Chương 38: Vết cào


Thẩm Nhượng có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng vươn tay đỡ eo Ôn Cẩn, trầm giọng nói: "Ôn Cẩn, em đứng dậy trước đi."

Anh đã lâu không chạm vào Ôn Cẩn, lúc này đây cô lại dùng dáng vẻ quyến rũ này làm anh mê đắm, Thẩm Nhượng không chịu nổi, toàn thân đau nhức.

"Không" Ôn Cẩn trừng mắt nhìn Thẩm Nhượng, mặt càng đỏ hơn. Cô đè trên người anh, giọng nói đầy ấm ức, khó chịu "Sao anh không chịu về nhà? Nếu có thêm đứa nữa thì anh sẽ về thường xuyên hơn, đúng không?"

Nói xong, Ôn Cẩn nhanh chóng cởi quần áo của mình. Thẩm Nhượng muốn ngăn cản cô, nhưng khi anh định nâng tay lên thì lại chạm vào một mảng ấm áp mềm mại. Thẩm Nhượng cứng đờ, hai mắt nhìn từng động tác của Ôn Cẩn, hô hấp ngày càng nặng hơn.

Hai mắt Thẩm Nhượng nóng rực, cẩn thận nhìn làn da trắng như trứng gà bóc của cô, cô hết sức đè ép dục vọng đang bùng cháy, nói nhỏ với Ôn Cẩn: "Ôn Cẩn, em say rồi."

"Em không say, em không say!" Ôn Cẩn cảm thấy đầu óc choáng váng, lồng ngực có một luồn hơi, càng thêm khó chịu. Cô giận dữ tát Thẩm Nhượng vài cái, đưa tay ra muốn cởi quần áo của anh ra.

Thẩm Nhượng để cô tùy ý hành động, không ngăn cản động tác của cô. Nhẫn nhịn, hai tay vẫn không kìm được mà che đi khát vọng nơi kia.

Không biết qua bao lâu, anh đã nghe thất tiếng ngâm nga thoải mái của Ôn Cẩn.

"Thẩm Nhượng" Ôn Cẩn sung sướng, nhẹ nhàng nói: "Hãy sinh thêm một đứa nữa đi, được không? Như vậy là anh có thể về nhà thường xuyên hơn."

Một lúc lâu sau, Thẩm Nhượng lật người, hai tay chống đỡ bên cạnh Ôn Cẩn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: "Ôn  Cẩn, em say rồi. Nếu tối nay anh có làm chuyện gì, em ngày mai sẽ rất tức giận, nói không chừng về sau còn không cho anh ngủ chung giường."

Ôn Cẩn không nghe thấy Thẩm Nhượng nói cái gì, cô đưa tay sờ ngực và đôi môi của Thẩm Nhượng, khó chịu di chuyển cơ thể, dùng chân đá hắn vài cái, hét lớn: "Thẩm Nhượng, anh làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến chết mất. Anh là có người phụ nữ khác bên ngoài rồi đúng không? Nên mới không muốn đụng vào tôi? "

Thẩm Nhượng ngây người nhìn cô, nằm im để cho cô đánh, cúi đầu hôn lên trán Ôn Cẩn một cách đầy lưu luyến. Đã lâu lắm rồi cô mới tùy hứng cùng mềm yếu như vậy.

....

Một giờ đêm, Ôn Cẩn đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp cũng đã nhẹ đi nhiều.

Anh bưng một chậu nước ra từ phòng tắm, cẩn thận lau người cho cô. Cẩn thận lau đôi chân cô để đảm bảo rằng không còn dấu vết nào hết.

Sau khi lau người xong, Thẩm Nhượng mới miễn cưỡng bỏ chúng xuống, cho nó vào lồng ngực của mình, ôn nhu xoa xoa gan bàn chân. Nhớ tới chúng nó vừa mới làm mình sảng khoái, Thẩm Nhượng khẽ cúi đầu tinh tế hôn lên chúng, thẳng đến khi Ôn Cẩn phát ra tiếng rên khẽ, anh mới buông tha, rồi đắp chăn bông lên cho cô.

Anh bước vào phòng tắm, trên các ngón tay còn lưu lại một ít ẩm ướt. Thẩm Nhượng nhìn mình trong gương, tập trung rửa tay.

Thật lâu sau, Thẩm Nhượng mới lau tay sạch sẽ, hắn liếm môi vài cái, trong miệng vẫn còn hương thơm nhàn nhạt kia.  Mùi hương này thuộc về Ôn Cẩn, hắn bị nghiện nó, muốn mỗi ngày hầu hạ cô, làm cho cô thoải mái.

Sau khi nhớ tới cái gì đó, Thẩm Nhượng sủng sốt một chút, khóe miệng *vi câu*. Chưa bao giờ anh nghĩ có một ngày mình sẽ vì một người phụ nữ mà làm lại sự tình kia. Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện, thừa dịp cô say xỉn, mới lén lút làm chuyện đó.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, anh trở về phòng, nằm xuống bên cạnh Ôn Cẩn, ôm cô ngủ. Để cô nằm trong lồng ngực của anh, lắng nghe từng tiếng hít thở của cô, trong lòng Thẩm Nhượng cảm thấy thập phần vui vẻ.

Anh cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, nhớ lại những chuyện mà cô làm lúc say, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Sau khi tỉnh dậy, Ôn Cẩn cảm thấy đầu mình đau kinh khủng. Hai mắt cô vô hồn, cô nằm trên giường một lúc vẫn cảm thấy đau đầu, hoàn toàn quên mất những chuyên xảy ra tối qua, chỉ mơ hồ nhớ tới Thẩm Nhượng tối qua có tới bữa tiệc liên hoan.

Ôn Cẩn vén chăn bông lên, thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ mới, khẽ cau mày.

"Tỉnh rồi ?" Thẩm Nhượng từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một bát canh, "Đi rửa mặt đi, anh đã nấu cảnh giải rượu cho em rồi."

Thẩm Nhượng đặt bát trong tay xuống, đi đến trước mặt Ôn Cẩn, thần sắc ôn nhu.

"Ồ" Ôn Cẩn liếc hắn một cái, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.

Khoảng mười phút sau, cô cau mày uống hết bát canh giải rượu, đầu vẫn cảm thấy không thoải mái. Cuộc gặp gỡ cùng Ninh Duyệt ngày hô qua lại hiện lên trong đầu cô, cô nhớ lại những gì anh ta đã nói, trong lòng rầu rĩ không vui, không biết nên làm cái gì mới phải.

Ninh Duyệt là một người vô cùng sắc sảo, cô hoàn toàn không phát hiện ra thái độ của anh ta đối với Thẩm Nhượng. Anh ta hôm qua nói câu đó, cô căn bản không hiểu Ninh Duyệt muốn nói gì.

Trong lòng Ôn Cẩn cảm thấy phiền toái bất an, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Nhượng đang sắp xếp lại đồ đạc cho cô, cô càng cảm thấy buồn bực. Mọi chuyện đều do anh mà ra, nếu không có anh, cô sẽ không phải luôn trong trạng thái lo lắng bất an như thế này.

Đi đến bên người anh, Ôn Cẩn cảm thấy ngột ngạt không nhịn được đá hắn một cái.

Bị đá vào bắp chân, Thẩm Nhượng dừng động tác lại, xoay người nhìn cô, nói: "Sao vậy?"

Ôn Cẩn liếc mắt nhìn anh, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Tâm tình không tốt."

Cô đợi một hồi, tay đột nhiên bị Thẩm Nhượng nắm lấy đặt trên lưng, ngay sau đó cô nghe thấy hắn nói: "Vậy thì anh cho em đánh đấy, đánh đến lúc nào hả giận thì thôi."

Ôn Cẩn sững sờ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh rất nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng, không giống như đang đùa giỡn. Cô nhìn xuống một chút, phát hiện trên cổ hắn có vài vết đỏ, rõ ràng là do móng tay của phụ nữ cào.

Ôn Cẩn nhìn nó một lúc lâu,  sau đó liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, khó chịu thu tay lại, thầm nói: "Ai muốn đánh anh chứ!"

"Em sẽ không vui đâu." Thẩm Nhượng nắm lấy tay cô, "Nếu em đánh anh, có lẽ em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người lúc này  có chút kì quái, trên mặt thoáng hiện lên tia xấu hổ, trừng mắt nhìn Thẩm Nhượng, nói: "Ai định đánh anh? Có phải anh nghĩ em là loại phụ nữ đanh đá, hở tí là muốn đánh người?"

Thẩm Nhượng nhớ tới chuyện cô cào anh tối qua, sau đó lại còn nhấc chân lên, hung hăng đạp anh một cái, trầm mặc không nói.

Lúc đầu tâm trạng Ôn Cẩn không tốt, thấy Thẩm Nhượng im lặng, lại càng tức giận thêm: "Anh bị sao vậy? Chẳng lẽ em chọc giận anh chỗ nào khiến anh không vui?" 

"Không, anh không mất hứng." Thẩm Nhượng lập tức thấp giọng phủ nhận, "Là lỗi của anh, anh không nên như thế."

Thẩm Nhượng có chút rối rắm, xem ra anh thật sự không hiểu phụ nữ. Có lẽ chính Ôn Cẩn cũng không phát hiện, cô mấy ngày nay rất hay thay đổi thất thường, thường vì một số câu nói của anh mà trở nên mất bình tĩnh.

Đối với sự biến hóa của cô, Thẩm Nhượng cảm thấy rất vui. Ôn Cẩn càng như vậy, càng chứng minh trong lòng cô bắt đầu chậm rãi tiếp nhận anh. Và rồi một ngày nào đó, cô lại yêu anh như xưa.

Nhìn thấy lời xin lỗi nghiêm túc của Thẩm Nhượng, Ôn Cẩn đỏ mặt hất tay hắn ra: "Bây giờ em phải đến đoàn làm phim, với cả mấy ngày nay em không muốn gặp anh, anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa."

"Không" Thẩm Nhượng lo lắng tiến đến, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng cầu xin, "Ôn Cẩn, đừng đuổi anh đi, anh hứa sẽ không làm phiền đến em."

Ôn Cẩn nhìn hắn, cuối cùng lại kìm lại, không đem những lời trong lòng nói ra. Cô cáu kỉnh đẩy hắn ra, nói: "Bây giờ em phải đến đoàn làm phim, anh thích đến thì đến."

Nói xong, cô cầm lấy đồ của mình rồi rời đi. Nghĩ đến Thẩm Nhượng, Ôn Cẩn không biết trong lòng cô cảm thấy như thế nào, cũng không ngừng tự hỏi bản thân, kiếp này cô thật sự có thể ly hôn với Thẩm Nhượng sao?

Sau khi Ôn Cẩn rời đi, Thẩm Nhượng giúp cô sắp xếp lại quần áo và các đồ dùng thiết yếu khác trước khi cho tài xế tới đây.

Trở về công ty, Lâm Phàm theo sát phía sau hắn, nói: "Ninh tổng đang ở trong phòng họp, bây giờ anh có đi gặp anh ấy không?"

Thẩm Nhượng dừng lại, "Hắn tới đây khi nào?"

Lâm Phàm: "Khoảng nửa tiếng trước."

Thẩm Nhượng xoay người, trực tiếp đi đến phòng họp. Vừa đẩy cửa ra, anh liền nghe thấy có người gọi mình.

"Thẩm Nhượng" Ninh Duyệt nhìn hắn cười, "Xem ra mối quan hệ giữa anh và Ôn Cẩn đã thay đổi."

Vẻ mặt Thẩm Nhượng lạnh đạm nói: "Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

"Không có gì" Ninh Duyệt lắc đầu, Thẩm Nhượng nhìn Ninh Duyệt bằng ánh mắt kì quái, "Ngày đó nhìn thấy anh trong buổi liên hoan, anh rất dịu dàng và ân cần đối với Ôn Cẩn, tôi còn tưởng là anh đang giả vờ. Nhưng là, ngày hôm sau lại thấy anh vội vội vàng vàng đến đoàn phim" Anh ta hơi dừng lại, cười nói "Lại còn chăm sóc Ôn Cẩn say rượu một đêm."

Ninh Duyệt dơ tay chỉ vào vết đỏ trên cổ hắn, "Cô ấy gãi đến có vết đỏ rõ ràng như vậy. Thẩm Nhượng, đây không phải là anh. Anh bắt đầu dung túng cho Ôn Cẩn nhiều như vậy từ khi nào?"

"Anh tới đây chỉ để nói chuyện này với tôi?" Thẩm Nhượng trầm giọng nói, "Tôi không có thời gian cùng anh tán gẫu"

Ninh Duyệt nghịch cây bút trong tay, ánh mắt đen tối không rõ: "Tôi đã gặp Tần Tranh trước khi trở về Trung Quốc. Anh ta nói anh vì Ôn Cẩn, ngay cả kế hoạch được tỉ mỉ chuẩn bị vài năm để thu mua công ty của Ôn Minh Khải cũng hủy bỏ."

Giọng điệu của anh ta mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: " Lúc đầu, tôi không tin những gì Tần Tranh nói. Tôi biết Thẩm Nhượng sẽ không bao giờ bị ràng buộc bởi một người phụ nữ. Nhưng khi tôi trở về Trung Quốc, tôi mới phát hiện anh không chỉ có sửa lại phương án, còn đem rất nhiều hạng mục quan trong cho Ôn Minh Khải. Tôi hôm nay cuối cùng cũng hiểu được, anh là cố ý, đem Ôn Minh Khải liệt vào danh sách người một nhà."

Thẩm Nhượng lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ông ấy là bố vợ tôi."

"Cái gì?" Ninh Duyệt sững sờ.

"Ôn Minh Khải là bố của Ôn Cẩn, đồng thời cũng là bố của tôi." Thẩm Nhượng lạnh đạm nói, "Nên đương nhiên chúng tôi là người một nhà."

Ninh Duyệt nhìn hắn một hồi lâu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Nhượng, liền nở nụ cười: "Xem ra Tần Tranh nói đúng, anh quả thật đã thay đổi vì Ôn Cẩn, ngay cả chuyện làm ăn cũng có thể nhượng bộ."

Thẩm Nhượng không có tâm trạng cùng anh ta nói chuyện đó, lạnh lùng hỏi: "Anh còn việc gì sao ?"

Ý tứ của hắn cũng đã đủ rõ ràng, hắn muốn Ninh Duyệt rời đi.

Ninh Duyệt thần sắc vẫn không thay đổi, nói: "Hôm qua  vừa xảy ra một chuyện vô cùng thú vị. Ôn Cẩn đề nghị với tôi rằng muốn hợp tác với tôi."

Anh ta nhìn Thẩm Nhượng, nói: "Tuy rằng tôi biết anh vì Ôn Cẩn, có thể làm ra rất nhiều việc điên rồ, nhưng là có một số việc, tôi không tin anh sẽ nói cho cô ấy."

Ninh Duyệt đứng dậy, vẻ mặt có ý tứ hàm xúc không rõ: "Thẩm Nhượng, hôm qua theo lời của Ôn Cẩn, cô ấy muốn biết mối quan hệ của chúng ta. Tôi không biết bây giờ anh thích cô ấy đến mức nào, nhưng anh chắc hiểu rõ tính tình của Ôn Cẩn hơn ai hết. Có một số việc, anh cần phải đề phòng cô ấy."

Sau khi Ninh Duyệt rời đi, Thẩm Nhượng hơi hơi cúi đầu, thần sắc không rõ. Hắn nhớ tới những gì Ôn Cẩn nói trong lúc say hôm qua, trong lòng mơ hồ đoán được.

Ôn Cẩn đã từ chối Tiêu Hành lần này làn lần thứ năm, ấn tượng đối với anh trở nên vô cùng tồi tệ. Cô biết trong khoảng thời gian này, Tiêu Hành cùng Trình Tĩnh Sơ thường xuyên gặp nhau, ai cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản. Nói dễ nghe một chút thì là người yêu của nhau, nói khó nghe thì bất quá cũng chỉ có quan hệ bạn bè.

Người đàn ông này cho rằng cô bị mù hay sao, không biết mối quan hệ giữa cô và Trinh Tĩnh Sơ, mà cố tình cứ muốn tiếp cận cô? Ôn Cẩn đặt bản thảo đã được chỉnh sửa xuống bàn, tâm tình buồn bực.

"Này, ngươi đọc weibo chưa? Thật đáng thương. Trình Nhiên xảy ra tranh chấp với một diễn viên tuyến mười tám rồi bị tạt nước nóng vào mặt, cái này cũng quá thảm rồi!"

"Bạn ta đã nhìn thấy cô ấy ở bệnh viện, thấy bảo trong đấy trừ nước nóng ra còn trộn nhiều thứ khác vào đấy. Sợ rằng khuôn mặt của Trình Nhiên coi như bị hủy, nếu không phẫu thuật thẩm mỹ chắc cũng không muốn gặp ai."

....

Ôn Cẩn ngây người khi thấy một vài nhân viên đang thấp giọng thảo luận.

Đây là lần đầu tiên Trình Nhiên nhận được vai chính trong một bộ phim truyền hình. Kể từ sự cô lần trước, cô rất lâu rồi chưa từng nghe qua tin tức của cô ấy.

Nói đến cũng kì lạ, như thế nào thì Trình Nhiên cũng là một sao nữ hạng hai, ở trong làng giải trí cũng coi như là người có lưu lượng, trên hotsearch của Weibo cũng thường xuyên thấy tin tức của cô ấy. Nhưng từ sau khi xảy ra vụ cháy đó, những tin tức về Trình Nhiên lại hiếm dần, không nghĩ tới bây giờ cô ấy lại xảy ra chuyện.

Ôn Cẩn khẽ nhíu mày, tại sao cô luôn cảm thấy chuyện xảy ra với Trình Nhiên có chút kì lạ ? Nhưng lại không biết nó kì lạ ở chỗ nào?

 Đem những chuyện không liên quan này ra chỗ khác, Ôn Cẩn nghĩ đến Ninh Duyệt, cảm thấy nghen khuất.

Sau khi gặp Ninh Duyệt trong bữa liên hoan, cô lại gặp được anh ta vào ngày hôm kia. Ôn Cẩn không dám trực tiếp kiểm tra mối quan hệ giữa anh ta với Thẩm Nhượng, mà chỉ mơ hồ nhắc tới Thẩm Nhượng. Nhưng tiếc là anh ta có vẻ cảnh giác hơn, trả lời rất cẩn thận, cô có vắt óc cũng không hiểu ra Ninh Duyệt nói gì.

Khi Thẩm Nhượng qua đây, Ôn Cẩn đang ở trạng thái ngẩn người. Cô nghĩ ra được biện pháp nào để có thể kiểm tra Ninh Duyệt, vì vậy cô đành phải trì hoãn kế hoạch của mình lại, chờ thêm một đoạn thời gian nữa.

"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng ngồi xuống bên cạnh Ôn Cẩn, chỉnh lại tóc cho cô, khoác áo khoác cho cô, ngữ khí mang chút trách móc: "Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, sao em lại mặc ít quần áo như vậy?"

Ôn Cẩn ngước lên nhìn anh, nói: "Anh đến rồi."

Trong mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian rảnh, Thầm Thần sẽ đến chỗ cô, bây giờ mọi người trong đoàn làm phim đều biết mối quan hệ giữa cô với Thẩm Nhượng. Chỉ có Tiêu Hành, rõ biết cô là vợ của Thẩm Nhượng, nhưng lại như cũ không biết liêm sỉ, luôn nói bóng gió với cô. Cô nghi ngờ Tiêu Hành đang cố ý tiếp cận cô.

Nghĩ tới chuyện của Ninh Duyệt, Ôn Cẩn liền cảm thấy buồn bực, không muốn nói chuyện với Thẩm Nhượng. Rất nhanh hai người đã trở về khách sạn.

Thẩm Nhượng mang đồ ăn đã chuẩn bị đem đến cho cô, Ôn Cẩn tùy tiện ăn vài miếng liền buông bát.

"Sao em ăn ít vậy?" Thẩm Nhượng đau lòng, đưa tay lên sờ mặt cô, "Làm công việc này quá mệt hay sao? Nếu mệt thì đừng làm nữa? "

Ôn Cẩn gạt tay anh ra, không  muốn nói chuyện với anh.

Thấy tâm trạng của cô không tốt, Thẩm Nhượng cũng không dám quấy rầy, lẳng lặng dọn dẹp bát đũa.

Buổi tối, sau khi hai người đã tắm rửa xong xuôi, Thẩm Nhượng ôm Ôn Cẩn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nói: "Ôn Cẩn, anh đã giao một số hạng mục quan trọng cho bố em quản lý."

Ôn Cẩn ngước lên nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc.

"Em quên rồi sao? Hiện tại anh đang hợp tác với công ty bố em." Thẩm Nhượng hôn lên mái tóc cô vài cái rồi nói, "Cuộc hợp tác của chúng anh rất thuận lợi. Gần đây anh đang khai phá một hạng mục mới, muốn giao toàn quyền phụ trách hạng mục này cho bố em. Những hạng mục này đều rất quan trọng, tự nhiên sẽ giao cho người nhà phụ trách, nếu giao cho những người khác anh không yên tâm."

Thẩm Nhượng cúi đầu, thấp giọng nói vào tai Ôn Cẩn. Nói xong, anh lặng lẽ nhìn cô.

Trong khoảng thời gian này, anh quan sát Ôn Cẩn, thấy cô có rất nhiều hành vi kì lạ, và cũng xác định được cô đã trọng sinh. Bây giờ biết Ôn Cẩn cũng trọng sinh giống anh, chắc hẳn cô cũng biết những hạng mục anh giao cho Ôn Minh Khải đều là những lĩnh vực kinh doanh hàng đầu trong tương lai. 

Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn, như vậy cô sẽ an tâm, biết anh sẽ không cướp đi những thứ cô quan tâm chứ?

Ánh mắt Ôn Cẩn dại ra, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, sắc  mặt khiếp sợ, không kìm được siết chặt cổ tay Thẩm Nhượng.

Thẩm Nhượng thật sự đã bàn giao hai dự án này? Ở kiếp trước, nhờ hai dự án này, tài sản của anh đã tăng gấp đôi, liền trở thành người giàu có nhất cả nước.

Cô nhìn Thẩm Nhượng, khóe miệng giật giật, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Ôn Cẩn, anh đã nói, anh sẽ bảo vệ những thứ mà em quan tâm." Thẩm Nhượng nhìn cô chằm chằm, "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thu mua lại công ty của gia đình em, cũng đã đánh giá thấp năng lực của ba, nên nếu anh thật sự  muốn thu mua nó, anh cũng không đủ khả năng. Chưa kể anh cũng không có ý định đó nữa."

Thẩm Nhượng trong lòng khẽ thở dài. Cho dù ở kiếp trước, anh đã mua lại thành công công ty của Ôn Minh Khải, nhưng cuối cùng thì ông ấy và Tô Yến đã hợp tác với nhau ăn miếng trả miếng thành công. Ôn Minh Khải không hổ danh là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại có chỗ đứng nhất định ở đây. Cho tới nay, anh quả là quá coi thường Ôn Minh Khải với Tô Yến.

Ôn Cẩn cảm thấy rất loạn,  cô đẩy Thẩm Nhượng ra, nói: "Thẩm Nhượng, anh..."

Nhìn thấy Thẩm Nhượng sững sờ, cô muốn hỏi tại sao anh lại trở nên như thế này, có phải hay không vẫn muốn cùng cô diễn trò. Nhưng cô tự nhiên lại không mở miệng được. Cô cảm thấy nếu cô hỏi câu này, có lẽ cả đời cũng sẽ không thể ly hôn được.

Ôn Cẩn cố gắng đem ý niệm khác trong đầu kìm nén xuống. Có lẽ trong khoảng thời gian này Thẩm Nhượng đã thật sự thay đổi, không phải diễn trò, có lẽ anh ấy, anh ấy....

Ôn Cẩn ngăn bản thân mình nghĩ tới chuyện khác, cô liếc nhìn Thẩm Nhượng, trong lòng cảm thấy khó chịu vì ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh, cô thấy cả người không thoải mái, nhanh chóng nằm xuống đắp chăn bông, buồn bực nói: "Anh nói cái gì em không hiểu. Em mệt rồi, ngủ trước đây."

Thẩm Nhượng không nói gì, anh giơ tay tắt đèn. Anh từ phía vòng tay ôm cô, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, cảm thấy vô cùng bình yên.

Ôn Cẩn hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, cô mở to hai mắt, nghĩ  đến những lời Thẩm Nhượng vừa nói, trong lòng rối bời. 

Nếu Thẩm Nhượng ở kiếp này thật tâm muốn hợp tác với ba Ôn, thì cô sẽ làm gì? Về sau muốn cùng anh ly hôn thì cô phải làm như thế nào?

Tần Tranh mặc quần áo, ném một tấm chi phiếu cho người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ cất đi tấm chi phiếu, ôm lấy cổ Tần Tranh, hôn nồng nhiệt. Được một lúc, cô gái ấy mới mặc quần áo rồi rời đi.

Tần Tranh châm một điếu thuốc, hít mấy hơi, thần sắc mờ mịt. Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, cũng không biết sao hắn lại luôn vô duyên vô cớ nhớ tới Từ Khả. Trước đây hắn thích nhất những người phụ nữ ngoan ngoãn và nhỏ nhắn, nhưng bây giờ hắn không còn thích nữa.

Tất cả những người phụ nữ bên cạnh Tần Tranh đều có điểm tương đồng với cô. Hắn thậm chí có một ý tưởng ngớ ngẩn trong đầu là nếu có thể kết hôn với Từ Khả, cả đời ở bên cạnh cô thì tốt biết bao.

Tần Tranh cau mày vứt điều thuốc đi. Mấy ngày hôm trước, gia đình hắn gọi và muốn hắn đính hôn với Giang Nguyệt-Đại tiểu thư của Giang gia, hắn không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

Sao hắn lại từ chối chứ? Giang Nguyệt với hắn là môn đăng hộ đối, tính tình vừa dịu dàng lại đoan trang, đời sống tình cảm cũng rất trong sạch, quả là một ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí người vợ.

Nhưng Tần Tranh từ chối, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh là hình ảnh của Từ Khả. Từ Khả không những không môn đăng hộ đối với hắn mà cô còn có con với người đàn ông khác. Loại phụ nữ này chỉ thích hợp làm tình nhân, nhưng tại sao hắn lại có ý niệm nực cười là muốn lấy cô làm vợ? Không chỉ như thế, Tần Tranh còn cảm thấy, hắn có thể vì Từ Khả cắt đứt quan hệ với tất cả các người phụ nữ khác, trong lòng chỉ có cô.

Hắn cảm thấy đàu óc mình thực sự có vấn đề, bằng không sao lại có ỷ niệm kinh khủng như vậy chứ?

Tiếng  chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Tranh. Hắn liếc mắt nhìn, sắc mặt nghiêm túc nhận cuộc gọi.

Tần Tranh trong mắt hiện lên tia chế giễu. Phỏng đoán của hắn quả thực không sai, Lão đại vì Ôn Cẩn  từng bước nhượng bộ, không có điểm mấu chốt.

"Tần tổng, kế hoạch ban đầu của chúng ta phải hủy bỏ, những người đó..."

"Không cần hủy." Tần Tranh nhẹ giọng nói, "Giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục tiến hành."

Vài phút sau, Tần Tranh ném chiếc điện thoại đi, cười nhẹ. Ôn Minh Khải, lão đại bảo vệ ông, tôi không thể làm gì cả, nhưng người em ngu xuẩn của ông, tôi sẽ luôn có cách để kéo hắn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip