Chapter 4. 'Anh sẽ bỏ em đi à?'
Cứ thế Namjoon và Areum đã có những kỷ niệm đẹp lưu giữ lại trong tim, không ai hứa hẹn điều gì cũng chẳng ai dám nhắc đến số phận tương lai, họ cứ sống như thể mỗi ngày trôi qua đều là cuối cùng, tình yêu của họ đẹp lắm nhưng vẫn luôn phảng phất một chút gì đó bi ai. Sức khỏe của Areum cũng dần trở nên thất thường hơn, cô vẫn phải dùng thuốc rất đều đặn, mỗi lần cơn đau tìm đến cô lại lén lút giấu giếm anh mà chịu đựng, cô không muốn anh phải lo lắng hay phiền muộn về cô. Namjoon anh ta yêu cô mà, anh đều có thể nhìn ra tất cả nhưng anh không muốn cô biết, anh chỉ muốn giữ lại nhưng kỷ niệm đẹp nhất giữa hai người thay vì những khoảnh khắc buồn thảm, ôm nhau mà khóc.
Hôm nay Namjoon có hẹn đi ăn với Jimin, Areum không đi vì còn bận bịu với bức tranh còn đang dang dở. Tranh thủ lúc không có cô bên cạnh anh mới dám hỏi Jimin về bệnh tình của cô.
- Chuyện tôi nhờ cậu sao rồi?
- Tôi có tìm qua vài người nhưng tim của họ đều không khớp với Areum, cô ấy thuộc nhóm máu hiếm nên càng khó tìm người thích hợp.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Chỉ có chờ đợi phép màu xuất hiện thôi.
- Cậu hiểu mà bây giờ đối với cô ấy mà nói chờ đợi đã là một điều khó khăn rồi.
- Areum cô ấy đã quá mạnh mẽ rồi, hai năm này là một kỳ tích, nhưng Namjoon cậu biết mà may mắn không đến nhiều lần đâu.
- Ý cậu là gì? Ý cậu nói cô ấy phải buông xuôi sao? Không bao giờ, dù cho chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi tôi cũng sẽ nhất quyết không bỏ qua đâu.
- Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt vì nếu không được thay tim thì Areum không còn nhiều thời gian nữa đâu.
- Cô ấy còn lại bao nhiêu thời gian?
- 3-4 tháng nữa.
- Vậy là đủ rồi.
- Đủ gì chứ?
- Đủ để tôi bù đắp cho cô ấy tất cả những thứ cô ấy đã bỏ lỡ. Cậu cứ tìm tiếp đi nếu đến cuối vẫn không được thì tôi sẽ có cách.
- Cách gì?
- ...
- Namjoon cậu...
***
Namjoon sau đó cũng dọn qua nhà ở với Areum, hai người cùng nhau làm mọi thứ từ những việc nhỏ nhặt nhất. Mỗi ngày Namjoon đều dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, Areum thì sẽ sắp xếp lại giường ngủ, sau đó anh sẽ đến bệnh viện, cô thì bắt đầu vẽ tranh. Đến tối khi anh về cơm nước đã được chuẩn bị hết và cô sẽ ngồi chờ anh ở đó, vừa ăn cơm vừa kể chuyện cho nhau nghe. Cuộc sống cứ đều đặn như vậy, không cầu kì khoa trương nhưng lại là cả một niềm hạnh phúc to lớn bên trong họ. Namjoon đã mua một mảnh đất nhỏ ngay phía sau nhà rồi làm thành một vườn hoa giọt tuyết trắng, đúng như bức tranh đầu tiên mà cô vẽ. Areum biết cũng vẽ một bức tranh khác, nhưng lần này không còn là một cô gái đơn độc đi giữa vườn hoa, mà là một cặp tình nhân nhỏ nắm tay nhau đi qua vườn hoa ấy và cùng bước tới tương lai tươi đẹp phía trước. Bức tranh này bây giờ đây ngập tràn tình yêu và hy vọng, là ước muốn được nắm tay đối phương đi hết quãng đường còn lại. Trong quá khứ Areum cố gắng chiến đấu để được sống vì đam mê họa sĩ, nhưng hiện tại cô đang khát khao được sống vì người mà cô yêu.
Đã hai tháng trôi qua, Namjoon vẫn giữ đúng lời hứa ban đầu, bù đắp cho cô những thứ mà cô bỏ lỡ, đưa cô đến những nơi cô chưa từng tới. Cùng nhau xem phim, nấu ăn rồi dọn dẹp, anh đưa cô đi công viên, thủy cung, đi trải nghiệm đủ mọi nơi thú vị nhất trên cuộc đời mà ngay cả chính anh cũng từng không để tâm đến. Cuộc sống của đôi tình nhân nhỏ không khác gì một cặp vợ chồng son, nhưng tình yêu càng lớn thì nỗi sợ lại càng nhiều hơn, đã hai tháng nhưng bệnh tình của cô chưa tiến triển được gì, ngược lại còn có chiều hướng xấu đi trông thấy.
Hôm ấy Areum đến bệnh viện đưa đồ ăn trưa cho Namjoon, tình cờ cô nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Jimin.
- Vẫn chưa tìm được người phù hợp sao?
- Vẫn chưa.
- Vậy cứ làm theo những gì tôi nói đi, nhưng đừng để cô ấy biết.
- Namjoon cậu điên rồi, cậu có biết mình đang nghĩ gì không hả. Cậu nghĩ rằng cậu làm như vậy Areum sẽ hạnh phúc hơn sao?
- Nhưng nếu tôi không làm cô ấy sẽ chết.
- Cậu yêu Areum nhiều tới vậy sao, sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình?
- Đúng, tôi yêu cô ấy còn nhiều hơn cả bản thân mình, yêu đến mức tôi có thể sẵn sàng trao lại con tim này cho cô ấy mà không cần suy nghĩ.
- Rồi sao, cậu nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc khi biết cậu vì cô ấy mà chết à, cô ấy cũng yêu cậu mà?
- Cuộc đời cô ấy còn dài, 20 năm qua cô ấy vất vả nhiều rồi, Areum xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn, rồi cô ấy sẽ quên tôi nhanh thôi.
Change the viewpoint.
Tôi nghe xong chỉ biết gục xuống mà khóc, Tôi yêu anh và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho cái chết của mình. Tôi cũng biết anh yêu tôi nhưng nếu vì tình yêu này mà anh phải chết thì chẳng phải tôi quá tàn nhẫn rồi hay sao, anh làm như vậy có khác gì tôi đang dùng thứ tình yêu chết tiệt này để hại chết anh. Tôi không nỡ bỏ anh lại thế giới cô độc này mà đi nhưng tôi cũng không cam tâm để anh vì cứu mình mà chết. Tôi biết phải làm gì đây, giá như tôi và anh không gặp nhau giá như tôi và anh không yêu nhau thì giờ đây cả hai người chúng tôi đã không phải chịu đựng sự nghiệt ngã này.
Tôi quyết định đi gặp Jimin, tôi muốn biết rõ Namjoon đang định làm gì.
- Jimin, làm ơn nói cho tôi biết anh ấy có phải muốn hiến tim cho tôi không?
- Phải. Ngay từ lần trước cô nhập viện cậu ấy đã đi xét nghiệm và biết mình tương thích với cô. Cậu ấy đến gặp tôi và nhờ tôi tìm người phù hợp để hiến tim nhưng đều không tìm được, Namjoon cậu ấy nói rằng nếu như đến cuối cùng vẫn không có ai thì cậu ấy sẽ hiến.
- Tại sao anh ấy phải làm như vậy cơ chứ, ai cho phép anh ấy làm như vậy.
- Tôi đã khuyên cậu ấy rất nhiều nhưng đều không có tác dụng, cậu ấy định 1 tháng nữa sẽ làm phẫu thuật.
- Jimin, tôi xin anh đừng để anh ấy làm phẫu thuật, đừng để anh ấy làm điều ngu ngốc. Tôi thật sự không thể sống như vậy được đâu.
- Cô Areum, cô không sợ sao? Nếu Namjoon không hiến tim thì cô sẽ chết.
- Tôi sợ chứ, trên đời này có ai mà không sợ chết đâu. Nhưng tôi còn sợ mất anh ấy hơn, tôi đã được định sẽ phải chết vào lúc này rồi nên không cần phải phí sức làm gì đâu.
- ...
***
Những ngày sau đó hai người vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, Namjoon không biết cô đến gặp Jimin nói chuyện, Areum cũng không nói rằng cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Jimin, người khổ nhất bây giờ là Jimin, anh không biết nên làm gì, làm theo lời Areum hay tiếp tục giúp đỡ Namjoon.
Thời gian thấm thoát trôi, cũng đã qua một tháng, vẫn chưa tìm được người phù hợp để hiến tim cho Areum, đồng nghĩa với việc Namjoon chuẩn bị thực hiện theo đúng lời hẹn với Jimin. Anh đi đến bên cửa sổ, nơi cô gái của anh đang ngồi hứng nắng với sắc mặt có chút tái nhợt, ôm phía sau lưng cô anh thủ thỉ:
- Jimin mới báo cho anh, cậu ấy tìm được người ghép tim rồi.
Có chút sững lại, cô cố gắng kìm nén để những giọt nước mắt không tuôn ra, cô đáp.
- Vậy sao.
- Em chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ vào viện.
Vậy là anh đã quyết rồi, anh sẽ vì cô mà chết thật sao? Trên đường đến viện anh dặn dò cô rất nhiều điều.
- Em nhớ sau khi ra viện phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, ăn uống đúng bữa, ngủ đúng giờ. Lúc nào cũng phải vui vẻ, hạnh phúc đừng có thui thủi một mình nữa, kiếm thêm bạn bè mà chơi, đừng tự cô lập bản thân như thế.
- Có anh rồi sao lại cô đơn được chứ, chẳng phải anh luôn ở đây sao.
- Ừm anh luôn ở bên cạnh em mà.
- Nói dối, anh lừa em.
- Em...
- Lúc nào anh cũng ở bệnh viện từ sáng đến gần tối đâu phải lúc nào cũng ở bên cạnh em.
- À ừ, vậy nên anh mới nói em đi tìm bạn như vậy sẽ không cảm thấy buồn chán nữa.
- Không, em không cần ai hết, em chỉ cần anh thôi, em sẽ ăn bám anh cả đời, không có anh cuộc sống của em sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Không được nghĩ như vậy, dù có chuyện gì xảy ra em vẫn phải sống tốt, anh cũng đâu thể ở bên em mãi được.
- Ý anh là sao? Anh sẽ bỏ em đi à?
- Anh...
Nhất thời khó xử trước câu hỏi của Areum, Namjoon chỉ biết im lặng cho qua, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, bầu không khí bỗng trở nên khó thở đến nặng nề. Vào trong viện, cô được đưa đi thay đồ rồi bắt đầu kiểm tra tổng quát, xong xuôi cô bước vào phòng chờ phẫu thuật với tâm trạng rối bời. Namjoon lúc này cũng đã thay đồ và được gây mê để chuẩn bị lên bàn mổ.
.....
- Namjoon, tỉnh lại đi Namjoon.
- ...
- Cậu thế nào rồi?
- Chưa... phẫu thuật sao?
- Không làm nữa.
- Cậu nói vậy là sao Jimin, không làm nữa là sao? Areum đâu, cô ấy đâu rồi?
- Cô ấy...
- Nói!
- Cô ấy đang nằm ở phòng bên cạnh.
Nghe xong Namjoon liền rút ống truyền nước trên tay, chân không mà chạy sang phòng bên cạnh. Areum đang nằm đó, xung quanh là đủ loại máy móc, cả căn phòng được bao phủ bởi một mùi thuốc đặc trưng. Cô ở đó, đến từng hơi thở cũng yếu ớt trông thấy, bước chân của Namjoon cũng theo đó mà trở nên nặng trĩu.
Change the viewpoint.
Nhìn em nằm đây trong bộ dạng tiều tụy thế này giống như đang tra tấn tôi một cách thật tàn bạo, tại sao vậy tại sao lại không để tôi cứu em, tại sao lại đặt tôi trong tình huống trớ trêu thế này. Tôi òa khóc lên như một đứa trẻ, trong đời chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến vậy, cảm giác lúc này còn đau đớn hơn cả cái chết. Em liệu có còn tỉnh lại nữa không, em có thể nhìn tôi được nữa không hay em cứ nằm như vậy rồi từ từ bỏ tôi mà đi mất, tôi còn rất nhiều điều muốn nói với em, tôi còn chưa thể đưa em tới thăm cánh đồng hoa trắng mà tôi đã chuẩn bị cho em, nếu em cứ vậy mà đi thì tôi biết phải làm sao.
Tôi túc trực bên cạnh em suốt một tuần liền, mỗi ngày mở mắt ra thấy em chưa tỉnh sự lo lắng của tôi lại lớn hơn đôi chút. Sau khi bình tĩnh tôi mới chịu gặp Jimin để hỏi chuyện.
- Mọi chuyện là thế nào?
- Areum cô ấy tình cờ nghe được tôi và cậu nói chuyện, sau đó đến gặp và cầu xin tôi đừng để cậu làm gì dại dột. Ban đầu tôi cũng không định làm theo lời cô ấy đâu nhưng cậu phải nhìn Areum lúc ấy mới thấy xót xa, cô ấy khóc rất nhiều, miệng cứ liên tục van xin, tôi thật sự khó xử.
- Vậy bây giờ thì sao, không được thay tim cô ấy sẽ chết, trong hai chúng tôi nếu bắt buộc có một người phải chết thì người đó nên là tôi. Bây giờ liệu còn hy vọng không?
- ...
###
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip