nhà được một em lớp dưới để ý và trùng hợp hơn là Im Hasung cũng thích người ta. Chả hiểu kiểu gì. Thế là cậu ta không những ghét ra mặt mà còn công khai bắt nạt với mấy trò không thể chấp nhận. Quá đáng nhất là trong một lần thi học kỳ, Hasung đã cố tình nhét tài liệu vào ngăn bàn của cậu bạn cạnh nhà, dẫn đến bị giám thị đình chỉ làm bài. Từ đó một số tin đồn nói rằng cậu bạn cạnh nhà nhờ xem tài liệu mới đạt điểm cao. Kết quả là học kỳ sau cậu bạn ấy chuyển trường.

Namjoon khi đó học khác lớp, mỗi giờ ra chơi cậu luôn cố gắng chạy thật nhanh sang lớp cậu bạn ấy chỉ để ngăn cản Im Hasung. Cũng chính vì thế mà Namjoon đã bị cậu ta cho vào đối tượng tiếp theo sau khi cậu bạn cạnh nhà "bại trận". Lúc hay tin bạn cạnh nhà chuyển trường, Namjoon rất tức giận nhưng không hề có bằng chứng thì làm sao tố cáo, hơn nữa nhà cậu ta rất giàu lại còn quen biết với hiệu trưởng. Vậy nên cậu chỉ còn cách lấy thành tích đè bẹp Im Hasung. Dù cho cậu ta tham gia hội thi hay hoạt động nào, Namjoon cũng đăng ký và giật giải nhất. Thật ra lời đồn thành tích lớp 10 của cậu không tốt là sự thật, nhưng không tệ đến mức bét bảng. Từ sau lần đó, danh hiệu học sinh đứng đầu khối cũng chuyển từ cậu bạn cạnh nhà sang cho Kim Namjoon. Đến khi thi đại học, trùng hợp là cả hai lại chọn cùng trường và còn cùng ngành. Như mọi người thấy rồi đó. Thủ khoa vẫn là Kim Namjoon.

"Cậu ta quá đáng thật đó. Tớ ủng hộ cách làm của cậu."

Namjoon cười tươi. Bạn tốt là đây nè. Thời sinh viên của cậu bớt tẻ nhạt, lý do chính là đây. Namjoon vốn chẳng quan tâm mấy lời nói ra nói vào thế kia đâu. Thật ra không phải bản thân cậu thanh cao hay gì đâu, chỉ là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Mới vào trường mà đã gây nhau thì không hay. Dù sao bản thân làm gì, chỉ bản thân mình hiểu là được. Chỉ không ngờ là sau lưng cậu, hai người họ lại giúp đỡ hết mình như thế. Thôi thì giờ đây, mấy cái lời đồn thổi xấu xa về cậu đã lắng xuống, còn cậu bạn kia cũng đã bị quả báo đi. Với cái tính không thích thua thiệt kia của cậu ta thì rớt môn như một hình phạt tàn nhẫn. Vừa tức mà còn phải tốn tiền học lại, nhưng điều vui nhất chính là cái môn đó có một người dạy à. Đồng nghĩa là Im Hasung sẽ gặp lại thầy Park. Mà đợt đó cậu ta là người phá thành tích của thầy nữa chứ.

Chưa bao giờ môn tôi có người rớt nhưng học kỳ ấy, lại có người chống đối tôi.

"Mà này, tớ nghe nói năm nay cậu ta tham gia hội thao ấy, hình như bóng rổ thì phải. Ngày mai là hạn chót đăng ký với phải qua kiểm tra năng lực mới được chọn. Hay là?" Hoseok mặt gian nhìn ba người bạn, cậu nghe ngóng được tin từ mấy hôm trước rồi nhưng lại thấy đâu thân quen, cũng như Yoongi đã nói năm nay lo học, không tham gia nên cậu thôi luôn. Ai có ngờ là...

"Đăng ký cho tớ." Yoongi nhanh nhảu đáp. Namjoon cũng giỏi bóng rổ nè. Ít nhất thì phải để cậu ta tức chết thêm mấy lần mới hả dạ chứ. Lần đó, mấy người không hiểu Namjoon bị nói ra nói vào đến mức nào đâu. Đến ba người họ nghe còn uất thay mà tên điên này lại cứ vô cảm. Vốn chuyện này chìm luôn rồi, nay lại được thần tượng của Kim Namjoon lôi ra, ắt hẳn là người ta cũng biết rõ bạn y có bất bình.

"Tớ tham gia." Namjoon vội vàng đồng ý trước khi họ tiến lại gần hơn. Nếu cậu từ chối, thề là cả ba sẽ nói mãi cho đến khi cậu chịu tham gia. Cũng lâu rồi nhỉ. Namjoon bớt ganh đua với cậu ta rồi. Vốn tưởng là ai đó rảnh rổi nên kiếm chuyện với cậu. Ai ngờ lại là Im Hasung. Xem bộ cái tính cách vẫn không chịu sửa. Vậy thì Namjoon tiếp tục hạ gục cậu ta thêm lần nữa.

Namjoon ném chai nước rỗng vào thùng rác. Sau đó mặc kệ bọn họ bàn tính kế sách gì. Cậu nên tập trung vào Kore đi. Nhưng nói ra mới thấy lạ, bức tranh này là vẽ cậu? Nếu thật sự là thế thì Kore là người trong trường. Có thể là đàn em hay đàn anh cùng khoa, khác khoa, hay có thể là thầy cô, hay là một người ngoài vào trường để vẽ. Tất cả đều có khả năng. Bình luận con số 1294 và 'một hộp quà' rồi nhấn trả lời. Namjoon thử tìm chút vận may xem sao. Còn chuyện bức tranh này, chắc chỉ là trùng hợp. Hơn nữa lại không nhìn rõ mặt, có thể là do Yoongi nhìn nhầm cũng nên. Nhưng trong thâm tâm của Kim Namjoon, cậu vẫn mong ước rằng người trong bức tranh là mình, cho dù người vẽ không biết rõ câu chuyện phía sau. Cậu công nhận là đẹp thật, nhìn rất thơ mộng. Nếu Namjoon tỏ tình ở chỗ gốc anh đào thì liệu Seokjin có đồng ý không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip