Chương 50: Từ Khả

Ôn Cẩn tìm một chỗ khác ngồi xuống, nhìn về phía Tần Tranh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhìn lại tất cả mọi chuyện, quả thật là không có bất kì vấn đề gì cả, nhưng sao cô cứ cảm thấy rất bất an.

Cô không có thời gian ngồi đây suy nghĩ lung tung nữa, bởi vì Từ Khả đã đến.

"A Cẩn" Sắc mặt Từ Khả ửng đỏ, nhìn Ôn Cẩn với vẻ mặt mệt mỏi.

"Sao vậy?" Ôn Cẩn lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Kể từ lần bị sảy thai, cơ thể Từ Khả thường xuyên xảy ra các vấn đề. Mặc dù bác sĩ nói rằng Từ Khả không có vấn đề gì lớn, về nhà có thể từ từ mà chăm sóc, nhưng Ôn Cẩn vẫn luôn sợ rằng về sau cô ấy không thể có con.

Từ Khả thấy Ôn Cẩn có vẻ lo lắng, không nhịn được, đưa tay xoa đầu cô, " A Cẩn, mỗi lần chúng ta gặp mặt cậu đều căng thẳng như vậy. Cậu yên tâm, cơ thể của tớ thật sự không có vấn đề gì cả. Trong khoảng thời gian ở nước ngoài cùng Hàn Tấn, ngày nào tớ chẳng đi chơi với anh ấy."

Ôn Cẩn vẫn lo lắng, "Vậy sao trông cậu lại mệt mỏi như vậy?"

"À, chắc tại do hôm qua tớ vận động quá sức ấy mà." Từ Khả buông tay, nét cười trên mặt có chút âm trầm.

Ôn Cẩn nhất thời không phản ứng lại được, nói: "Vận động quá sức? Cậu biết sức khỏe của mình không tốt, sao lại không chịu nghỉ ngơi có chứ?"

Tần Tranh đi lại về phía hai người, sắc mặt cứng đờ.  Hắn ngẩn người nhìn Từ Khả, thấy cô tươi tắn hẳn lên, hẳn là đã được người đàn ông ấy chăm sóc rất kĩ lưỡng. Nghĩ như thế, bàn tay hắn hơi dùng sức nắm lại,  lửa giận trong lòng tự nhiên bùng phát.

Từ Khả nghe thấy có tiếng bước chân, cô dừng lại một chút, trong mắt hiện lên tia không kiên nhẫn, sắc mặt âm trầm, "Không có cách nào cả. Mỗi lần như vậy, Hàn Tấn đều như một con thú dữ cắn mồi."

Hai mắt Ôn Cẩn hơi nheo lại, cô hơi quay đầu, liền nhìn thấy Tần Tranh đang bừng bừng lửa giận, Ôn Cẩn lập tức quay đầu lại, mỉm cười đáp: "Từ Khả, mối quan hệ của hai người tiến triển tốt như vậy, hai người đã có dự định sẽ kết hôn chưa?"

"Có rồi" Từ Khả gật đầu, "Chúng tớ hiện đang bàn ngày cưới, định một thời gian nữa sẽ đi lấy chứng chỉ."

Nụ cười trên mặt Ôn Cẩn càng ngày càng đậm nét, cô quay đầu nhìn Tần Tranh, "Cậu hết cơ hội rồi."

Tần Tranh bình tĩnh lại, hắn từ từ ngồi xuống bên cạnh hai người, nhìn Từ Khả, "Sự nghiệp của em đang dần phát triển, vì muốn kết hôn với Hàn Tấn mà hủy đi thứ mà mình dày công xây dựng, đáng giá sao? Kết hôn là chuyện trong đại, em phải xem xét cho rõ ràng, tôi...."

"Tôi rất hạnh phúc" Từ Khả nhẹ giọng nói, "Tôi yêu Hàn Tấn, tôi sẵn sàng từ bỏ cả sự nghiệp của mình vì anh ấy, sẵn sàng ở nhà nội trợ để có thể chăm sóc anh ấy chu toàn, sẵn sàng sinh con cho anh ấy. Cho nên, Tần Tranh, anh cút đi."

Nụ cười trên mặt Tần Tranh càng ngày càng phai nhạt, nhìn chằm chằm Từ Khả không lên tiếng, ánh mắt tối sầm lại.

Trợ lý chạy đến, lén lút liếc Tần Tranh một cái, thấp giọng nói; "Chị Từ, đến giờ trang điểm rồi."

Từ Khả vỗ vỗ vai Ôn Cẩn, "A Cẩn, tớ đi trước đây."

Cô nói xong liền quay rời đi, không nói lời nào với Tần Tranh.

Ôn Cẩn nhìn Tần Tranh, " Cậu rất thích Từ Khả sao? Tôi thấy ngày đó cậu và Quan Tần rất thân mật mà."

"Đó chỉ là một tai nạn mà thôi." Tần Tranh lạnh lùng nói, hắn nhìn Ôn Cẩn, đột nhiên nở nụ cười, "Chị dâu, thật ra em rất muốn cảm ơn chị, vì chị đã truyền động lực cho em. Trước đây, đại ca rất ghét chị, không phải cuối cùng vẫn là bị chị đả động sao? Chị xem, bây giờ mọi chuyện đại ca làm đều đặt lợi ích của chị lên hàng đầu. Thật hạnh phúc biết bao!"

Tần Tranh đứng dậy, vỗ vỗ lên quần áo, "Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, em chắc chắn sẽ khiến Từ Khả thích em, khiến cô ấy hiểu được em mới là người đàn ông hợp với cô ấy nhất"

Ôn Cẩn cũng lười để ý đến hắn, thẳng đến khi hắn rời đi, vẻ mặt của cô cũng không có nhiều biến đổi.

Buổi chiều, sau khi Từ Khả quay xong cảnh cuối cùng, Hàn Tấn đã đến phim trường đợi cô.

"A Cẩn, tớ về trước đây."

Ôn Cẩn nhìn theo bóng dáng của hai người, có chút kinh ngạc. Nếu kiếp trước Tần Tranh không ép Từ Khả đi theo mình, có lẽ cô ấy và Hàn Tấn đã rất hạnh phúc.

Ôn Cẩn cúi đầu, cô cầm chặt cái túi trong tay, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại.

Khi Thẩm Nhượng đến đón Ôn Cẩn, anh cảm thấy tinh thần của cô không được tốt lắm, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải em bị người ta khi dễ, đúng không?"

Ôn Cẩn liếc anh một cái, "Vừa rồi em nhìn thấy Tần Tranh, hắn khi dễ em."

Thẩm Nhượng sững sờ một hồi, nhìn Ôn Cẩn, nhất thời không nói nên lời.

"Sao? Không nói được gì nữa à?" Ôn Cẩn lạnh nhạt nói, "Tần Tranh khi dễ  em, anh có thể làm gì hắn sao?"

"Ôn Cẩn, Tần Tranh chú ấy..."

Anh đương nhiên biết Tần Tranh chắc chắn sẽ không dám làm chuyện đó, nhưng bây giờ anh không dám nói giúp Tần Tranh như vậy.

"Ôn Cẩn, đừng giận, sau này anh đảm bảo sẽ không cho chú ấy xuất hiện trước mặt em nữa." Thẩm Nhượng nhìn cô, cúi đầu xuống dỗ dành cô.

Sau khi xe dừng lại, Ôn Cẩn liền đẩy anh ra, không thèm nhìn Thẩm Nhượng một cái, mở cửa ra ngoài. Thẩm Nhượng cũng xuống xe, cầm quà đi vào.

Thẩm Thần đang nằm trên cửa sổ sát đất ở phòng khách, nhỏ giọng đếm, "Hai mươi, mười chín, hai mươi mốt,..."

Cậu bỗng cảm thấy khó chịu, lấy bàn tay nhỏ vò vò đầu: "Sao mình đếm đến hai mươi rồi mà mẹ vẫn chưa đến chứ?"

Thẩm Thần nhìn ra ngoài sân, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, xoay người chạy vội ra ngoài.

"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng đi tới bên Ôn Cẩn, "Nghe anh nói, Tần Tranh chú ấy..."

"Đừng nói nữa, em không muốn nghe." Tốc độ chân của Ôn Cẩn nhanh hơn.

Thẩm Nhượng đi theo sát cô. Ngay khi hai người bước vào phòng khách, chân của Ôn Cẩn đã bị Thẩm Thần ôm chặt, làm cô bất ngờ, không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Thẩm Nhượng ở bên cạnh cô sợ đến tái mặt, nhanh chóng vươn tay ôm cô vào lòng, "Ôn Cẩn, em không sao chứ?"

"Mẹ!" Thẩm Thần dường như biết mình đã làm sai nên lo lắng hét lên, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy hai chân Ôn Cẩn.

Sau khi Ôn Cẩn đứng vững được, theo bản năng lắc đầu, nói: "Em không sao."

Thẩm Nhượng nắm chặt lấy tay cô, nhìn chằm chằm Thẩm Thần với vẻ mặt dữ tợn: "Thẩm Thần, bố đã dạy con như thế nào?"

Thẩm Thần sợ đến tái mặt, thân thể run lên vái cái, vô thức buông lỏng tay ra, cơ thể căng cứng, "Con xin lỗi, mẹ"

Đẩy Thẩm Nhượng ra, Ôn Cẩn trừng mắt nhìn anh một cái, cúi người xuống ôm lấy Thẩm Thần: "Thần Thần, đừng để ý đến ba, mẹ không sao."

Thẩm Thần ở trong vòng tay mẹ mình, khẽ ngẩng đầu để trộm nhìn ba, rất nhanh lại vùi đầu sâu vào cổ Ôn Cẩn.

Khi ăn cơm, Ôn Minh Khải vừa nhìn hai người họ đã biết là đang gặp rắc rối.

Sau bữa ăn, Thẩm Nhượng được Ôn Minh Khải gọi đến phòng làm việc. Hai người nói chuyện được tầm nửa tiếng, giọng điệu Thẩm Nhượng đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ba, người phụ trách dự án lần này, con sẽ đổi người khác."

Ôn Minh Khải hơi sửng sốt, sau đó thở dài: "Cậu không tin tưởng Ôn Mặc sao? Tuy rằng em trai của ta rất bất cẩn, tính cách cũng lỗ mãng, nhưng những người bên hắn đều rất xuất chúng, cậu không cần lo lắng, hắn hẳn sẽ không dám làm rối tung mọi chuyện lên đâu"

"Đó không phải là lý do" Vẻ mặt Thẩm Nhượng trịnh trọng, lập tức lắc đầu, "Dự án này có rất nhiều công ty cạnh tranh, các mối quan hệ trong đó cũng rất phức tạp, con sợ là đã có người âm thầm ra tay."

Ôn Minh Khải nhìn Thẩm Nhượng, tuy sắc mặt không chút thay đổi, nhưng ông biết đây chắc chắn không phải là nguyên nhân.

"Còn lý do gì không thể nói với ta sao?" Ôn Minh Khải bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Thẩm Nhượng bình tĩnh nói: "Ba, con chỉ lo dự án này sẽ có chuyện xảy ra. Dự án này vẫn do chú Ôn phụ trách, nhưng đến ngày đánh giá thì bảo người khác làm."

"Không thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?" Ôn Minh Khải nhìn Thẩm Nhượng, "Ta nhất định phải biết được lý do của mọi việc."

Ôn Cẩn đang chơi đùa với Thẩm Thần ở ngoài, nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào của thư phòng, mày nhíu lại. Họ đã nói chuyện lâu như thế rồi, sao vẫn chưa chịu ra cơ chứ?

"Mẹ!" Thẩm Thần đứng lên phía trước, chặn đi tầm mắt của Ôn Cẩn, "Những đứa trẻ khác đều có thể cùng bố mẹ đi du lịch, khi nào thì chúng ta đi vậy mẹ?"

Ôn Cẩn cẩn thận ôm lấy Thẩm Thần, xoa xoa đầu cậu, nói cho có lệ: "Bây giờ ba con rất bận, qua một thời gian nữa rồi chúng ta đi."

Cô lại nhìn đến cửa phòng làm việc, vài phút sau, cách cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Thẩm Nhượng bế Thẩm Thần lên, rồi nói: "Ba, con đưa Thần Thần về."

"Về đi" Ôn Minh Khải xoa xoa đầu Thẩm Thần, nhìn Ôn Cẩn rồi nói, "A Cẩn, ta có chuyện muốn nói với con."

Sau khi Thẩm Thần rời đi cùng Thẩm Nhượng, Ôn Minh Khải nhìn Ôn Cẩn, trong lòng khẽ thở dài, ông không ngờ Thẩm Nhượng lại thay đổi nhiều như vậy.

Ôn Cẩn đợi một hồi, nghi hoặc nói: "Ba"

Thu hồi lại những suy nghĩ trong đầu, Ôn Minh Khải nói: "A  Cẩn, ý của con như thế nào? Con vẫn muốn ly hôn với Thẩm Nhượng hay sao?"

Ôn Cẩn không ngờ ba Ôn lại hỏi cô chuyện này. Cô im lặng một lúc, nói: "Con đã hứa với Thẩm Nhượng là sẽ cố gắng để chấp nhận anh ấy."

"Vậy bây giờ..." Ông dừng lại, chậm rãi nói, "Tình cảm của con dành cho cậu ấy còn được như lúc trước không?"

Ôn Cẩn nhìn ba Ôn, trầm mặc không lên tiếng. Làm sao cô có thể yêu Thẩm Nhượng như lúc trước được cơ chứ. Cô bảo là cố gắng chấp nhận Thẩm Nhượng, đấy là phương án tốt nhất cho cả hai lúc này.

Nhìn thấy tia thờ ơ trong mắt cô, Ôn Minh Khải đã đoán được rằng tình cảm của Ôn Cẩn dành cho Thẩm Nhượng đã không còn như xưa.

Không khí càng ngày càng trầm mặc, ông giống như khi nhỏ, đưa tay lên xoa xoa đầu Ôn Cẩn: "A Cẩn, ba muốn thấy con được hanh phúc, đừng vì ai mà ép bản thận phải chấp nhận một người nào đó."

Hốc mắt Ôn Cẩn hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Ba, con cũng đã cân nhắc rất nhiều lần rồi. Ở bên Thẩm Nhượng thì tốt được cho tất cả mọi người."

"Nhưng không tốt cho con" Sắc mặt Ôn Minh Khải bỗng dịu đi, "Ba không biết vì sao con trở nên thận trọng và luôn muốn kìm nén lại cảm xúc của mình. Ba, chỉ mong con có thể thực sự hanh phúc, bất kể lựa chọn của con có như thế nào, là ở bên Thẩm Nhượng hay ly hôn."

Ôn Cẩn ngẩng đầu, hai mắt đỏ hơn. Lúc này cô thật sự muốn kể cho ba Ôn nghe mọi chuyện ở kiếp trước.

"A Cẩn, hãy nghe theo tiếng trái tim con mách bảo. Nếu con thực sự muốn ly hôn với Thẩm Nhượng, hãy nói chuyện này với nó một cách thật nghiêm túc" Giọng điệu của Ôn Minh Khải trở nên nhu hòa hơn, "Nếu con muốn cố gắng chấp nhận nó, muốn ở bên nó, thì hãy làm điều đó mà không vì bất cứ lý do gì. Đừng để mình bị ủy khuất là được."

Ôn Cẩn ngây người nhìn ba Ôn, cô cảm thấy ba như biết hết những suy nghĩ trong lòng cô. Cô khẽ mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng dường như bị tắc lại, không thể thốt lên được câu nào hoàn chỉnh đúng nghĩa.

"A Cẩn, có một số chuyện không nên giữ ở trong lòng, hãy thử tin tưởng Thẩm Nhượng, ta thấy nó đã thay đổi rất nhiều vì con."

Ôn Minh Khải vỗ vỗ vai cô, "Cho dù con có lựa chọn như thế nào, ba cũng sẽ ủng hộ con."

Khi Ôn Cẩn bước ra khỏi cửa, thấy Thẩm Nhượng đang đứng dựa người vào xe, tay cầm điếu thuốc. Cô dừng chân lại, lặng lẽ ngắm nhìn Thẩm Nhượng. Cô chưa bao giờ thấy Thẩm Nhượng hút thuốc, anh từng nói rằng thuốc sẽ làm tê liệt con người, và Thẩm Nhượng không thích điều đó.

Ôn Cẩn nhìn động tác hút thuốc của anh, cảm thấy đây dường như không phải lần đầu tiên anh hút, hành động quen thuộc như đã làm đến trăm nghìn lần. Thật ra, không chỉ thói quen hút thuốc của anh thay đổi mà rất nhiều thói quen của Thẩm Nhượng cũng đã thay đổi.  Điều này xảy ra lúc nào chứ?

Sững sờ một hồi, trong lòng Ôn Cẩn xuất hiện một ý nghĩ ngớ ngẩn đến đáng sợ, ý nghĩ đó làm cô run đến lẩy bẩy.

Lẽ nào, Thẩm Nhượng cũng đã trọng sinh sao?







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip