Screen 20

Author: Douglaszure.

JIMIN'S SCREEN.

TRONG MUÔN NGÀN GIỌT NƯỚC MẮT GIẢ DỐI NHẤT ĐỊNH SẼ CÓ MỘT GIỌT LÀ THẬT LÒNG.

Chẳng hiểu sao tôi lại gặp người mà tôi không muốn gặp nhất những ba bốn lần trong một ngày.

Nếu như lúc trước Taehyung sống như bóng ma, nghe thấy tên chớ không nhìn được mặt thì nay anh ta như mới trốn ra từ xỏ xỉnh nào đó ám lấy tôi. Đã vậy anh ta còn xuất hiện trước mặt Sarun, làm những trò mà tôi nghĩ sẽ khiến cậu ấy tổn thương đến chết mất.

- Bỏ em ra, Taehyung!

Tôi dằn tay mình ra khỏi bàn tay nóng hổi của Taehyung, rất muốn hét vào mặt anh nhưng vì muốn giữ chút mặt mũi nên xoay người bỏ chạy. Thế mà anh ta có chịu buông tha cho tôi đâu, đuổi tôi tới tận cửa toilet còn chẳng chịu đi.

- Nè, anh mà làm vậy là kì cục lắm đó!

- Anh chỉ muốn hỏi em điều này thôi.

Tôi cắn móng tay, thầm suy nghĩ tôi với anh có cái gì với nhau đâu mà hỏi.

- Rồi, anh hỏi đi.

Tôi ghé tai mình sát với cửa toilet, chờ đợi câu hỏi.

- Nụ hôn hôm đó...em có cảm giác gì không?

Anh vừa hỏi xong thì vừa vặn tiếng điện thoại thông báo tin nhắn tới. Vừa nghe đã biết ai nhắn bởi tôi cài tiếng chuông đó cho một người mà thôi. Tôi liền bỏ qua việc trả lời Taehyung, hớn hở móc điện thoại ra xem.

Canuseemymonstersface: này Jimin ơi, làm gì khi một người khóc nhỉ?

Tôi lại tiếp tục cắn móng tay, bối rối suy nghĩ để có thể nhắn lại cho anh Namjoon sớm nhất.

Seagullayonbed: ôm họ!

- Trả lời anh đi Park Jimin.

Tiếng Taehyung kêu đẩy đủ họ tên kéo tôi về thực tại, tôi vội vàng cất điện thoại vào và trả lời thẳng cho anh biết những gì tôi nghĩ luôn.

- Không, hoàn toàn không có cảm giác gì ạ.

Không khí bỗng dưng lắng xuống, anh im lặng phải một lúc lâu sau tôi mới nghe được tiếng bước chân đang rời đi.

- Anh hiểu rồi.

Mặc dù tôi rất muốn hỏi lý do tại sao anh hôn tôi nhưng tôi sợ phải đối diện với một câu chuyện khác nữa nên tôi đành nuốt câu hỏi đó vào trong. Nhẹ nhàng mở cửa ra khi biết chắc anh đã rời đi.

Là một người bạn thân của Sarun, tôi không thể nào không lo lắng cho nó được. Bình thường với tính cách Sarun, nó sẽ không bao giờ động tay động chân trừ khi đạt đến giới hạn, hoặc bất cứ chuyện gì liên quan đến Kim Taehyung. Lúc bắt gặp ánh mắt tựa biển đang dậy sóng kia, tôi nghĩ mấy lời nó nói "tao hết nhớ Taehyung rồi nhá" đều là nói dối hết.

Tôi chạy dọc sảnh trường A không thấy Sarun đâu, lại nhanh chóng chạy qua sảnh B mà chẳng thấy nốt. Gấp gáp thế nào lại đụng trúng người, chưa kịp xem mặt để xin lỗi thì người đó đã nhanh chóng lùi xa tôi cả mấy bước chân. Hành động đấy thật quen thuộc quá, không cần nhìn rõ đã lờ mờ đoán ra được là ai.

- Anh...

Chắc tự thấy mình thất lễ nên chủ động ngẩng cao đầu, mặc dù có hơi lắp bắp nhưng rất cố gắng giao tiếp với tôi.

- Cậu kiếm Yoongi hả?

- Đúng rồi. Anh có thấy cậu ấy ở đâu không?

- Ở...ở phòng y tế sảnh B á.

- Cậu ấy lại...đâm vào chân nữa à?

Anh ta gật gật đầu rồi xấu hổ chạy đi, tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến nữa chạy ngược về phòng y tế. Đúng như lời anh ta nói, Sarun đang duỗi chân nằm bấm điện thoại trên giường bệnh. Phát hiện ra có người mở cửa, nó lười biếng nhướn mày sang nhìn tôi, ánh mắt ngay lập tức thay đổi.

- Đứng lấp ló ở đó làm gì?

Tôi ngại ngùng gãi đầu, hễ nghĩ đến việc người yêu cũ của bạn thân thích mình là tôi cứ tưởng bản thân đã biến thành con Tuesday trong truyền thuyết. Nhưng tôi không có tình cảm với Taehyung, trước đây hay bây giờ vẫn như vậy, cả Yoongi cũng tự biết rằng người tôi đang thầm thích là anh khách hàng quen trên mạng. Vậy rõ ràng tôi không làm gì sai với nó phải không?

Tự nhủ nghìn lần câu "mình chẳng làm gì sai cả" trong đầu, bước chân tôi cứng ngắc như thể bị đóng băng đến bên cạnh giường bệnh. Liếc mắt qua cái bàn chân đã được băng bó, tôi thở phào nhẹ nhõm trông quả mặt câng câng muốn lao vào đấm tôi tới nơi kia.

- Xích lại đây.

Yoongi ngồi dậy, vứt luôn cả máy game qua một bên vỗ bạch bạch lên tấm nệm. Tôi nghe theo lời nó chậm rãi ngồi xuống, chột dạ tìm kiếm chủ đề để nói thì hai cánh tay của nó vòng qua vai tôi, đầu dụi vào hõm cổ ôm chầm lấy tôi. Tay tôi chới với giữa không trung, quả thật tình cảnh này làm tôi bất ngờ đến mức không biết mở lời làm sao là đã nghe tiếng nức nở bên tai.

Tôi quen biết Sarun cũng gọi là đủ lâu nhưng chưa bao giờ thấy Sarun khóc cả, nhất là khóc lóc trước mặt tôi như thế này.

Không, bây giờ phải gọi cậu ta là Min Yoongi mới đúng.

Tôi đặt tay lên đầu Yoongi, tay kia vỗ nhẹ nhẹ tấm lưng cho cậu ta thấy thoải mái. Nào ngờ Yoongi càng được đà khóc tợn, tôi bối rối dốc hết ruột gan ra an ủi cậu ta.

- Ngoan nào, chẳng phải cậu từng bảo mình đã quên tên khốn nạn kia rồi sao?

Yoongi lắc đầu, nước mắt nước mũi gì cũng thuận tiện chùi hết lên trên áo tôi. May mắn thay thầy cô không ở đây chứ không hai đứa chúng tôi chắc chắn sẽ bị tống ra khỏi phòng y tế vì tội làm ồn.

Sau khi Yoongi đã bình tĩnh nín khóc rồi tôi liền đi rót một cốc nước ấm cho nó giữ giọng, đoạn đỡ nó dậy đi xin phép thầy về nhà sớm. Yoongi ghì chặt lấy eo tôi, lắm lúc tôi còn có cảm giác ngón tay nó đang thăm dò bé bụng mỡ.

- Jimin này.- Giọng nó khàn khàn gọi tên tôi.

- Sao hả?

- Mày nhất định đừng qua lại với Kim Taehyung đó.

- Ờ đương nhiên rồi.

- Không phải tao cấm mày yêu đương với ổng đâu nhưng Kim Taehyung điển hình của fuck boy đó.

Thật ra trong trí nhớ tôi Taehyung là một người rất tốt tính. Nhớ có lần ca học vào buổi tối của tôi trùng giờ học với Taehyung, mà đoạn đường nhà tôi lúc đó đèn đóm gì cũng hư hết cả, chẳng hiểu tại sao Taehyung biết được điều đó đề nghị chở tôi về cho an toàn. Giữa đường anh còn ghé mua cho tôi một bịch cháo lòng, bảo rằng học về mệt nhớ ăn uống đầy đủ. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cảm thấy mừng cho Yoongi vì đã rước được một mẫu bạn trai điển hình.

Vậy mà hai người xảy ra lục đục, Yoongi không chịu nói nguyên nhân, Taehyung im ỉm tỏ tình với tôi, quả thật nghĩ mãi không tìm ra được lý do.

- Jimin Jimin, Park Jimin, mày có nghe tao nói không?

Yoongi đưa tay bóp hai bên má ép buộc tôi phải nhìn sang, khoảng cách giữa hai tôi gần đến nỗi tôi có cảm giác như đôi môi của cậu ta sẽ chạm nhẹ vào chóp mũi mình. Tôi ngượng ngùng né tránh, dù không có tình cảm mờ ám với nhau nhưng áp sát nhau như vậy rất dễ gây ra phản ứng hoá học mang tên xấu hổ. Yoongi nhìn tôi một lúc lâu, khoé miệng nhếch lên nói một câu đầy sự khó hiểu.

"Tại sao mày vẫn chưa là fan của tao nhỉ?".

- Hở?

- Không có gì, gọi giúp một chiếc taxi rồi tao tự về.

Tôi gật đầu bảo được, lấy điện thoại ra gọi liền giúp nó sau đấy kéo bảng tin thông báo xuống, cảm thấy có chút hụt hẫng vì không một tin nhắn nào hiện lên cả. Tôi có cảm giác Yoongi đang ngó trộm vào điện thoại của mình vội vàng dùng tay che, nó không nói gì hết cong môi cười châm biếm.

Đợi Yoongi lên xe rồi tôi cũng đi về nhà ngủ thẳng một giấc đến tối, lúc mở mắt ra đã thấy tin nhắn từ trang mạng yêu cầu tôi hoạt động.

Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi vì vậy tôi không có tâm trí nào để múa may mua vui cho đám người trên mạng, nhưng nếu làm cho người tôi yêu vui vẻ thì tôi đủ sức làm được điều đó.

Tôi ngồi vào máy tính, trước hết nhắn một loạt tin chúc buổi tối tốt lành, anh có online không, sau đó xuống nhà pha một ly cacao nóng bưng lên phòng vẫn chẳng thấy đối phương hồi âm. Tôi chán chường xoay ghế qua lại, nhịn không được liền ngâm nga gửi tin nhắn thoại qua.

"Anh đang làm gì đó?".

"Hôm nay em vướng phải rắc rối, trong lòng có chút không vui nên anh nói chuyện với em được không? Sẽ không tính phí gì đâu".

Seagullayonbed: Thật sự muốn khóc luôn đó oa oa oa!

Tôi cứng đầu gửi icon gào khóc lum la đợi anh hồi âm mình cho bằng được rồi lại xuống bếp kiếm đồ ăn, nhịn không nỗi gấp gáp ôm gói snack chạy bịch bịch về phòng mở máy tính lên, may quá, Namjoon hồi âm tôi rồi.

Canuseemymonstersface: Ai chọc em khóc luôn đó hả?

Seagullayonbed: Đúng vậy, buồn muốn khóc luôn.

Canuseemymonstersface: được rồi là ai chọc em? Anh đánh chết nó!

Seagullayonbed: Anh cũng sử dụng mớ sticker nhảm nhí này nữa hả?

Canuseemymonstersface: Ừa, nghe bảo mấy người dùng sticker này đều là người dễ thương hết đó!

Tôi phì cười, cái anh này đúng là biết nịnh nọt khiến người ta vui.

Canuseemymonstersface: thế em có còn đang khóc không hử?

Seagullayonbed: Vẫn còn đang khóc nè T_____T|||

Seagullayonbed: Nhưng mà anh chịu nghe em nói là em vui rồi.

Cái sticker này giống y hệt tôi ghê, mềm nhũn người chết chìm trong tình yêu mất tiêu rồi!

____________________

Note: mình ngâm fic này cũng đã lâu nên cũng không biết còn bạn nào muốn mình tiếp tục không nữa =((((((((( cho mình xin ý kiến để mình lấp cái hố này ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip