Chapter 2. 'Chúng ta không thể đâu.'
Lần đầu tiên tôi gặp em, dù không nói ra nhưng lúc ấy trong lòng tôi đã có chút xao xuyến rồi. Em đẹp lắm nhưng đẹp theo một cách thật u buồn, nét đẹp của em khiến tôi cảm thấy sợ hãi, như thể có thể vụt mất bất kì lúc nào, em đem lại cho tôi một cảm giác bất an nhưng không phải cho tôi, mà cho chính em. Tôi ngỏ lời mua lại bức tranh ấy không phải vì tôi là người duy nhất hiểu ý nghĩa của nó mà vì tôi có cảm giác bức vẽ đó em đang họa lại cuộc đời của chính bản thân mình, ánh mắt em nhìn nó long lanh, tự hào nhưng vẫn pha chút gì đó u uất, đau xót, điều đó càng thôi thúc ham muốn có được bức tranh, sâu bên trong tâm can tôi dường như đang khao khát có được nó, nhưng tôi không biết đó là ham muốn bức tranh hay là đang mong muốn hiểu nhiều hơn về con người Han Areum này.
Cảm xúc của tôi là gì, ngay khoảnh khắc tôi nhìn em ngã xuống, là lo lắng, sợ hãi hay chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ? Tôi không thể trả lời được cho đến khi tôi nhìn em nằm trên giường bệnh, sao tôi lại cảm thấy cô gái này đơn độc đến vậy, tại sao khi còn ý thức em lại không hô hào, không nhờ giúp đỡ mà cứ lết từng bước đau đớn để rồi lịm đi khi mắt còn ươn ướt. Tôi một lần nữa không làm chủ được cảm xúc của bản thân, trong cuộc đời chưa bao giờ tôi lại mang một cảm xúc lạ lẫm như vậy, trái tim tôi đập rất nhanh khi nhìn thấy em, tôi sốt sắng khi nhìn em đang dần lịm đi ngay trước tầm mắt, bây giờ tôi lại đang xót xa cho người con gái này sao? Tôi tự hỏi đây liệu có còn là cảm xúc khi gặp thần tượng hay là một xúc cảm khác đã bắt đầu nhen nhói mà chính tôi còn không dám định nghĩa chúng là gì.
Những bức tranh của em cho tôi cảm giác tích cực, tràn đầy năng lượng, tôi đã rất tò mò về em, tôi muốn biết em là người thế nào, tôi đã nghĩ chắc hẳn cô gái này sẽ có một cuộc đời rất tươi đẹp thì mới có thể họa được những bức vẽ đó. Cho đến khi tôi nhìn thấy bức tranh định mệnh ấy, tôi bắt đầu có chút nghi ngờ về hình mẫu mà tôi luôn xây dựng trong suốt khoảng thời gian vừa qua ấy, liệu em có thật sự giống với tưởng tượng của tôi không? Không, em hoàn toàn khác biệt so với Fly Han, Han Areum và Fly Han dường như không phải là một, họ giống như hai con người trái ngược và bức tranh đó được vẽ bởi Han Areum chứ không phải Fly Han. Areum luôn ảm đạm, trầm mặc, sắc mặt rất ít khi hồng hào, vì em không có một cuộc đời trọn vẹn. Em bị bệnh, em không có gia đình, không bạn bè, không gì cả, chỉ một mình em đơn độc chống chọi với số phận nghiệt ngã, không biết đã bao lần em gặp mặt thần chết nhưng rồi em vẫn mạnh mẽ, gắng gượng mà nở một nụ cười với số phận đang trêu ngươi kia. Sau khi hỏi thăm người bạn bên khoa tim mạch, tôi biết rằng em bị bệnh tim bẩm sinh, đáng ra đã được chuẩn đoán từ đầu rằng chỉ có thể sống đến năm 18 tuổi vậy mà em lại có thể gắng gượng tới tuổi 20, đó dường như là một kì tích. Areum có thể mạnh mẽ như vậy được sao, tôi đã gặp không biết bao nhiêu người giống em nhưng tất cả đều chọn buông xuôi theo số phận, từ bỏ việc đấu tranh vì họ nghĩ chỉ là phí công vô ích. Han Areum, cô gái này quả thực rất đặc biệt, đặc biệt cả từ sự nghiệp, suy nghĩ lẫn cuộc đời, tôi nghĩ mình đã phải lòng em mất rồi.
Suốt thời gian em ở viện, em chưa gọi tôi lần nào, một bệnh nhân không người thân thích sao lại có thể tự mình làm mọi việc như vậy được. Tôi nghe các y tá nói em chỉ ở trong phòng, loanh quanh bên cửa sổ, vẽ tranh rồi lại tưới cây, không một lời phàn nàn hay nhờ vả. Tại sao đến một cuộc gọi cùng không có, nhờ tôi một câu thì mất mát gì đâu chứ, làm tôi cả ngày cứ thấp thỏm ôm điện thoại không tập trung được gì hết. Chịu hết nổi tôi liền vác mặt dày chạy xuống phòng em. Em đang vẽ tranh sao, đẹp quá, càng nhìn tôi lại càng mê mẩn vẻ đẹp này, nó khiến tôi muốn ôm lấy mà che chở, bảo vệ và chăm sóc. Bỗng dưng tôi lại muốn có được em, để bù đắp mọi sự mất mát em phải chịu trong suốt 20 năm qua, tôi quá kì lạ đúng không?
Thấm thoát cũng đến ngày em ra viện, tôi ngỏ lời muốn đưa em về, ban đầu em vẫn từ chối nhưng bị tôi dụ dỗ nên cũng đành chấp nhận ngồi lên xe. Nhà em ở gần phòng triển lãm, cũng trong khuôn viên ấy nhưng đi sâu thêm một chút nữa, căn nhà với tone chủ đạo là màu trắng xen chút nâu nhạt, nhỏ xinh vừa đủ để em sống, mọi thứ trong nhà đều rất gọn gàng đơn giản, một sân vườn nhỏ được trồng vài loài hoa em thích, chiếc xích đu được đặt bên góc trái sân vườn, ngồi đó vừa đủ có thể thu gọn cả căn nhà và sân vườn trong tầm mắt. Trước khi về tôi còn căn dặn em vài thứ, nào là thuốc uống thế nào, sinh hoạt ra sao rồi cả dặn dò em rằng có chuyện phải gọi cho tôi ngay, trong phút chốc bệnh nghệ nghiệp lại trỗi dậy, cứ nghĩ em sẽ trách móc tôi giống những người khác vậy nhưng em chỉ mỉm cười dịu dàng rồi gật đầu cảm ơn thôi, quả là khiến người khác phải xao xuyến mà.
Kể từ đó tôi bắt đầu chủ động hơn, liên lạc với em nhiều hơn, khi thì hỏi về tranh khi lại nhắc về sức khỏe, câu chuyện dường như chỉ xoay quanh công việc của tôi và em vậy mà hôm nào cũng có thứ để nói. Em cũng không từ chối mà cũng nhiệt tình trả lời, chúng tôi cứ thế mà trở nên thân thiết lúc nào không hay, tôi cũng bắt đầu hiểu hơn về con người em, từ đó cũng thích em nhiều hơn. Suốt một tháng như vậy, tôi và em chỉ liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng em có nấu đồ ăn rồi mang đến bệnh viện cho tôi với lý do là muốn cảm ơn, cho đến một hôm em chủ động mời tôi đi uống café, đương nhiên tôi sẽ không từ chối, phải chăng là em đã cho tôi cơ hội rồi. Nhanh chóng xác nhận địa điểm rồi cứ thế tôi chìm đắm trong mộng tưởng tình yêu đẹp đẽ của riêng mình...
Đã hai tuần kể từ lần gặp ở quán café hôm đó, em thật sự nhất quyết không định liên lạc lại với tôi sao, hay do tôi đã quá vội vàng rồi? Tôi nhớ em đến điên đầu mất thôi, em cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi mãi không rời, tôi phải làm gì mới được đây, đến nhà em? quá lỗ mãng, gọi điện cho em? cũng mặt dày quá rồi, hay là nhắn tin vậy? em sẽ thấy phiền mất thôi. Biết làm gì bây giờ, tôi thật sự cảm thấy quá bứt dứt, có phải vì tôi tỏ tình quá đột ngột nên em còn chưa kịp chấp nhận? Biết là không nên nhưng tôi thật sự đã nhớ Areum rất nhiều.
Change the viewpoint.
Namjoon vậy mà vẫn không kìm lòng được chạy đến phòng tranh của Areum, lấy cái cớ là đã lâu rồi chưa đến đó để anh có thể bao biện cho việc muốn tìm gặp cô. Bước vào phòng, hôm nay mọi thứ đều đẹp hơn nhiều, có lẽ vì không có ai hết, chỉ một mình anh rảo bước trong căn phòng trắng xóa. Lặng lẽ nhìn ngắm lại bức tranh ấy, lần nay Namjoon đã khóc. Lần trước anh nhìn nó với tâm trạng là một người hâm mộ hiểu được ý nghĩa bức tranh, lần này anh ngắm lại với vị trí là người đang yêu cô họa sĩ vẽ ra nó, cảm giác khác biệt rất nhiều, anh hiểu về con người cô, biết được cuộc đời của cô, điều này dường như củng cố thêm cho bức tranh thơ mộng ấy, như vậy lại càng khiến cho Namjoon đau đớn hơn gấp bội lần.
Chiếc bóng quen thuộc chiếu lên tường khiến Namjoon bừng tỉnh, khóe miệng bất giác nở nụ cười, thoạt định quay lại cô liền lên tiếng:
- Nói cho em biết, lần này anh nghĩ gì về bức tranh?
- Vẫn như lần đầu.
- Vậy tại sao anh khóc?
- Vì anh hiểu em.
- Anh nghĩ mình hiểu được em bao nhiêu?
- Đủ để khiến anh yêu em.
- Anh có muốn biết câu trả lời của em lần nữa không?
- Đương nhiên...
- Chúng ta không thể đâu!
- Vì em bị bệnh sao?
- Anh có biết mình đang dành tình cảm cho ai không? Không phải một người bệnh mà là một kẻ đang sống với cái chết đến gần hơn theo từng ngày!
- Anh không quan tâm, anh thương em Areum!
- Đừng thương em, em không xứng đâu.
Namjoon từ từ quay người lại, thấy vậy Areum cũng quay lưng về phía anh, có lẽ cô không muốn để anh thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác này.
- Em xứng! Tại sao em lại không xứng cơ chứ, em một mình chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, xin hãy cho phép anh được đến bên cạnh em, yêu em, che chở cho em có được không? Anh cũng xứng đáng được yêu người mà anh yêu mà.
...
-Areum! Areum! Em sao vậy, tỉnh lại đi Areum...
###
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip