Author: Douglaszure.
Kì thi đã đến gần.
Trái ngược với mọi người ngày đêm học hành chăm chỉ thì Jimin tôi lại ăn no ngủ kĩ hơn bao giờ hết, từ một nhà bán bánh bao nhỏ giờ đây đôi má của tôi đã nâng cấp lên thành đại lý.
Thật ra từ nhỏ đến lớn tôi không hề có áp lực về việc học hành, tôi muốn học thì học không thì thôi, cũng chẳng cần phải giỏi nhất nhì lớp như con-nhà-người-ta. Mẹ tôi chỉ mong muốn tôi có một cái nghề gì đó đủ để nuôi lấy thân mình, có lẽ vì vậy mà chuyện tiền bạc luôn khiến tôi ưu tiên lên hàng đầu.
Nhắc tiền bạc mới nhớ dạo này anh Namjoon không liên lạc với tôi nữa. Trước đó, anh có nói với tôi rằng mỗi khi tới kì thi thì anh giống như tách ra khỏi thế giới loài người, trốn biệt tăm biệt tích để ôn thi thật tốt. Rõ ràng đúng như vậy thật, tôi không thấy tài khoản của anh hoạt động cũng gần một tuần nay. Nhưng mà tôi nhớ anh Namjoon quá, làm sao giờ?
Nghĩ ngợi một hồi tôi ngồi lại vào bàn máy tính, mở nó lên và đăm chiêu nhìn màn hình có nguyên chữ "Namjoon" chà bá ở giữa. Tay cầm con chuột mà quơ loạn xạ trên màn hình, không nhấp vào ứng dụng nào cũng chẳng tính đến chuyện mình nên làm gì bây giờ. Trong đầu nhớ mỗi Kim Namjoon.
Tôi nhún vai tự cho rằng mình là con người thiếu nghị lực xong nhấn vào trang web, tay gõ lách cách gửi tin nhắn cho Namjoon. Lỡ như có làm phiền anh thì xin lỗi một tiếng, chỉ cần anh trả lời lại là tôi thấy vui cả ngày rồi.
Seagullayonbed: Cốc cốc, anh Namjoon có ở đấy không?
Tôi ngồi chống cằm nhìn khung tin nhắn, mãi một hồi không thấy hồi âm tôi lướt chuột lên trên để đọc tin nhắn cũ. Vừa đọc vừa cười tí tách dở người. Do hai chúng tôi nói chuyện quá ít nên phút chốc đã lướt đến ngày đầu tiên nhắn cho nhau, tôi chán nản thoát ra rồi nhấp vào lại xem anh đã nhắn lại chưa. Nhưng mà đã qua 20 phút đồng hồ tin nhắn vẫn đề chữ Đã gửi, và không có dấu hiệu người kia đang hoạt động.
Hít vào một hơi lại thở dài thườn thượt, tôi tắt máy tính đi và lao lên giường nằm nhìn trần nhà. Đó giờ chẳng yêu đơn phương một ai, bây giờ đùng phát yêu người ta rồi để trái tim như dính dằm, gỡ ra thì lành nhưng vẫn nhức nhối khó chịu. Cái tình yêu này quả thật khó hiểu, đến cả chân dung người kia tôi còn chưa mường tượng ra mà đã say đắm tựa trăm năm.
Tôi lăn qua lăn lại hòng vứt đi mấy cái suy nghĩ hiện giờ, chọn cách đi ngủ cho an lành.
Có điều, tôi không thể ngăn cản bản thân mình nhắn cho anh vào ngày tiếp tiếp theo nữa. Nào là chúc buổi sáng vui vẻ, có học thì nhớ giữ sức khoẻ, và mấy cái tin tào lao nữa. Điểm chung là anh không hề đọc nó.
Tự cảm thấy mình quá cứng đầu và làm phiền người khác, tôi thay vì ngày nào cũng nhắn thì cách ngày nhắn một lần xem như đã bớt phiền phức đi. May thay ông trời có mắt thấu được tình yêu mãnh liệt của tôi, Namjoon đã chịu đọc kèm theo trả lời tin nhắn mấy ngày trước trước.
Canuseemymonstersface: Bộ em không ôn thi hả?
Đương nhiên là tôi không rồi!
Seagullayonbed: Hông anh, em phó mặc cho số phận hoặc về cho anh nuôi cũng được! ^o^
Canuseemymonstersface: Vậy để anh ráng học thay cho phần em.
Tự dưng tôi bị đứng hình trước câu trả lời của anh, nói như vậy thì anh đang học để nuôi tôi đó hả ta? Có phải anh đang đập mấy cục thính vào trái tim của tôi không nhỉ?
Tôi gõ gõ ra vài câu xong lại xoá, thành ra lâu lắc lâu lơ khiến anh hiểu lầm mà nhắn thêm tin xin lỗi tôi.
Canuseemymonstersface: Hình như anh nói gì đó không phải nhỉ? Anh xin lỗi nhé, em làm gì làm đi còn anh học nốt bài.
Tôi ở đầu bên đây máy tính lắc đầu liên tục, cắn móng tay cuống quýt cả lên "làm sao đây, trả lời sao bây giờ?", chưa kịp ngồi vô ghế thì phựt một cái điện đóm gì tắt hết. Tôi đơ cả người, rất muốn cầm điện thoại lên gọi tới nhà điện hỏi "bộ nhất thiết phải cúp điện vào cái lúc người ta đang nhắn tin với crush hả hả?", nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ để thoả mãn cơn tức thôi. Tôi không làm gì cả, xách gối leo lên giường ngoan ngoãn nằm ngủ sau khi mở chuông thông báo cho điện thoại.
Bản thân tôi bị bệnh khó ngủ vì vậy dù cho có leo lên giường ngủ thật sớm, thì tới hai ba tiếng sau tôi mới thật sự chìm vào giấc ngủ. Trong lúc tôi đang chập chờn chìm vào cơn say, tiếng tít tít thông báo từ điện thoại khiến tôi tỉnh giấc và bật dậy ngay sau đó. Tôi cầm điện thoại lên bằng tốc độ ánh sáng, tin nhắn của Namjoon vào lúc hai giờ sáng hiện lên.
Canuseemymonstersface: Jimin này?
Gạt qua sự bực bội khi bị phá giấc, tôi phóng thẳng lên máy tính để có thể trả lời anh kịp thời.
Seagullayonbed vừa mới hoạt động.
Seagullayonbed is typing...
Seagullayonbed: có chuyện gì mà nhắn em vào giờ này đấy?
Canuseemymonstersface: Anh có làm mất giấc em không?
Tôi không ngại ngùng gì nói thẳng, mong rằng anh sẽ thấy thương tôi hơn.
Seagullayonbed: Ừm, nói thẳng nha, có đó!
Canuseemymonstersface: Hmm 😞.
Anh luôn như vậy, nhắn tôi những kiểu tin "hmm", "ưm",...khiến tôi phải bực bội.
Seagullayonbed: Nói đi, có chuyện gì?
Canuseemymonstersface: Thật ra là không có gì đâu, anh vừa mới gặp ác mộng.
Tự dưng thấy hơi cáu!
Seagullayonbed: 👍🏻.
Seagullayonbed: Uống một ly nước ấm rồi ngủ tiếp đi.
Nhưng nghĩ lại thì chắc anh đang gặp chuyện gì đấy chứ không đơn giản là một cơn ác mộng, tôi gạt bỏ cái tôi của mình xuống dành hết sự dịu dàng cho anh. Đổi lại là Namjoon không trả lời tôi nữa.
Tôi cũng để máy đấy mà không tắt, lấy mền quấn quanh người đắp tạm cho đỡ lạnh. Cứ vậy, tôi cuộn tròn ngồi trên ghế xoay nhìn chằm chằm vào màn hình. Trong lòng lo lắng rằng anh sẽ gặp ác mộng, rồi lại bật dậy giữa đêm mà xung quanh không có ai, chắc hẳn anh cô đơn và cần một cái ôm lắm.
Có điều tôi lại không nhận ra rằng mình cũng cô đơn ngay lúc này. Đúng là bạn bè, gia đình luôn bên cạnh tôi thật nhưng ngay tại đây, lúc này, tôi chẳng có một ai. Nếu được tôi ước gì mình có thể từ màn hình này bay qua ôm anh một cái, nhất định sẽ hết cô đơn ngay.
Nghĩ đến viễn cảnh ấy tôi lại che miệng cười, không để ý đến thời gian nãy giờ vẫn đang trôi cho đến khi tiếng chuông quá quen thuộc vang lên.
Canuseemymonstersface: từ nãy đến giờ em vẫn thức à?
Seagullayonbed: đúng rồi.
Canuseemymonstersface: lỗi tại anh làm em mất giấc hả?
Seagullayonbed: Không.
Chẳng qua tôi không ngủ vì muốn anh không cô đơn, sợ hãi thôi.
Seagullayonbed: Em lo là anh sẽ gặp ác mộng mà lại không có ai ở bên cạnh.
Seagullayonbed: Nên là em thức để phòng khi anh cần đến em thì em có thể thấy tin nhắn ngay được. Hơi buồn ngủ một tí nhưng ổn mà Namjoon.
Tôi cũng không nghĩ rằng mình nói được mấy lời này, liền quắn lên vùi mặt vô gối vì xấu hổ.
Canuseemymonstersface: cảm ơn em nhiều, anh thấy ổn hơn rồi.
Canuseemymonstersface: mau đi ngủ nào đồ ngok! Anh ngủ trước đây.
Tự nhiên tôi lại thấy hụt hẫng một chút, tính nhắn "sao anh không chúc ngủ ngon em?" nhưng rồi lại thôi. Sao tôi lại đòi hỏi anh nhiều đến thế?
Seagullayonbed: chúc anh ngủ ngon! 🧡
Và rồi, anh không đọc mà đi ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip