CHƯƠNG 7 - Bổn phận?


Nam Thanh mãi chìm trong dư vị ngọt ngào mà không hay cửa phòng bị mở. Ngưng Ảnh nghe tiếng lập tức đẩy mạnh Nam Thanh ra, đoạn này khuôn mặt xinh đẹp đã nhiễm một tầng phấn hồng.

Nam Thanh ngơ ngác nhìn ra cửa, lập tức Nam Thanh trở nên tức giận: "Cậu vào không biết gõ cửa sao?"

"Mình... mình xin lỗi." Lý Nhạn cúi đầu, toàn cảnh lúc nãy nàng ta có lẽ đã nhìn thấy.

"Cậu ra ngoài đi, một chút mình ra sau."

Nam Thanh thở dài một tiếng rồi nói, Lý Nhạnnghe vậy đành gật đầu đóng cửa lại đi ra ngoài. Nam Thanh quay sang nhìn mèo nhỏ cứ cúi thấp mặt, cô ôm lấy khuôn mặt của nàng xoay qua, định tiếp tục hôn thì Ngưng Ảnh đã từ chối. Nàng dán bàn tay lên miệng Nam Thanh đẩy đẩy ra, nhíu mày khó chịu: "Đừng có hôn nữa mà, tôi sẽ méc bà chủ là cô chủ cứ hôn tôi."

Nam Thanh buồn cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng, cô ôm nàng lại gần, thì thầm bên tai nàng: "Biết ngại rồi sao? Nhưng mà tôi vẫn muốn hôn."

"Cô-"

Ngưng Ảnh không kịp nói đã bị Nam Thanh bóp lấy miệng, cô cúi đầu hôn sâu như muốn trút hết dư vị ngọt ngào trong miệng nàng. Nam Thanh thấy nàng cái gì cũng không biết, nụ hôn cũng không biết đáp lại như nào liền mở miệng trêu chọc: "Có lẽ mỗi ngày chị cần phải luyện tập thêm, kĩ năng hôn còn rất kém."

Nàng bị chọc đến đỏ mặt, tức giận gạt tay Nam Thanh ra bản thân liền nằm xuống nệm quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa.

"Ngưng Ảnh giận sao?" Nam Thanh cười cười, tay dịu dàng vuốt đầu nàng.

Đi mà hôn người yêu của cô chủ ấy, cô chủ và người đó hôn cũng rất tốt mà tại sao còn đi hôn nàng chứ. Ngưng Ảnh tức giận nghĩ ngợi, hồi lâu thì có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên má, kèm theo giọng ôn nhu bên tai: "Ngưng Ảnh ngoan, ngủ ngon."

Sau đó Nam Thanh kéo chăn lên đắp cho nàng, xong rồi mở cửa đi ra ngoài. Trái tim nàng rung động mãnh liệt, Ngưng Ảnh trong chăn thở gấp, nàng không biết đây là loại cảm giác gì nữa. Mỗi lần ở cạnh Nam Thanh thì nàng sẽ như vậy.

***

Nam Thanh ra khỏi phòng Ngưng Ảnh thì cô đi ra phòng khách, ông bà Đường và Tham Mưu Trưởng đang ngồi hàn thuyên với nhau. Không biết nghĩ gì, cô đi tới chào hỏi sau đó quay sang nói với ông bà Đường: "Bố mẹ, con muốn kết hôn."

"Kết hôn?" Bà Đường sửng sốt, cho rằng con gái của mình đang hồ đồ. Mới 17 tuổi mà kết hôn cái gì chứ.

Mà trông vẻ mặt Nam Thanh rất bình thản, cô nhoẻn miệng cười: "Vâng, con muốn kết hôn với Ngưng Ảnh."

Bà Đường cười cười kéo tay Nam Thanh ngồi xuống cạnh mình hỏi cho rõ: "Nhóc con, bây giờ đang có bác Tham Mưu Trưởng ở đây, con không nên đùa giỡn như vậy..."

"Con không đùa, con muốn kết hôn với Ngưng Ảnh. Bố mẹ cho con kết hôn với Ngưng Ảnh đi mà."

"Nam Thanh, con còn nhỏ không nên nghĩ tới chuyện này-" Ông Đường vội lên tiếng.

"Nhưng mà con có thể chăm sóc cho Ngưng Ảnh." Cô hơi căng thẳng cau mày lại.

Tham mưu trưởng chỉ biết cười cười, bà Đường tiếp tục hỏi: "Vậy mẹ hỏi con, nếu bây giờ con không có tiền, vậy con lo cho Ngưng Ảnh bằng cách nào?"

Mặc dù bà đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng không hề nghĩ rằng Nam Thanh lại đòi kết hôn với nàng sớm như vậy.

"Con có thẻ đen mà."

Đúng rồi, cô có thẻ đen từ nhỏ rồi chứ bộ, cần gì tiền nữa. Ông bà Đường tức cười suýt nội thương. Nam Thanh muốn kết hôn với Ngưng Ảnh, muốn giữ nàng bên cạnh mình suốt đời này.

"Cục cưng, con có hỏi ý Ngưng Ảnh chưa? Còn có, tặng nhẫn. Chưa chắc con bé sẽ đồng ý lấy con mà?" Bà Đường ân cần vuốt đầu Nam Thanh.

"Vậy nếu Ngưng Ảnh đồng ý, thì bố mẹ phải hứa cho con và Ngưng Ảnh kết hôn đó nha." Nam Thanh bắt hai ông bà già hứa hẹn với mình, cô tự tin sẽ mang lại hạnh phúc cho Ngưng Ảnh.

"Được, bố mẹ hứa." Bà Đường cười gật đầu, sau đó vỗ vai Nam Thanh: "Lúc nãy Lý Nhạn tìm con, con bé ở ngoài vườn."

Nam Thanh gật gật đầu sau đó đi thẳng ra ngoài vườn, không hề hay biết rằng Lý Nhạn đã nghe được toàn bộ sự việc, nàng ta giả vờ như không biết gì ở ngoài vườn đợi Nam Thanh.

Ngưng Ảnh nãy giờ luôn đứng ngoài ban công để ngắm sao, nàng thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Một lát sau, định xoay người trở vào phòng thì nhìn thấy phía dưới sân vườn, Nam Thanh cùng với Lý Nhạn đang ôm nhau, vào tầm mắt người khác giống như một shot phim tình cảm lãng mạn.

Ngưng Ảnh nhìn một lúc, lồng ngực như bị rút cạn không khí. Nàng quay đầu trở vào trong trèo lên giường, vừa rồi dưới sân vườn, trong lúc Nam Thanh vào trong lấy nước thì Lý Nhạn đã đến bên cạnh nàng.

"Chị và Nam Thanh đang bí mật yêu đương sao?" Lý Nhạn thản nhiên hỏi nàng.

Ngưng Ảnh lắc đầu nhỏ, nàng mím môi không trả lời.

"Thật ra em và Nam Thanh đang hẹn hò, nhưng cậu ấy vẫn phải làm tốt bổn phận của mình."

"Ý của tiểu thư là như nào ạ?" Nàng ngơ ngác hỏi lại.

Lý Nhạnthở khẽ một tiếng, nhìn nàng chán ghét: "Có nghĩa là em và Nam Thanh đang yêu đương cùng nhau, cậu ấy chăm sóc chị chỉ vì bồn phận mà mẹ cậu ấy bắt cậu ấy phải làm thôi."

"..........."

Ngưng Ảnh nghẹn lời, nàng im lặng không nói được lời nào. Dù ngốc nghếch nhưng vẫn hiểu được lời cô ta nói là như thế nào. Sau đó, Lý Nhạn đưa điện thoại cho nàng xem bức ảnh Nam Thanh quay lưng lại, đang cùng Lý Nhạn hôn nhau tình tứ.

Ngưng Ảnh hoàn toàn cứng đơ người, nàng như bị hoá đá, còn nhìn thấy được Lý Nhạn nhếch môi cười như khinh bỉ nàng, đến lúc Nam Thanh trở ra thì nàng ta lại gỡ bộ mặt đó xuống.

Ngưng Ảnh vùi mình trong chăn, không hiểu sao nước mắt lại liên tục rơi xuống không ngừng nghỉ. Cố gắng thế nào cũng không thể kiềm nén được, vậy mà lúc nãy Nam Thanh còn hôn nàng làm gì chứ? Ngưng Ảnh khóc rất lâu, đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

***

Sáng hôm sau, trong giờ giải Đường Ngưng Ảnh đang ngồi trong lớp nói chuyện với Bát Tình thì có một nữ sinh chạy vào, dáng vẻ khấp khởi đưa cho nàng một tờ giấy.

"Chị là Ngưng Ảnh đúng không?" Cô ta gấp gáp hỏi nhỏ.

Nàng đang cầm que bánh gặm trong miệng thì ngơ ngác, gật gật đầu thay câu trả lời.

"Đây là Nam Thanh nhờ em đưa cho chị đó."

Nữ sinh lén nhét tờ giấy vào tay nàng, sau đó liền bỏ chạy ra khỏi lớp, Ngưng Ảnh ngẩn người một lúc mới mở tờ giấy ra xem.

'Ngưng Ảnh, lên sân thượng của trường gặp tôi. Nam Thanh-'

Ngưng Ảnh mím môi ngập ngừng, không biết là có nên đi gặp Nam Thanh hay không. Nếu để Lý Nhạnnhìn thấy thì không hay cho lắm, cả buổi sáng nay nàng đã cố né tránh Nam Thanh rồi.

Nàng còn dậy thật sớm để nhờ anh Minh chở đi học trước không đợi cô. Chắc là vì vậy mà Nam Thanh muốn tìm nàng hỏi nguyên nhân đây mà. Nhưng mà đâu cần thiết phải lên sân thượng đâu chứ?

Ngưng Ảnh nghĩ một lúc, nàng mới cầm tờ giấy trong tay đi thẳng lên sân thượng của trường.

Sau khi Ngưng Ảnh đi được một lúc, thì Nam Thanh đã xuống đến lớp nàng tìm kiếm. Bát Tình nhìn thấy Nam Thanh lấp ló ngoài cửa thì đi ra hỏi: "Cậu tìm Ngưng Ảnh hả?"

"Ừ, Ngưng Ảnh đâu rồi?" Nam Thanh gật đầu.

"Ngưng Ảnh lúc nãy có một học sinh chạy tới nói với chị ấy gì đó, ồn quá mình không nghe được. Giờ có lẽ chị ấy đã đi đâu rồi." Bát Tình giải thích.

"Ngưng Ảnh đi hướng nào vậy?" Nam Thanh bắt đầu cảm thấy bất an, với tính cách của Ngưng Ảnh thì nàng đâu có làm bạn với ai ngoài Bát Tình và Bàn Sa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip