11

"Lúc trước tôi đã nói anh rồi mà nhỉ?"

"Hửm?"

"Mọi người đều gọi tôi là... Quái Vật!"

Ami tưởng chừng sẽ có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên hoặc một chút lo sợ nào đó từ đối phương. Nào ngờ đáp lại cô là nét cười rạng rỡ. Anh không ngần ngại trưng ra hai chiếc lúm đồng tiền xoáy thật sâu ở bên má. Thì ra, cô mới là người ngẩn ngơ trong chính trò đùa nhạt nhẽo của mình.

"Xin lỗi Ami, tôi thật sự không nhịn được." Namjoon đưa tay quẹt đi chất lỏng ở khóe mắt vì cười mà ứa ra. Mãi mới lấy được sự điềm tĩnh, anh nghiêm túc nhìn người con gái vẫn đang ngồi cau mày phía đối diện. Dịu dàng nói với cô. "Không nghĩ rằng cô sẽ dùng cái nhiệt kế hỏng này để ghẹo tôi. Cảm ơn nha. Nó thật sự khiến tôi rất vui!"

"Vui sao?" Cô không biết mình đã mang tâm trạng gì để hỏi anh. Hay chỉ đơn thuần là đang xuôi theo?

"Thật ra, tôi vui vì cô ghẹo tôi ấy!" Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vẫn đem theo sự dịu dàng mà cong lên. Bàn tay cũng chẳng yên phận, nó bạo dạn đưa lên, cứ thế hướng về phía đỉnh đầu cô mà xoa loạn. "Có điều, Ami à, đừng cố gắng chấp nhận thứ mà mình không muốn nữa!"

Cô không tránh, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ ghét bỏ hơi ấm đang nhiệt tình tỏa ra từ lòng bàn tay anh. Chỉ khó hiểu hỏi lại.

"Gì cơ?"

Namjoon nhìn mái đầu kia đã bị anh náo cho xù lên chút ít. Trong lòng không biết vì sao lại nhộn nhạo vài phần. Anh biết, nó không phải là thứ tình cảm nam nữ như phim ảnh. Mà là sự đồng điệu đến khó chịu. Chốc lát, anh đã nghĩ tới việc đánh lảng sang chủ đề khác và nuốt ngược những lời đó vào trong. Vậy mà, khi cô dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, thì bản thân lại cứ thế mà nói ra.

"Quái vật... Nó không phải từ để đem ra đùa như vậy!" Anh đưa tay chỉ vào nơi ngực trái của mình. Chầm chậm nói. "Chẳng phải, nó ở đây, cũng sẽ khó chịu sao?"

Như có một cái gì đó đánh xuống bên trong lồng ngực. Chẳng dám thở mạnh. Khó chịu? Có thật là vậy không? Nó thật sự cảm thấy như thế ư? Hay vốn dĩ nó đã hòa làm một vào cô, vô thức biến thành điều vô cùng hiển nhiên?!

Ami nhìn vào người đang tỏ vẻ cứng cỏi phía đối diện. Rõ ràng anh của hôm qua, hay thậm chí là của đêm đó, cũng chẳng khá khẩm gì. Thế thì...

"Vậy còn anh, có khó chịu không?"

Bất ngờ bị hỏi ngược, anh nhìn cô đến ngẩn người. Tưởng như đến từng sợi tóc cũng chẳng muốn lay động. Phút chốc anh nghĩ, chỉ bằng một lời đã liền bị cô lôi hết các vết sẹo trong lòng ra mà ngó nghiêng tất thảy. Nhưng anh làm sao biết, vừa rồi chính cô cũng cảm thấy như vậy!

Cả hai cứ như đang chìm vào một trò chơi mà ở đó quy ước, chỉ cần ai lên tiếng trước, ai động đậy trước, ngay lập tức trở thành kẻ thua cuộc. Tiếc là bụng đói không trụ nổi mà phản bội chủ nhân. Tiếng kêu ọt ọt từ người con trai như phá tan không gian tĩnh lặng, lúc này nó giống hệt tiếng chuông báo kết thúc trò chơi thường thấy, và người thua, là Kim Namjoon!

Ami cũng không lấy làm lạ, cả ngày hôm nay ngoài việc anh kiên cường nằm im, lay mãi cũng chẳng tỉnh, cả cơ thể thì cứ như hòn than nóng hổi, phải nói là cô đã vất vả lắm mới dùng thuốc hạ sốt dạng sủi mà bón cho anh từng chút một. Nên chuyện ăn uống đương nhiên là không thể. Chưa kể đến, ở đây làm gì có đồ ăn. Tủ lạnh của cô, trước giờ đều chỉ giống đồ trang trí thôi.

"Anh đi rửa mặt đi, tôi ra cửa hàng ở đầu đường mua chút đồ ăn cho anh!" Ami vừa nói, vừa đứng dậy lấy áo khoác mặc vào người.

"Trong túi kia không phải là đồ ăn sao?" Anh đưa tay chỉ vào cái túi được đặt ở kệ bếp, tuy không chắc lắm, nhưng theo kinh nghiệm mỗi lần chạy lịch trình, anh có thể đoán hình dạng dẹp dẹp kia giống như hộp cơm tiện lợi.

"Ừ!" Cô ung dung gật đầu. Trước khi đeo lên khẩu trang rời đi còn bổ sung một câu. "Nhưng nó bị thiu trong lúc anh ngủ rồi!"

.

.

.

Ở trong ký túc xá vốn luôn ngập bầu không khí ấm cúng và hừng hực nhiệt huyết, nay bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, thi thoảng thổi vào những tiếng thở dài đến ảo não.

Cả sáu chàng trai hội tụ tại phòng khách, không ai nói với nhau tiếng nào. Chỉ đơn thuần là mỗi người chìm vào suy nghĩ của chính mình. Người thì ngồi bó gối dưới nền đất, người đứng thẫn thờ nhìn chăm chăm chiếc cửa đã được đóng kín, người lại yên vị trên ghế trầm lặng cắn cắn ngón tay, người ôm chặt chiếc gối vào lòng nửa úp nửa hở khuôn mặt đăm chiêu, người bứt rứt không ngừng đi tới đi lui cùng với hai bàn tay nắm chặt điện thoại như sợ bỏ lỡ điều gì đó. Và cuối cùng là người luôn nhìn theo sự di chuyển duy nhất kia.

"Jin hyung, anh đừng đi nữa. Ngồi xuống đây đi anh. Nhìn anh cứ tới lui như vậy lòng dạ em bồn chồn chết mất." Jungkook nhìn không nổi cảnh tượng trước mắt liền nhẹ giọng lên tiếng ngăn lại.

"Jungkook nói đúng đó." Yoongi cuối cùng cũng buông những ngón tay đáng thương ra mà bày tỏ sự đồng tình với em út.

"Mấy đứa nói anh ngồi yên á? Namjoon mất liên lạc hơn một ngày rồi đó!" Seokjin cau mày lớn tiếng đáp lại.

Lời vừa ra liền thành công kéo hết sự chú ý của những thành viên có mặt ở đó. Đúng vậy. Nhóm trưởng của các cậu đã mất liên lạc hơn một ngày rồi. Dù là bằng cách nào, phương thức nào thì cũng đều biệt vô âm tính. Chắc hẳn sẽ có người thắc mắc, thanh niên trai tráng, tuổi đã trưởng thành, chỉ vừa biến mất mới một ngày, có gì phải lo? Đúng, đó là người khác nghĩ. Nhưng sáu người họ là ai chứ? Là những người luôn ở cạnh Namjoon từ khi nhóm chưa ra mắt, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, ngay cả tắm cũng có thể cùng nhau. Vậy thì làm sao các thành viên không thể không nhìn ra sự "khác biệt" ở người em, người anh của mình? Họ đều nhìn ra được những áp lực vô hình mỗi giây chèn ép Namjoon ra sao, họ đều thấu hiểu nét cười ngu ngơ ẩn chứa tâm tư kia rốt cuộc "nặng" thế nào, họ đều biết mỗi một câu bình luận mắng chửi trên mạng kia liền biến thành gai nhọn ghim sâu vào lòng người đau đến bao nhiêu, và họ đều đã nhận thấy ham muốn được tự do giải thoát phía sau đôi mắt rồng gần như mờ đục kia!

"Jin hyung, bây giờ điều chúng ta cần là phải bình tĩnh." Hoseok tiến đến cạnh người anh cả, vỗ vỗ hờ lên tấm lưng rộng lớn đang thoáng qua chút run rẩy.

"Bình tĩnh? Có thể bình tĩnh được sao?" Seokjin cúi đầu nhìn xuống hai đầu mũi chân của mình, trên đôi môi đầy đặn bỗng cong lên nụ cười lạnh lẽo. Anh nói với âm lượng cực nhỏ, chỉ trách vì không gian quá yên tĩnh nên ai cũng đều nghe rất rõ. "Giá như đêm qua anh không để em về một mình, thì mọi chuyện sẽ không..."

Hoseok không nói liền ôm lấy anh, dáng người dong dỏng ngay tức khắc đỡ cả cơ thể cao to của Seokjin ngồi bệt xuống nền. Rất hiếm khi nào, các em nhìn thấy anh cả ôm chặt khuôn mặt, và khóc!

Jungkook như muốn nói lời an ủi lại hiểu ngay lúc này bản thân nên im lặng. Nếu công ty không ra lệnh cấm cửa, thì chắc giờ cậu và các anh đã rong ruổi khắp các ngõ ngách ở Seoul rồi.

Jimin thấy mái đầu tròn ủm của em út cũng cúi xuống ủ dột, thở hắt một hơi. Bước tới ngồi bên cạnh đứa nhỏ to xác. Đặt tay lên bả vai ẩn chứa những thớ cơ chắc nịch đang mỗi ngày chăm chỉ phát triển, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.

"Sẽ không sao đâu, Kookie à!"

Jungkook ngước đầu lên nhìn Jimin, trong đáy mắt đứa nhỏ chẳng biết từ khi nào phủ lên một tầng sương dày đặc. Nơi đó như muốn trực trào những điều trong suốt ẩm ướt. Để rồi một tiếng "Hyung ơi!" vỡ vụn giữa bộn bề lo âu, cả cơ thể đang dần trưởng thành vội vã ôm chặt lấy Jimin. Đôi vai đứa nhỏ bắt đầu run lên bần bật, cánh môi dưới không ngừng bị răng trên cắn chặt để ngăn sự nức nở lọt ra ngoài.

Cậu sợ! Sợ cảm giác phải chờ đợi trong vô vọng, sợ anh của cậu xảy ra chuyện, sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa... Phải làm sao đây? Cậu phải làm gì bây giờ?

Rap Mon hyung của cậu, sao mãi vẫn chưa về?

Jimin cố gắng ôm thật chặt đứa nhỏ vào lòng. Cậu muốn dùng hơi ấm của mình để vỗ về đứa nhỏ. Cổ họng chua xót không ngừng nguyện cầu.

Taehyung cũng không biết từ khi nào đã vứt đi chiếc gối nãy giờ ôm chặt, cậu lao xuống ôm lấy cả thân hình của Seokjin mà khóc. Hoseok cũng cố gắng kiềm lại nước mắt của mình mà ôm vòng lấy đứa nhỏ áp út. Giống như tìm thấy sự đồng điệu, Jimin đem theo Jungkook tìm kiếm hơi ấm, như thể đang sợ sự vô hình nào đó sẽ đem tất cả rời đi vậy.

Yoongi đội lên chiếc mũ lưỡi trai của ai kia, cố tình kéo thấp vành mũ che kín tầm nhìn. Anh ngồi tựa lưng vào "vòng người" kia. Dùng tay phải đặt lên ngực trái, nơi mà anh có thể cảm nhận được từng nhịp đập đang nấc nghẹn.

Namjoon à, anh xin em...

Bangtan không thể thiếu "Rap Monster"!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip