D-1, D-DAY

- Nếu một người mà tính tình siêu lạnh lùng ít nói tự dưng bỗng quan tâm đến mày thì sao?
Hơn nữa mà là con trai thì sao?

- Hả? Mày đang nói gì vậy?

Đây là những câu thoại đầu tiên của chúng tôi sau những tháng ngày tám phét về tụi con trai hồi cấp 1 mà chúng tôi đã từng học chung.

- Con trai à? Đâu đâu kể nghe xem nào.

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên, như sao chổi vừa bay vụt qua.
Cậu. Là cậu phải chứ? Chắc không phải đâu nhỉ? Không thể nào... Mình chỉ được cái suy nghĩ nhảm nhí.

- Mày mà cũng hứng thú với chuyện của tao vậy á?
Nói vậy chứ bạn tao thôi à.

Không hiểu sao tôi lại thở phào một cách nhẹ nhõm.

Nhỏ sắp đi Mỹ rồi. Nhỏ bạn thân của tôi. Mới gặp lại sau bảy năm mất liên lạc mà giờ mỗi đứa lại một nơi. Một đứa Mỹ một đứa Canada. Cùng thuộc châu Mỹ. Tuy là hai nước láng giềng mà khoảng cách của hai đứa sao mà xa quá. Một khoảng trời. Rộng lớn mà xanh thẳm. Bạn bè nhiều mà bạn bè có thể chờ nhau gần một thập kỉ thì thật hiếm. Mà sau gần một thập kỉ đó mà vẫn có thể kể hết mọi chuyện cho nhau thì lại càng hiếm hơn. Vậy mà giờ tôi lại sắp xa nhỏ. Đó là lí do tôi Cũng mừng cho nhỏ vì sắp đi mà bạn bè nhỏ còn quan tâm như thế. Tôi có thể mất đi một người bạn mà lúc nào cũng có thể tâm sự với nhau nhưng du học là cách tốt nhất để cả hai đứa có tương lai tốt hơn.

Tôi mới có visa cách đây hai tuần còn nhỏ thì tuần sau mới xin. Tính ra trường hợp của tôi vẫn khá khẩm hơn nhỏ. Tôi qua một đất nước mới hoàn toàn mới lạ nhưng ít ra tôi vẫn có người thân xung quanh và các chị của tôi luôn hết lòng giúp đỡ. Nhỏ cũng như tôi, cả hai đứa đều qua hai chân trời mới nhưng nhỏ lại phải ở trong ký túc xá - không người thân, không cha mẹ. Nhưng tôi biết nhỏ là một người tính tình mạnh mẽ với cái dáng người mảnh khảnh ấy. Mặc váy hoa hòe như thế đấy nhưng bên trong ý chí chỉ toàn sắt đá xám xịt. Cảm thấy ghen tị với nhỏ. Tôi chỉ được vẻ bề ngoài cứng nhắc nhưng bên trong lại mềm lòng, yếu đuối như thế. Tôi luôn cảm thấy ghét bản thân khi mình đang gục ngã nhưng nhỏ vẫn luôn đứng lên một cách kiên cường.

***

D-1

Cuối cùng, cái ngày mà nhỏ xin visa cũng sắp tới. Còn một ngày nữa thôi. Chỉ cần hết hôm nay, mai nhỏ sẽ vào văn phòng lãnh sự quán, nơi mà nhiều người đã phải ra về trong nước mắt. Nhỏ run, lo sợ rõ mồn một ra. Không gặp nhỏ nhưng tôi có thể chắc chắn rằng nhỏ đang cảm thấy như thế vì dù thế nào đi nữa, bạn tôi vẫn là một đứa con gái chân yếu tay mềm.

Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến cậu.
Phải rồi nhỉ, cậu đã từng xin visa Mỹ rồi. Cậu ở Mỹ cơ mà.
Tôi có thể nhờ cậu giúp, tư vấn nhỏ cách xin được lòng các lãnh sự quán.

- Này, giúp một tí được không? Nhưng đừng nói nó biết là biết trước đấy.

Nhờ có cậu, nhỏ đã đỡ run hơn, mặc dù theo lời nhỏ kể là nhỏ thấy rất nhiều người ra về với hai dòng nước mắt. Cũng nhờ có cậu, nhỏ đậu được visa.

Ở bữa ăn tụ họp hai đứa sau buổi phỏng vấn, nhỏ còn tỏ ra vẻ mặt như vừa mới rớt, lừa tôi được một quả lừa rõ to. Nhỏ cười ha há với cái vẻ mặt của tôi sau khi biết mình bị lừa. Mùi thịt nướng lan tỏa khắp quầy nhà hàng. Mỡ thịt chảy xuống lớp than đỏ hồng hấy, xèo xèo. Lách ta lách tách những tia lửa dưới lớp vỉ thịt ba chỉ. Vàng rộm. Lớp da nướng trên lửa nhỏ, trông giòn tan. Rôm rốp. Hai chúng tôi nói chuyện cười đùa rôm rả sau khi biết cuộc đời của cả hai sẽ thay đổi. Miếng thịt như gần cháy, cũng may nhỏ phát hiện mà lật lại. Lại cười cười nói nói. Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không hề hối hận khi nói cậu phải giữ bí mật rằng tôi nói cậu việc nhỏ sắp đi Mỹ.

- Ê mày, nhìn nó vậy thôi, lạnh lùng ít nói gì, giỡn nhây thấy mồ.

Nói gì đó?

- Sao biết?
- Thì mấy bữa nay toàn nói chuyện với nó không đó. Giỡn nhây quá trời.

Cậu còn chẳng giỡn lấy một câu với tôi. Xem ra tôi vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về cậu.

- À, mà hôm bữa tao kể mày đó, thằng bạn mà nhắn mấy câu kiểu quan tâm tao í, là nó đó.

"Qua đấy nhớ ăn uống đầy đủ. Con trai còn bỏ qua được mấy cái đấy chứ con gái thì không được. Con gái sức khỏe quan trọng lắm, có ở trong ký túc xá cũng phải ăn uống đầy đủ."

Một kết quả không bất ngờ tôi cho lắm. Tim chỉ như ngừng đập khoảng một hai giây, sau đấy là những cú đập liên hồi. Chẳng bất ngờ mà sao cơ thể lại tự phản xạ như thế. Mắt đảo nhìn xung quanh, những ngón tay như không thể dừng di chuyển. Hít một hơi thật sâu, tôi chỉ biết nói với nhỏ một câu:

- Ừ, tao biết.

Mặt nhỏ đang hớn hở kể chuyện nhưng giờ tự dưng méo xẹo. Vẻ mặt khó hiểu. Giãy nảy lên, nhỏ như muốn hét vào mặt tôi:

- Sao mày không nói cho tao biết?

Không chắc chắn thì làm sao mà nói.

Bỗng dưng ngập ngừng, ánh mắt nhỏ như không thể đối diện tôi. Mãi nó mới lí nhí:

- Đừng giận tao nha.

Làm sao giận mày được con nhỏ này. Mày cũng là bạn tao mà.

- Tao biết mày vẫn còn thích nó.

Ừ tao cũng biết tao vẫn còn thích nó, nhưng tao vẫn chưa thể đảm bảo rằng bản thân tao vẫn còn thích nó hay cảm giác hiện tại của tao chỉ là cảm giác lưu luyến một người mà tao không thể quên.

- Tao vẫn còn là bạn với mày mà đúng không?

Mày nói gì thế? Đương nhiên rồi, tao với mày mãi thế nào thì cũng là bạn thôi. Không làm bạn thì làm gì bây giờ?

Tôi cảm thấy bản thân đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ về việc này. Và tôi biết nhỏ cũng vậy. Khuôn miệng như bị điều khiển, tự bật ra và nói những suy nghĩ trong đầu:

- Tao thích nó thì sao, cũng đâu thay đổi được sự thật là mày cũng thích nó.

Mặt nhỏ đỏ lên như tôm luộc. Khuôn mặt ấy một phần nào càng khẳng định cho tôi rằng nhỏ cũng thích cậu. Như tôi. Chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt và kì lạ. Cả hai đứa đều trân trọng nhau và hơn hết, cả hai đứa đều thích cùng một người. Hai chúng tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện và ra về với những cái chào gượng gạo. Trong đầu có những suy nghĩ riêng của cả hai.

Nếu người ta có hỏi khi thích ai đó nên chọn con tim hay là nghe lí trí, tôi vẫn sẽ chọn lý trí vì tôi biết, con tim tôi sẽ làm tôi mất đi một người bạn mà tôi yêu quí. Còn lý trí, tuy làm tôi đau khổ nhưng tôi biết một sự thật rằng, con trai trên thế giới này còn nhiều nhưng một người bạn thực sự như nhỏ bạn tôi thì chỉ có một.

Tôi không như bao người. Chọn trái tim để làm gì khi sau này trái tim lại càng mang về nhiều đau khổ không đáng có? Tại sao phải hy sinh một tình bạn lớn lao như thế chỉ vì một chút ích kỉ của bản thân? Nhưng cho dù cậu có chấp nhận tình cảm của tôi, tôi cũng biết rằng có mở đầu thì cũng sẽ có kết thúc. Rồi sẽ lại nói lời chia tay. Chẳng phải đến lúc này ta sẽ mất luôn cả hai người bạn luôn sao?

Phải rồi, người ta thường bảo bước lên một bước thì thật dễ dàng nhưng để lùi lại một bước thì thật khó khăn.

Vì sao mình phải đóng vai trò như một người thứ ba khi cả hai bọn họ đều có tình cảm với nhau? Hy sinh cho bạn bè. Với tôi, sẽ không có gì phải tiếc nuối.

Thật lòng, tôi ghét cái cảm giác thích ai đó. Nó khiến tôi mệt mỏi mỗi ngày. Nó sẽ là một gánh nặng lên trái tim ngây thơ nếu sự thật rằng đó chỉ là tình cảm từ một phía. Ngóng chờ mỗi ngày. Đội nắng và đội mưa mỗi trưa hè. Cho dù có thể được nhiều người hướng đến nhưng trái tim của bản thân chỉ hướng về một phía. Chỉ duy nhất.

Cảm giác mòn mỏi sẽ biến dạng thành mong chờ.

Cảm giác ngóng trông sẽ biến dạng thành hư không.

Cảm giác thích ai đó biến dạng thành ảo giác, luôn có suy nghĩ người kia sẽ đáp trả tình cảm mình mặc cho người ấy có thể từ chối một cách phũ phàng.

Sẽ có cảm giác muốn người ấy trở thành của mình, muốn ôm lấy vào lòng, tay trong tay.

Toàn những biểu hiện của sự ích kỉ.

Nhưng đôi khi lại mang cho ta những kỉ niệm nhỏ của thời thanh xuân.

Nếu hai người có thể đến với nhau, tôi sẽ thực sự chúc mừng hai người.

Như một người bạn.

Của cả hai.

***

D-DAY

Tôi cảm thấy may mắn vì giờ đây tôi đang sống ở thế kỉ 21. Tôi vẫn có thể giữ liên lạc với bạn bè dù có đi đâu quanh vòng quả địa cầu đi chăng nữa. Tin nhắn là công cụ giúp chúng tôi có thể biết về nhau hơn, giúp chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Cũng nhờ tin nhắn, tôi cũng đã biết rằng bạn bè tôi đa số đều ở Mỹ. Chỉ là mỗi đứa mỗi nơi. California, Michigan, Honolulu, và nơi của cậu - Texas. Giá mà mọi người có thể tụ họp ở nơi đất khách quê người này, đối với tôi quả thực là một điều tuyệt vời; vì tôi có thể gặp được những người bạn yêu quí của tôi và hơn nữa, tôi có thể được gặp lại nhỏ, và cậu.

Sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người qua lại. Kẻ vui cười chào đón người về. Kẻ đau buồn đưa tiễn người đi. Cuối cùng tôi cũng đã đến nơi đây. Từ đây cuộc đời tôi mở ra một chương mới. Nơi ở thay đổi. Trường học thay đổi. Bạn bè thay đổi. Cuộc sống thay đổi. Và hơn nữa, khoảng cách địa lý giữa tôi cũng thay đổi, chỉ có khoảng cách trái tim là vẫn không đổi thay.

Ngày này cuối cùng cũng tới. Cái ngày mà tôi đặt chân vào phi trường. Lơ lửng mười lăm giờ đồng hồ. Mặt khác của Trái Đất. Châu lục mới. Con người mới. Văn hóa mới. Quang cảnh mới mở ra ngay trước mắt tôi. Chỉ có xúc cảm mới ngu ngốc không buồn đổi mới.

Chẳng có gì khác ngoài hiện vật.

Tôi vẫn thế.

Lý trí vẫn thế.

Con tim vẫn thế.

Những dấu in hằn trong kí ức vẫn thế.

Và cậu, vẫn thế.

------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip