oai quá
*sáng hôm sau:
Bà cả: bây giờ mấy em muốn đi dạo ở đâu thì đi đi chiều nhớ về đúng giờ là được, nhớ cẩn thận nha.
Bà tư: thiệc hả chị?
Bà cả: ừ nhớ coi chừng là được rồi.
Trân Ni: em có muốn đi đâu không? *nhìn Trí Tú*
Trí Tú: em cũng không biết nữa.
Trân Ni: vậy đi với tôi đi, tôi đưa em đi chơi.
Trí Tú: dạ vậy ....
Thái Anh: đi với em đi? *nắm tay*
Trân Ni: chị cả *nhấn mạnh*
Bà cả: Thái Anh ngoan đi với mẹ đi để má hai dắt má ba đi chơi đi con ...ha.
Bà tư: Thái Anh đi với tui đi được không?
Thấy mẹ và má tư ra sức ngăn cản nàng cũng không biết cãi làm sao, nàng biết người trước mắt không đơn giản nhưng để Trí Tú đi với nàng ta nàng không yên tâm lỡ đâu nàng ta bỏ rơi Trí Tú dọc đường nàng phải làm sao đây. Thái Anh bực bội bỏ đi để bà tư phải chạy theo an ủi, rồi bà cả căn dặn Trí Tú vài chuyện xong cũng rời đi. Lúc này Trí Tú mới cảm thấy không khí có chút kì lạ .... Trân Ni nắm lấy tay nàng lôi lên xe khi nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn rồi xe lăn bánh đi nàng vẫn chưa kịp nói tiếng nào....
Bác tài: dạ tới rồi thưa hai cô, chổ này là nhà sách lớn nhất ở đây trong đây có bán tất cả các loại sách, bút, màu, tranh và nhiều thứ khác đúng ý cô Trân Ni vậy.
Trí Tú ngợ ra nàng chẳng biết sao chị ấy lại mang nàng đến đây nhưng chợt nghĩ tới bên trong có bán nhiều thứ nàng thích làm tâm trạng nàng phấn chấn lên rất nhiều.
Trân Ni: vào đây.
Trí Tú: dạ
Trân Ni: thích thứ gì thì lấy đi tôi trả cho em.
Trí Tú: không cần đâu chị lúc nảy chị cả cũng có để em một ít tiền xài rồi.
Trân Ni: *cười khẩy* mấy đồng đó đủ để em mua cây bút chắc.
Trí Tú: bộ ở đây đắc lắm sao?
Trân Ni dắt nàng vào trong lựa đồ, nàng choáng ngợp bởi độ phong phú của những đồ vật ở đây thật nhiều thứ xinh đẹp lạ lẫm nàng chưa thấy bao giờ, nàng vui vẻ tìm được nhiều thứ đồ tốt để vẽ tranh nhưng khi tính tiền nàng khựng người lại .... số tiền đó còn đắc hơn cả mấy tháng tiền tiêu của nàng.
Trân Ni: gói lại hết đi, khỏi thối.
Trí Tú: nhưng cái đó .... đắc quá đi.
Trân Ni: đối với em có vẻ đắc nhưng tôi thì nghĩ khác.
Trí Tú: nhưng mà thôi đi chị ....
Trân Ni: *nhìn*
Trí Tú: lấy cũng được hơ hơ *cười sượn*
Trân Ni: cầm lấy * đưa cho*
Trí Tú: vâng vâng *cười tươi*
Cả hai đi vài vòng rồi ra về, Trân Ni đưa Trí Tú đi viện bảo tàn đi chơi nhiều nơi khắp thành phố đến xế chiều cả hai mới chịu về. Dù về trễ nhưng mọi người cũng không dám nói gì vì họ chẳng có gan lớn như vậy, bà cả nói đở vài lời rồi đưa mọi người lên xe trở về. Định về thẳng nhà nhưng dù sao cũng đi ngang nhà ông đô đốc tức cha Trân Ni nên cũng ghé lại cho phải phép. Tới nơi cũng đã tối nên mọi người cũng khá mệt mỏi, xe dừng bánh trước một biệt phủ khang trang to lớn, ai cũng nghe đến danh cô Trân Ni nhưng chưa bao giờ tưởng được độ giàu có của nàng.
Đến nơi lập tức có người hầu chạy ra mở cửa rồi có người mang đồ theo sau lưng, nghe tin Trân Ni trở về ai cũng tất bật dọn dẹp nhà cửa, độ giàu có của Trân Ni làm mọi người một phen bất ngờ ngơ ngác bật ngửa. Trân Ni lạnh lùng lên tiếng sai hạ nhân mang đồ rồi đi thẳng vào nhà trong, mọi người từng bướt từng bướt đi vào mà không khỏi cảm thán trước sự hào nhoán này.
Ông Trung ( cha Trân Ni ) : con lâu quá không về tính bỏ cha luôn rồi à?
Trân Ni: con đâu dám*cười tươi*
Bà cả: chào ngài *cuối người*
Ông Trung: mọi người chắc đã mệt rồi để người hầu đưa mọi người về phòng.
Bà cả: dạ cảm ơn ông đã lo lắng.
Ông Trung: ừ.
Trí Tú, bà tư và Thái Anh đứng im nghe ông Trung và bà cả nói chuyện, ông ấy có vẻ ngoài cao to, làng da ngâm đúng kiểu người lính và vài vết xẹo ngai mặt làm ông ta trông cực đáng sợ. Mỗi lần ông cất giọng với giọng nói trầm ấm và lời lẻ uy nghiêm là người xung quanh im bặt đi và bất giác cuối đầu sợ hãy.
Người hầu mang nước ấm đến cho nàng rửa tay rồi lập tức người khác mang lên khăn lau, chỉ cần nàng di chuyển là mọi người hầu liền nhìn theo mà mau chóng hiểu ý và làm đúng mong muốn của nàng. Trí Tú không khỏi ngưỡng mộ nàng ......
Trân Ni đi theo Trí Tú rồi chỉ vào căn phòng nàng ấy sẽ ở mà giới thiệu đó là phòng trước đây của nàng, Trí Tú khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục vươn đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhìn chầm chầm vào Trân Ni, tim Trân Ni khẻ rung lên .... đáng yêu chết mất.
Trân Ni: cần gì thì nói tôi ở phòng cạnh em.
Trí Tú: dạ vâng *cười*
Trân Ni: tôi về phòng đây.
Trí Tú: dạ vâng
Trân Ni bướt tới cửa rồi nhẹ quay đầu bỏ lại một câu "bớt cười đi, trông thật khó coi". Trí Tú đứng hình, mình khó coi á? Từ bé đến lớn nàng đã nổi danh xinh đẹp chưa bao giờ có người nói nàng bình thường nhưng hôm nay chị ấy lại bảo nàng khó coi .... chị ấy ghét nàng vì nàng khó coi? Chắc do mắt nhìn người của chị ấy quá cao đi chứ không phải do mình khó coi thật đâu ha? Dù tự an ủi mình như thế nhưng Trí Tú vẫn suy nghĩ hoài cho đến khuya, miệng thì cứ lẩm bẩm "mình khó coi thiệc ha".
Sáng hôm sau*
Cả nhà ngồi dùng cơm Trân Ni là người ta cuối cùng, vừa ra tới nhìn vào mắt nàng bà cả liền hiểu mà đứng lên đi qua cạnh Thái Anh mà ngồi xuống để chổ cho nàng ngồi cạnh Trí Tú. Dạo gần đây có vẻ Trân Ni đã tốt với Trí Tú hơn .... hình như là vậy thật rồi, cũng tốt Trí Tú không đáng để bị ăn hiếp vậy đâu ....
Thái Anh đã im lặng hơn hai ngày kể từ ngày đi rồi, Trí Tú nghĩ nàng giận mình bỏ rơi nàng nhưng đâu hay thật ra nàng ấy đang tự coi thường bản thân vì chẳng thể bảo vệ nàng cũng chẳng để nàng được đầy đủ những thứ mà nàng thích.
Ăn sáng xong Trân Ni đưa Trí Tú đi dạo một vòng, ai đi ngang cũng cuối đầu không dám nhìn mặt cô chủ là Trân Ni, nàng ấy chỉ tiện tay rỏ rỏ lên mặt bàn lập tức sẽ có người chạy đến quỳ cạnh hỏi han cần chi.
Trân Ni: có thích thứ gì không?
Trí Tú: hả?
Trân Ni: em... thích ... thứ ... gì ... không?
Trí Tú: dạ nhiều lắm.
Trân Ni: gói lại mang về.
Trí Tú: không ....cầ...
Trân Ni: lấy *rằng giọng*
Trí Tú: chị à!
Trân Ni: *nhìn chầm chầm*
Trí Tú: chị ..... oai quá đi..*cười tươi*
Trí Tú đưa đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Trân Ni làm nàng bất giác đỏ mặt, Trân Ni tự nhủ trong lòng "đúng là khó coi thật".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip