Chương 26: Ngày nhập viện

📖 Nắng Tàn Trên Vai Anh

1. Bước vào hành trình mới

Sáng hôm đó, bệnh viện quốc tế tại Paris sáng choang, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Duy mặc áo bệnh nhân, bước từng bước chậm rãi trong hành lang trắng toát. Bên ngoài, Khải đi sát bên, bàn tay lặng lẽ đỡ lấy cánh tay gầy yếu.

Trong ánh mắt của Duy, có chút sợ hãi, chút bất an, nhưng cũng có sự kiên định. Anh biết, đây là cơ hội duy nhất để níu giữ mạng sống và tình yêu.

2. Những ngày đầu điều trị

Điều trị bắt đầu ngay hôm sau. Hàng loạt xét nghiệm, tiêm truyền, và cả những loại thuốc mạnh khiến cơ thể anh kiệt quệ. Duy co ro trên giường, mồ hôi vã ra, đôi môi trắng bệch.

Một lần, sau đợt truyền thuốc kéo dài, anh nôn dữ dội, đến mức cả người run rẩy, như chỉ cần thêm chút nữa sẽ ngã gục. Khải hoảng hốt ôm lấy, vừa lau mồ hôi, vừa giữ lưng anh, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe.

“Duy, cố lên… xin em… đừng bỏ cuộc…” – Khải thì thầm, giọng khản đặc.

Duy yếu ớt ngẩng đầu, môi run run nở nụ cười:

“Anh khóc sao…? Ngốc, em chưa chết được đâu… vì còn nợ anh một đời.”

3. Khoảnh khắc bên nhau

Những ngày sau đó, dù đau đớn triền miên, Duy vẫn gắng gượng. Có lúc, anh ngất đi, tỉnh lại thấy Khải vẫn ngồi cạnh, mắt thâm quầng vì thức trắng. Có lúc, anh yếu đến mức không cầm nổi thìa cháo, Khải liền kiên nhẫn đút từng thìa nhỏ.

Ban đêm, khi không ngủ được, Duy thường khẽ nói:

“Khải, anh kể chuyện gì đi… bất cứ gì, miễn là có giọng anh bên cạnh.”
Và Khải, dù giọng khàn, vẫn kiên nhẫn kể cho anh nghe, từ những kỷ niệm cũ đến giấc mơ tương lai.

4. Tia sáng hy vọng

Thời gian trôi, sau nhiều đợt điều trị khắc nghiệt, bác sĩ thông báo những chỉ số của Duy bắt đầu chuyển biến tích cực.

Khải đứng ngẩn người, như không tin nổi. Anh quay sang nhìn Duy – người đang mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.

Duy khẽ cười, giọng khàn khàn nhưng chứa đầy hy vọng:

“Anh thấy không… em bảo rồi… em chưa muốn chết. Em còn phải sống… để thực hiện lời hứa với anh.”

Khải ôm chặt lấy anh, giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, lần này không phải vì tuyệt vọng, mà vì nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip