Chương 180: Tâm tình.
Konohamaru dẫn theo một nhóm thị vệ tiến vào Liên Viện. Ánh đèn mà họ mang theo khiến khoảnh sân nhỏ của Liên Viện bừng sáng. Hana đang canh gác trước phòng Hinata liếc thấy ánh đèn liền khó hiểu bước xuống. Nàng đi đến chỗ Konohamaru, mày liễu cau chặt.
- Chuyện gì vậy Konohamaru?
- Hana tỷ tỷ... - Konohamaru gãi đầu, nhăn nhó - Chuyện là bệ hạ uống say, trong lúc say rượu người có sai đệ đến bảo với nương nương rằng người muốn nương nương đến tẩm điện chăm sóc cho người. Tỷ biết đấy, đệ cũng rất khó xử. Nương nương... Nương nương còn thức không ạ?
Hana lấy tay day trán, đôi mắt đẹp hướng về căn phòng trên lầu đã tắt đèn từ sớm. Konohamaru nhìn theo nàng, ánh mắt cậu cũng ảm đạm đi.
- Biết ngay là nương nương đã đi nghỉ rồi mà. - Cậu thở dài nói.
- Nương nương đi nghỉ từ khi trời chưa sụp tối. - Hana bổ sung thêm.
- Xem ra bệ hạ và nương nương thật sự đã xảy ra cãi vã rồi. Người thì uống đến say mèm, người thì đi ngủ sớm.
- Họ vẫn luôn như vậy mà.
Konohamaru không đạt được mục đích, thế nên cậu cũng không quấy rầy sự yên tĩnh ở Liên Viện thêm. Đội trưởng Hoang Hà đệ nhị quay lưng, tạm biệt Hana.
Hana vẫy tay chào cậu, nàng cũng trở về vị trí của mình. Khi nàng trở về phòng của Hinata, bên trong vẫn là một bầu không yên tĩnh. Hana đoán, nương nương có lẽ cũng ngủ say từ lâu rồi.
-o-
Konohamaru trở về khu của bệ hạ, khi nhìn thấy phòng của người không còn sáng đèn nữa, cậu chỉ biết phụng phịu má đứng đó.
Bệ hạ thật là... Bảo cậu đến Liên Viện mời nương nương, cậu đi chưa về người đã tắt đèn đi nghỉ rồi! Konohamaru bắt đầu nghi ngờ những câu nói ban nãy của anh. Có lẽ nào lúc đó bệ hạ say quá nên chỉ mơ màng nói thế thôi, thật ra người cũng không có ý định bảo cậu đi mời nương nương thật?
Cũng có thể lắm, bởi hơn ai hết, bệ hạ hiểu rõ là nương nương sẽ không bao giờ đến đây.
Kể từ lúc nương nương tỉnh dậy cho đến giờ, người chưa từng bước chân vào khu của bệ hạ thêm lần nào.
Nương nương thà chuyển đến Liên viện chật hẹp cũng không thèm ở bên bệ hạ.
Càng nghĩ, Konohamaru càng có cơ sở để khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Vì vậy cậu cũng không vào phòng Tịnh Đế để phục vụ nữa. Đội trưởng Hoang Hà đệ nhị nhảy lên mái nhà, trở về vị trí của mình.
Dù sao hiện tại bệ hạ cũng đang say đến chẳng biết trời đất gì, người cần một giấc ngủ. Cậu sẽ không làm phiền người.
-o-
Ánh trăng trên cao bị mây mù che phủ. Trời ngày càng vào khuya hơn.
Hiện tại đã là canh ba.
Trong phòng của Tịnh Đế, đồ vật lăn lóc khắp nơi. Mùi rượu nồng nàn lan khắp phòng, khiến người khác chếch choáng.
Ngọn đèn rơi trên sàn nằm nghiêng. Dầu loang thành vũng, nặng mùi. Hinata ngồi xuống bên vũng dầu loang lổ đó, ngẩn người. Sau cùng cô phất tay, khiến hiện trường trở lại trạng thái ngăn nắp ban đầu.
Long Thần tiến đến bên giường, nhìn Đế Vương đang ngủ rất say. Đôi mắt tím ngời đặt lên khuôn mặt đỏ ửng của anh. Hơi thở nồng nặc hương rượu khiến cô chỉ biết cau mày.
Ban nãy, cô đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Konohamaru và Hana. Dù phòng cô sớm tắt đèn, nhưng Hinata vẫn không ngủ được mà cứ trằn trọc trong bóng tối. Cho đến khi cô nghe thấy cuộc trò chuyện đó, cô càng không thể vỗ mình vào giấc ngủ. Tâm trí chỉ quanh quẩn hiện lên khuôn mặt của anh - Lúc cô rời đi vào chiều nay.
Hinata bất lực ngồi xuống mép giường. Cô hóa ra một chậu nước ấm, chậm rãi lau người cho bệ hạ. Naruto rất say nên sẽ không tỉnh dậy nữa, vì vậy cô cảm thấy yên tâm hẳn đi.
Chỉ thoáng sau cô đã giúp anh thay sang một bộ y phục khác nhẹ nhàng hơn. Đắp chăn qua người anh cẩn thận rồi, Long Thần vẫn chưa rời đi vội. Cô ngồi đó và nhìn anh, đáy mắt chất chứa nỗi sầu.
Đồ ngốc! - Cô ấm ức mắng. Tại sao hắn có thể nghi ngờ tiết hạnh của cô? Giá mà cô có thể quên hắn đi và dễ dàng lao vào vòng tay kẻ khác thì đã tốt. Đằng này hắn lại cứ như một loại bùa chú quái gở, cứ quấn chặt linh hồn cô không rời.
Tại sao năm đó cô lại yêu hắn?
Tại sao lại vô thức lưu giữ mấy lời mật ngọt của hắn để làm gì?
Và giờ thì không thể quên hắn được nữa, không thể bỏ mặc hắn được nữa. Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên gặp hắn.
Hinata đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tốt thôi, nếu hắn cho rằng đứa trẻ này là con của Tao thì cô cũng không giải thích làm gì. Mấy ngày nay cô còn mãi suy nghĩ không biết nên làm sao để qua mặt hắn. Giờ thì tốt rồi, không cần phải nghĩ ngợi nhiều nữa.
Hắn đâu có thừa nhận đứa trẻ này?
- Hinata! - Đế Vương bất ngờ nắm tay cô.
Long Thần dừng bước, quay lại nhìn anh.
Naruto vẫn say, anh không hề tỉnh táo. Chỉ là trong giấc mơ chập chờn, anh thấy cô đến rồi rời đi, vì vậy, như một phản xạ tự nhiên, anh níu giữ cô lại.
- Hinata... Đừng đi... - Anh tha thiết nói. Giọng vẫn còn lè nhè say khướt nhưng lại chất chứa nỗi đau khiến người khác xót xa.
- Tên ngốc nghếch say mèm! - Hinata mím môi ngồi xuống, đỡ anh nằm lại vị trí cũ, vừa giận vừa thương mắng.
Naruto nghe thấy tiếng nói quen thuộc, anh cố gắng mở mi mắt nặng trĩu ra để nhìn cho kĩ. Tràn vào mắt anh là khuôn mặt của nàng, ánh mắt nàng đầy tức giận, nhìn anh không rời.
- Ha ha... - Naruto ngây ngốc cười, anh siết lấy tay cô.
- Đúng là nàng rồi, lần này thì đúng là nàng... - Đế Vương gật gù cười, vui vẻ nói - Nhìn ta bằng ánh mắt khó chịu đó thì đúng là Hinata của ta rồi...
-o-
- ... - Long Thần sững người hồi lâu, mấy lời ngốc nghếch của anh khiến cô vừa thẹn, vừa buồn cười. Hinata không rời đi nữa, cô im lặng ngồi bên giường anh một lúc. Lòng thầm nghĩ rằng, chờ cho anh ngủ say trở lại cô mới rời đi.
Naruto thấy cô kiên nhẫn ngồi đó, hình bóng mờ mờ ảo ảo. Anh cảm thấy chuyện này vừa đúng mà lại vừa sai. Đúng vì người ngồi đó quả thật là nàng, nhưng sai bởi vì, nàng sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Vậy thì... Tại sao anh lại thấy nàng ngồi đó?
Có lẽ nào... Anh lại nằm mơ?
Naruto đỡ lấy trán, đầu anh lúc này inh ỏi đau nhức. Hinata day day thái dương cho anh, vừa day vừa ân cần nói - Ngủ một chút đi, để rượu tan hết trước. Sáng mai nhớ bảo Konohamaru chuẩn bị canh giải rượu sớm. Uống quá chén thế này, ngươi không định làm việc nữa sao? Bao nhiêu chính sự còn đó, ngươi định bỏ bê hết ư?
Tịnh Đế không nói gì, im lặng để cô day huyệt cho. Khuôn mặt anh rất hạnh phúc. Naruto thay đổi tư thế, gối đầu lên đùi cô.
- Hinata, ta biết đây là mơ. - Anh mỉm cười - Nhưng ta vui vì giấc mơ lần này, nàng không đẩy ta ra nữa.
Hinata á khẩu với anh, đôi mắt oải hương chìm trong âm u. Nằm mơ? Hóa ra hắn vẫn không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực...
- Này, Hinata, vì đây là mơ nên ta có thể thoái mái tâm sự với nàng một vài điều được không?
- Đã là giấc mơ của ngươi thì ngươi còn xin phép người khác làm gì?
- Ha ha, phải, đây là mơ mà... - Giọng anh nhỏ lại - Là mơ nên ta không cần phải tỏ ra cứng rắn nữa...
Anh quay lại, ôm lấy eo cô. Khuôn mặt đỏ bừng vùi vào người cô. Hinata để mặc anh ôm lấy, tay vô thức xoa lên lưng anh. Lúc này, hắn như là một đứa trẻ vậy.
- Thật ra những lời ta nói với nàng đều là dối trá cả đấy.
- ...
- Ta cũng không biết mình phải đối diện với đứa trẻ trong bụng nàng thế nào nữa.
Giọng anh càng lúc càng giằng xé hơn - Ta sẽ nhìn nó thế nào? Yêu thương nó thế nào? Và sau này, khi chúng ta có con cùng nhau, ta sẽ đối xử với nó và các con của ta như thế nào, ta cũng không biết nữa...
- Khó chịu như thế thì còn cố chấp làm gì? Chẳng thà cứ quên đi mọi chuyện có phải tốt hơn không? - Cô lạnh nhạt nói - Quên đi chuyện tình của chúng ta, quên sạch hết những kỉ niệm đã từng có. Tập trung vào công việc của mình, cưới một người khác tốt hơn, đó chẳng phải là việc đơn giản vô cùng sao? Vì cớ gì ngươi cứ phải đau khổ?
- Hinata, trong mơ của ta mà nàng cũng có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn đó sao? - Anh cau mày - Trong mơ của ta thì nàng chỉ nên nói mấy lời khiến ta yên tâm thôi...
- ... Mấy lời khiến ngươi yên tâm? - Cô lặp lại.
- Phải, ví dụ như là... - Đôi mắt xanh thoáng trở nên mơ màng. Anh biết tất cả những suy nghĩ này đều là ước vọng huyễn hoặc của anh. Nhưng, anh vẫn muốn mơ về chúng một lần, muốn chúng tồn tại trong giấc mộng của chính mình. - Nàng hãy nói rằng mọi chuyện đều không đúng và đứa trẻ trong bụng nàng là con ta đi.
- ? - Hinata chớp mắt, ngạc nhiên.
Naruto ôm cô chặt hơn, anh vùi đầu vào vùng bụng phẳng phiu mềm mại, âu yếm nói - Hãy gật đầu và bảo rằng đứa trẻ trong bụng nàng là con ta.
- Ngươi muốn điều đó sao? Nó sẽ khiến ngươi yên lòng?
- Phải.
Cô mỉm cười, nước mắt đổ xuống gò má trắng sứ.
Hinata ôm lấy anh, thổn thức đáp - Đây là con của người.
- ... - Những sóng gió luôn thét gào trong lòng anh chững lại. Naruto cũng không kìm chế được cảm xúc, đáy mắt rưng rưng...
Thật ra, anh chỉ muốn nghe thấy năm chữ này.
...
Cuối cùng, Naruto ngủ quên trên người cô. Anh đã quá say và giấc ngủ luôn chực chờ để hạ gục anh.
Hinata đỡ anh ra, cẩn thận lấy chăn đắp cho anh rồi mời quay người rời đi.
Khi những bước chân bé nhỏ gõ lên hành lang, Long Thần bất chợt ngẩn đầu nhìn vầng trăng sáng huyền diệu trên cao.
Cô che miệng, bật khóc. Cảm xúc bùng nổ bất ngờ khiến cô không thể đứng vững mà phải khuỵu xuống.
- Đồ ngốc! - Hinata mắng - Nếu đó không phải là con ngươi thì là con của ai? - Cô uất ức lau nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip