Chương 1: Sasuke: Ngày Tốt Nghiệp

Vào ngày tốt nghiệp, Sasuke không đi một mình. Điều này vốn đã là một sự khác thường, khiến ngày hôm ấy càng thêm kỳ lạ. Sau hôm nay, cậu sẽ không bao giờ đến Học viện Ninja nữa, trừ khi một ngày nào đó cậu đưa con mình đến đó, hoặc sớm hơn, để đón một người em họ xa sau giờ học như một sự giúp đỡ cho một người chú hoặc một người bà của cậu.

Sẽ rất kỳ lạ, nhưng Sasuke hy vọng đó sẽ là kiểu kỳ lạ tốt đẹp. Cậu vẫn chưa biết mình sẽ được xếp vào đội nào hoặc đồng đội là ai -- Iruka-sensei nói rằng họ sẽ nhận được thông tin khi nhận cuộn giấy tốt nghiệp - nhưng cậu đã sẵn sàng tiến về phía trước, để học những điều mới mẻ giúp mình trở nên mạnh mẽ hơn. Có thể cậu sẽ không đạt được điều đó nhanh như aniki, nhưng không sao cả. Đến giờ, cậu đã chấp nhận sự thật này, và nó không ngăn cản cậu làm việc chăm chỉ, rất chăm chỉ, để cậu cũng có thể mang lại vinh dự cho gia tộc và ngôi làng của mình.

Sự phấn khích hòa lẫn với sự lo lắng của cậu khiến cậu bồn chồn khi đứng đợi ở genkan. Khi Chichiue bước ra, Sasuke buộc mình phải giữ tư thế nghiêm chỉnh.

Chichiue hôm nay có vẻ phân tâm. Sasuke cắn môi, hy vọng rằng buổi lễ không kéo dài quá lâu, để không làm mất thời gian của Chichiue với những việc quan trọng hơn ở đền thờ của gia tộc. Nếu được lựa chọn, cậu sẽ nói với Chichiue rằng mình có thể đi một mình. Nhưng cậu biết rằng đi một mình sẽ tạo nên ấn tượng xấu cho gia tộc trước ngôi làng, khiến mọi người nghĩ rằng gia đình họ không đoàn kết như một thể thống nhất. Sasuke không muốn chịu trách nhiệm cho một điều đáng xấu hổ như thế. Không; cậu chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện với linh hồn của Hiền Nhân rằng buổi lễ sẽ nhanh gọn.

Ra khỏi nhà, cậu đi theo sau Chichiue, giữ khoảng cách yên tĩnh và kính trọng. Nhiều người đi ngang qua họ và chào Chichiue bằng những cái cúi đầu cung kính, một số thậm chí còn trao đổi vài lời với ông. Sasuke vẫy tay chào Teyaki-jii và Uruchi-baa, họ cũng vẫy tay đáp lại và chúc mừng cậu. Thực ra vẫn còn đủ thời gian để dừng lại để ăn một ít senbei, nhưng cậu không muốn yêu cầu Chichiue dừng lại; cậu tự nhủ sẽ ghé qua sau.

Qua cổng gia tộc Uchiha, dáng vẻ thư thái của Chichiue trở nên căng thẳng hơn. Sasuke cũng vô thức đứng thẳng hơn. Rất nhiều người trong làng vẫn chào đón họ, một số thậm chí còn cúi chào Chichiue, nhưng không nhiều như trong gia tộc. Tuy nhiên, mọi người ai cũng nhìn. Có lẽ vì hôm nay Chichiue đang mặc một chiếc áo choàng nghi lễ của mình, chiếc áo màu đen có thêu hình biểu tượng Uchiha lớn ở lưng và những đường viền đỏ dọc gấu áo. Sasuke tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có đủ xứng đáng để mặc thứ gì đó giống thế không.

Tại Học viện, họ được chào đón ở cổng và nhận chỗ ngồi được chỉ định. Một jōnin chào đón chichiue trước khi họ tìm chỗ ngồi, một người trông giống như Nara, với mái tóc đuôi buộc cao giống như của Shikamaru. Sasuke lùi lại, để họ trò chuyện vì đó là điều lịch sự nên làm.

"Tôi nghe nói con trai của anh tốt nghiệp đứng đầu lớp năm nay," jōnin nói với chichiue, khiến Sasuke cắn môi. "Xin chúc mừng. Quả là như mong đợi."

"Chúng tôi không mong gì ít hơn thế," chichiue trả lời nhẹ nhàng. Nhưng Sasuke không cảm thấy yên lòng. Cậu biết việc tốt nghiệp với thành tích cao nhất không là gì cả, nhất là so với aniki. Aniki tốt nghiệp Học viện khi sáu tuổi, còn Sasuke giờ đã mười một tuổi, gần mười hai tuổi. Cậu chậm hơn. Cậu luôn chậm hơn.

Jōnin Nara quay sang cậu và mỉm cười hiền lành, "Làm tốt lắm, Sasuke-kun", và Sasuke bối rối đáp lại, "Cảm ơn rất nhiều ạ." Cậu cúi đầu.

Chẳng mấy chốc, đám đông bắt đầu tập trung lại. Hầu hết là shinobi, quen với kỷ luật nên buổi lễ diễn ra suôn sẻ. Sandaime đứng ở phía trước cùng với các giáo viên của Học viện, trong bộ áo choàng đầy đủ và chiếc mũ rộng vành, sự hiện diện của ông là để đánh dấu sự khởi đầu sự nghiệp của một lứa genin mới. Sasuke biết lớp của mình rất được mong chờ vì gần như là tất cả các Gia tộc lâu đời của Konoha đều có con cái trong năm nay. Hai người trong số họ sẽ sớm trở thành đồng đội mới của Sasuke. Cậu cắn chặt một nụ cười háo hức; anh không thể chờ đợi thêm.

Lần lượt từng học viên một được gọi tên lên cùng cha mẹ để nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp. Trong đó ghi rõ thông tin của đội genin mới của mỗi người. Những người tốt nghiệp với điểm trung bình sẽ được gọi trước, tổng cộng có hai mươi bảy người. Một số có cha mẹ là shinobi, số khác là con của thường dân. Khi Uzumaki Naruto cười toe toét bước lên, cậu ấy đi một mình, nhưng nụ cười rạng rỡ của cậu ấy tươi sáng đến nỗi khiến Sasuke cũng muốn cười theo. Cậu ấy không phải là trẻ mồ côi duy nhất; có rất nhiều trẻ em khác sống tại cô nhi viện, nằm trên một trong những con phố đông đúc nhất của Konoha, nơi luôn có rất nhiều những đứa trẻ ở nhiều độ tuổi khác nhau luôn chơi đùa trên phố. Teyaki-jii đã giải thích với Sasuke rằng những đứa trẻ mồ côi là trách nhiệm của làng, bởi vì cha mẹ của chúng đã hy sinh trong các trận chiến với tư cách là shinobi hoặc là nạn nhân của những cuộc chiến trong quá khứ. Sasuke tự hỏi liệu cha mẹ của Naruto có phải là shinobi không.

Tiếp theo là những người tốt nghiệp với kết quả xuất sắc, Hyuuga Neji và Nara Shikamaru. Neji bước về phía trước cùng với một Hyuuga cao lớn, nghiêm nghị với mái tóc rất dài giống Neji và mặc một chiếc áo choàng giống Chichiue, ngoại trừ biểu tượng Hyuuga được thêu ở sau lưng.

Sau đó đến lượt Shikamaru, người lê bước về phía trước với dáng đi uể oải và Nara jōnin trước đó ở bên cạnh. Thì ra đó là cha cậu ấy , Sasuke nhận ra, cố kìm lại cơn buồn cười khi mái tóc của Shikamaru bị đè bẹp dưới bàn tay to lớn của cha mình. Shikamaru cố gắng lười biếng gạt nó ra nhưng vô ích, khiến Hokage cười khúc khích khi ngậm chiếc tẩu gỗ cũ của mình. Như với mỗi học sinh, Hokage nói điều gì đó mà Sasuke không thể nghe rõ từ nơi cậu ngồi, nhưng tiếp theo đến lượt cậu nên cậu nghĩ mình sẽ sớm biết những lời đó là gì.

"Và cuối cùng, với thành tích cao nhất lớp, Uchiha Sasuke," Iruka-sensei thông báo với một nụ cười.

Sasuke đứng dậy, lần này cậu đi trước, chichiue theo sát phía sau. Cậu nhận cuộn giấy tốt nghiệp bằng một cúi chào— đừng mở ra ngay, đừng mở ra ngay — rồi tiến đến trước mặt Hokage để nhận lời chúc mừng.

"À, Sasuke-kun," Hokage mỉm cười nhìn xuống cậu, "làm tốt lắm."

Nhìn ông ở khoảng cách gần như thế này, Sasuke có thể thấy nếp nhăn quanh mắt Hokage, làn da chùng xuống, hàm răng hơi lệch và mái tóc hoa râm. Sandaime đã già . Ngoại trừ Oboro-obaa-sama, người chủ trì đền thờ, Sasuke không biết ai trông già đến thế. Cậu tự hỏi Hokage đã sống được bao nhiêu lâu. Cậu biết, hiếm khi shinobi có thể sống thọ như vậy. Ngay lập tức, Sasuke nhận ra rằng mình đang đứng trước một người thực sự, thực sự rất mạnh mẽ.

"Ta biết một ngày nào đó con sẽ trở thành một shinobi vĩ đại. Hãy làm việc chăm chỉ và đừng bao giờ nghi ngờ rằng ngôi làng này rất tự hào về con."

Cổ họng Sasuke nghẹn lại. Cậu nuốt xuống những giọt nước mắt muốn trào ra, ôm chặt cuộn giấy tốt nghiệp vào ngực và bước lùi lại, cúi chào Hokage thật sâu. Cậu cúi đầu khi bước về chỗ ngồi, gần như không để ý đến cái gật đầu trao đổi của Hokage với Chichiue. Có phải cậu đòi hỏi quá nhiều khi muốn nghe những lời đó từ cha mẹ mình, dù chỉ một lần thôi? Sao lại bất công đến mức lần duy nhất cậu nghe được những lời ấy lại là từ miệng của một ông lão thậm chí còn gần như không quen biết cậu? Sasuke chắc chắn Hokage nói vậy với tất cả những đứa trẻ tốt nghiệp, và chính điều đó khiến cậu đau lòng. Một lần, chỉ một lần thôi, cậu muốn được công nhận theo cách đặc biệt chỉ dành cho riêng cho mình.

Nhưng Sasuke tự nhắc nhở bản thân rằng không nên tham lam , mình chỉ bị tổn thương khi đòi hỏi quá nhiều mà thôi.

Khi quay lại chỗ ngồi, gương mặt cậu đã trở về trạng thái bình thường. Chichiue trông có vẻ sốt ruột muốn rời đi. Buổi lễ sắp kết thúc. Sasuke giữ chặt cuộn giấy tốt nghiệp của mình trên đùi với những ngón tay siết chặt, thầm ước rằng cậu đã bảo Chichiue đừng đến dự.

___________________________________________

Sau khi buổi lễ kết thúc, Chichiue để cậu lại ở cổng Học viện. Ngay khi chỉ còn lại một mình, Sasuke xé toạc cuộn giấy tốt nghiệp, háo hức muốn xem mình sẽ ở trong đội nào và với ai. Cuối cuộn giấy, sau chữ ký của Hiệu trưởng và con dấu chính thức của Hokage, có ghi:

Đội bảy

Uchiha Sasuke, Nara Shikamaru, Uzumaki Naruto— Tập trung tại sân thượng của Học viện lúc 14:00. —

"Hửm," cậu lẩm bẩm, cuộn lại cuộn giấy và kiểm tra cái bóng của mình trên mặt đất. Mới hơn 13:00 một chút. Còn nhiều thời gian, nhưng đến sớm cũng không sao, mà cậu lại mang theo sẵn hộp cơm bento. Vì vậy, cậu đi thẳng lên sân thượng và thấy rất hài lòng khi không có ai khác ở đó.

Cậu đã chuẩn bị bento sáng nay với tất cả những món yêu thích của mình và háo hức mở ra trước mặt. Năm nắm cơm onigiri, một hoặc hai cái để dành cho lúc sau nếu cậu lại đói, bên trong có cá ngừ và cà chua; trứng cuộn với cá bào katsuobushi phủ lên trên; dâu tây cắt lát và hai quả cam. Đồ ăn hơi nhiều, nhưng cậu đã quen với việc mang theo nhiều để phòng trường hợp buổi tập luyện kéo dài đến quá giờ ăn tối.

Cậu sắp ăn miếng đầu tiên thì cánh cửa bật mở và Naruto lớn tiếng tuyên bố, "Tôi tới rồi!"

Sasuke chớp mắt nhìn anh. "Okay?"

"Ồ! Xin chào! Cậu cũng tới rồi à!"

"Ừm, thì, cuộn giấy bảo là đến đây mà." Sasuke đặt onigiri xuống trước khi làm rơi. Cậu không bao giờ chắc phải nói gì trong những tình huống kiểu này. Thực ra, Sasuke không chắc phải nói gì trong bất cứ tình huống nào liên quan đến những người khác mà không phải thành viên trong tộc với mình. Cậu chưa bao giờ trò chuyện nhiều với các bạn cùng lớp của mình, thích giữ mình hơn vì, thành thật mà nói, tất cả những đứa trẻ khác đều làm cậu sợ. Chúng rất ồn ào và, và, và vô tư  đến lạ. Nếu Sasuke mà hành xử như vậy ở nhà, cậu sẽ gặp rất nhiều rắc rối cho mà xem.

Nhưng rõ ràng Naruto không có nỗi lo tương tự. "Ừ, ừ, tớ cũng thấy rồi! Cuộn giấy này siêu ngầu luôn, 'ttebayo, trên đó có cả con dấu của Hokage-jiji nữa, cậu có thấy không? Hả? Hả? Cậu có thấy không, cậu có thấy không?"

"Ừ," Sasuke chớp mắt lần nữa, bối rối trước vẻ mặt Naruto, "Tớ thấy rồi."

"Vậy bọn mình là đồng đội từ giờ nhé! Tuyệt quá, 'ttebayo! Chúng ta sẽ là đội tuyệt vời nhất từ ​​trước đến giờ!" Sasuke không chắc về điều đó lắm; cậu khá chắc rằng đội của aniki rất mạnh... "Tớ đoán là cậu cũng nghĩ giống tớ, không muốn đến muộn, 'ttebayo, nhưng tớ lại không mang theo đồ ăn trưa như cậu! Ước gì tớ cũng nghĩ đến chuyện đó!"

"Tôi mang cái này từ nhà đến..." Sasuke nhún vai. Cậu nhấc một cái onigiri lên và đưa ra, nhớ lời Uruchi-baa đã nói với cậu rằng chia sẻ là phép lịch sự và lịch sự sẽ làm Hiền Nhân vui. "Cậu có muốn ăn một cái không? Tớ có nhiều lắm."

Mắt Naruto mở to, và bằng cách nào đó, Sasuke đã khiến cậu im lặng trong chốc lát. Sau một hồi lưỡng lự, Naruto hỏi: "Cậu không phiền chứ? Cậu thật sự cho tớ à? "

Tại sao mình phải phiền nhỉ? Sasuke thắc mắc. "Không? Ý tôi là, không sao nếu cậu không muốn ăn. Tớ cho cá ngừ và cà chua bên trong rồi rắc rất nhiều katsuobushi lên trên, chắc hơi mặn?"
Nhưng Naruto chộp lấy onigiri được đưa ra và ngồi phịch xuống sàn bên cạnh cậu, cắn một miếng lớn. "Mmmhh, 'ngon lắm'!"

Sasuke mỉm cười. "Đúng không? Đây, cậu cũng có thể lấy một quả cà chua và một quả cam, tớ có nhiều lắm."

Naruto nói gì đó để đáp lại, nhưng Sasuke không thể nghe rõ qua miệng đầy thức ăn của cậu. Cậu chỉ mỉm cười và tiếp tục ăn onigiri của mình, nghĩ rằng Naruto sẽ nói lại với cậu sau khi họ ăn xong.

Hai người họ im lặng một lúc, chỉ có tiếng Naruto trầm trồ vì đồ ăn. Cả hai người họ ăn hết hộp bento. Không còn gì để dành ăn sau, nhưng cũng không sao cả; Sasuke có thể ghé qua chỗ Teyaki-jii và mua một ít senbei như đã định, rồi ăn tối ở nhà. Có lẽ aniki sẽ đến thăm, Sasuke tự mỉm cười, vì cậu luôn có thể hy vọng.

Sau khi ăn xong, Sasuke gói hộp bento lại và cất vào ba lô. Họ rửa tay ở phòng vệ sinh tầng dưới rồi quay lại ngồi dưới ánh nắng, ấm hơn so với tiết xuân nhưng vẫn rất dễ chịu.

"Này, này, Sasuke, cậu nghĩ ai sẽ là sensei của bọn mình?" Naruto hỏi cậu, chân đong đưa theo nhịp đung đưa của những tán cây bên dưới. Cả hai đang ngồi trên mép tòa nhà, đôi chân lủng lẳng cách mặt đất bảy tầng.

"Không biết," Sasuke nhún vai. "Shikamaru có lẽ biết đấy. Cậu ấy biết nhiều shinobi trong làng hơn tớ."

Naruto cười lớn và tươi sáng rực rỡ. "Shikamaru biết mọi thứ, 'ttebayo!"

Đúng vậy. Shikamaru không bao giờ muốn rời khỏi chỗ ngồi, toàn ngủ gật hoặc ngắm mây mỗi khi đang ở trong lớp, nhưng bằng cách nào đó, cậu ấy biết mọi thứ về bất cứ điều gì được hỏi khi giáo viên gọi trả lời.

"Đó là vì cậu ấy là một Nara," Sasuke chỉ ra. "Họ rất thông minh. Aniki đã từng nói với tớ như vậy."
"Cậu có một aniki sao? Tuyệt quá! Anh cậu cũng là shinobi à?" Naruto hỏi.

Sasuke cố nén nụ cười tự hào, nhưng cuối cùng vẫn để lộ một nụ cười ửng hồng. "Ừ, anh ấy siêu mạnh và mọi người đều gọi anh ấy là thiên tài. Có lẽ một ngày nào đó, tớ cũng có thể mạnh như anh ấy."

"Không đâu," Naruto phản bác, thay vào đó nói, "một ngày nào đó cậu sẽ mạnh hơn anh cậu nữa! Bởi vì đó là điều tôi muốn làm, 'ttebayo, một ngày nào đó tôi sẽ mạnh hơn Hokage-jiji và tự mình trở thành Hokage! Đó là mục tiêu của tớ!"

Sasuke nhìn Naruto—người vụng về, ồn ào và hơi thấp, người chỉ cố gắng vượt qua kỳ thi, người luôn đến trường với nụ cười mặc dù Sasuke biết rằng không có ai đợi mình ở nhà—và không thể không ấn tượng. Hokage Đệ Tam là vị Hokage phục vụ lâu nhất của làng, một người già dặn, từng trải và giàu kinh nghiệm, đã sống sót qua nhiều trận chiến và khuất phục được nhiều kẻ thù. Cậu nghĩ đến những nếp nhăn trên khuôn mặt của Hokage và đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé trước mục tiêu to lớn của Naruto.

"Wow," cậu chớp mắt. "Thật là... wow. Nhưng chuyện đó sẽ mất rất nhiều thời gian, và đến lúc đó cậu sẽ già, vì Hokage đã già rồi. Giống như, thực sự già rồi. Cậu có thấy ngài ấy trông già thế nào không?"

Naruto hếch mũi lên trời, như thể những lời đó là sự xúc phạm cá nhân đến cậu chứ không phải với Hokage Đệ Tam. "Này, nhưng ông ấy vẫn cực kỳ mạnh! Tớ cá là ông ấy mạnh hơn cả aniki của cậu đấy, ha ha !"

"Ừ, đúng thế," Sasuke bật cười. "Ngài ấy là Hokage . Ngài ấy là shinobi mạnh nhất trong làng."

"Giờ thì cậu nói tớ mới nghĩ đến, tớ tự hỏi ông ấy đã phải luyện tập và rèn luyện bao lâu để trở thành Hokage," Naruto thắc mắc. "Bởi vì cậu nói đúng, ông ấy già lắm rồi."

"Đó chính là điều tôi vừa nói mà..."

"Này, này, chẳng phải sẽ cực kỳ tuyệt vời nếu Hokage là sensei của bọn mình sao? Chúng ta sẽ cực kỳ mạnh mẽ trong tương lai!"

"Chà, tớ nghĩ là ngài ấy bận lắm, không có thời gian để dạy mấy nhóc genin như chúng ta," Sasuke nói, nhưng rồi thừa nhận, "Nhưng mà nếu được vậy thì đúng là sẽ tuyệt lắm. Biết đâu nếu may mắn, bọn mình sẽ được một jōnin từng được Hokage dạy bảo phụ trách."

"Hoặc một jōnin được dạy bởi một jōnin khác được dạy bởi Hokage," Naruto cười toe toét, "vì jiji nhăn nheo và già lắm rồi."

Cả hai phá lên cười vì trò đùa ngớ ngẩn của mình và tiếp tục đung đưa chân theo những cái cây lay động. Họ có thể nhìn thấy toàn bộ Konoha từ đây, những con phố nhộn nhịp trải dài cho đến tận những bức tường bao quanh xa xa và những khu rừng xanh mướt ở phía xa kia. Học viện nằm ở vị trí trung tâm, tựa vào chân núi Hokage, liền kề với Tháp Hokage, cả hai công trình đều được bảo vệ trong trường hợp bị tấn công. Phía sau họ, ngọn núi được bao phủ bởi rừng rậm, gần như hoàn toàn bị cấm đối với dân thường vì bên trong là bãi tập luyện bí mật, boongke và các cơ sở dành cho các shinobi đang hoạt động của Konoha. Sasuke biết từ aniki rằng đằng sau vách đá cũng ẩn chứa các căn cứ ngầm, nơi nhiều loại shinobi khác nhau hoạt động trong bí mật.

Nếu Sasuke nhìn kỹ, cậu có thể nhìn thấy dòng nước lấp lánh của sông Naka và khu rừng rậm rạp bao quanh đền thờ Naka phía xa. Con sông đánh dấu ranh giới của khu nhà tộc Uchiha và là khu vực mà Sasuke biết rõ như lòng bàn tay. Có lẽ Chichiue đang ở đó, bận rộn làm những việc quan trọng với các trưởng lão gia tộc. Sasuke không thực sự biết họ làm gì, nhưng họ lúc nào cũng có vẻ rất bận rộn và nghiêm nghị. Cậu chưa bao giờ có đủ can đảm hoặc có lý do để hỏi.

"Này, này, Sasuke, chẳng phải cậu đến từ một gia tộc lớn sao? Làm người trong một gia tộc lớn như thế nào?" Naruto hỏi, lần này giọng nhỏ hơn, có lẽ hơi ngại ngùng. Cứ như thể cậu ấy có thể biết được Sasuke đang nghĩ gì vậy.

Sasuke nhún vai. "Tớ thực sự không biết phải giải thích thế nào, ý tớ là, cậu muốn biết gì?"

"Như là, có bao nhiêu người trong gia tộc của cậu vậy?" Naruto nghiêng người về phía cậu, háo hức. "Cậu có nhiều anh em họ không?"

"Ờ thì, theo cách này hay cách khác, mọi người đều là anh em họ," Sasuke chỉ ra, "và có 186 Uchiha theo số liệu năm ngoái. Chúng tớ đếm hàng năm, nhưng không phải năm nào cũng thay đổi đâu. Hai năm nay không ai sinh em bé cả, tớ nghĩ thế."

Đôi mắt Naruto lại mở to theo cách buồn cười như thường lệ. "186 người! Nhiều quá trời luôn, 'ttebayo!"

Sasuke hơi ưỡn ngực ra một chút, dù cậu chẳng liên quan gì đến việc gia tộc mình có đông người đến thế. "Gia tộc tớ là gia tộc lớn nhất ở Konoha, gia tộc Uchiha."

"Nhưng, nhưng, làm sao cậu nhớ hết được? Tớ không thể nào nhớ nổi một trăm tám mươi sáu người anh em họ đâu!"

Sasuke lại nhún vai. " Chúng tớ bắt buộc phải ghi nhớ phả hệ gia tộc khi còn rất nhỏ. Ý tớ là, tớ biết tất cả mọi người, nhưng tôi không thực sự biết hết. Tớ chỉ biết những người tớ hay nói chuyện, như Teyaki-jii và Uruchi-baa, và, và, ừm, Haruka-san ở tiệm vũ khí và, và có lẽ là Oboro-obaa-sama ở đền thờ nữa?"

Xoay xoay các ngón tay, Sasuke đột nhiên nhận ra rằng mình biết rất ít người trong gia tộc của mình. Ngay từ đầu, chẳng ai để ý đến cậu mấy. Cậu cũng không nói chuyện nhiều với mọi người. Trên thực tế, cậu nhận ra rằng đây là lần cậu nói chuyện lâu nhất với một người trong một cuộc trò chuyện, ừm, từ trước đến nay.

"Ôi trời, nghe hay quá," Naruto thở dài, nheo mắt nhìn Konoha. "Cậu lúc nào cũng có nhiều gia đình vây quanh. Tớ thì chẳng còn gia đình nào nữa, ít nhất là tớ biết vậy. Ý tớ là, thỉnh thoảng Jiji có đến thăm tớ, nhưng như cậu nói, ông ấy bận lắm."

"Jiji?" Sasuke ngạc nhiên hỏi lại. "Ý cậu là Hokage-sama? Ngài ấy đích thân đến thăm cậu á?"

"Ừ! Từ khi tớ còn nhỏ," Naruto nhún vai. "Ông ấy là người giám hộ hợp pháp của tớ cho đến bây giờ, tớ đoán vậy, bởi vì bây giờ tớ được coi là người lớn rồi, với tư cách là một genin."

"Wow, vậy là cậu biết rõ về ngài ấy," Sasuke nhận xét. Đột nhiên, cậu hiểu tại sao Naruto lại muốn trở thành Hokage một ngày nào đó. Hokage là người mạnh nhất mà Naruto biết.

"Tớ không nghĩ là tớ biết  về ông ấy ," Naruto nghiêng đầu, "chỉ là đôi khi gặp ông ấy thôi, cậu hiểu chứ? Khoảng một tháng một lần. Ông ấy hẳn đã quen bố mẹ tớ trước khi họ mất."

"Có lẽ, ý tớ là, nếu không thì tại sao ông ấy lại là người giám hộ hợp pháp của cậu?" Sasuke chỉ ra. "Cậu gặp ông ấy một lần một tháng. Tớ gặp ông ấy chắc là một lần một năm. Thật tuyệt, Naruto."

"Heheh, cậu nghĩ vậy à?" Naruto cười toe toét, xoa xoa gáy. "Ý tớ là, tớ không có gia tộc như cậu, nhưng tớ đoán cũng tuyệt khi có Jiji làm người giám hộ!"

"Không, ý tớ là, đúng, ý tớ là, ngài ấy quan tâm đến cậu," Sasuke lúng túng. "Thật tuyệt khi có ai đó quan tâm đến cậu."

Naruto nghiêng đầu. "Không ai quan tâm đến cậu sao?"

"Ý tớ là," Sasuke lại lúng túng, "otou-sama bận lắm, ông ấy là tộc trưởng và là jōnin, rồi, ờ, okaa-san giờ lại là tokujo, nên bà ấy cũng rất bận, và aniki cũng là jōnin, anh ấy nhận rất nhiều nhiệm vụ ngoài làng vì mọi người biết anh ấy mạnh..."

Naruto cau mày. "Nhưng, kiểu như, gia tộc cậu có tới 186 người mà."

Sasuke chẳng biết phải ní gì.

Naruto vỗ vai cậu. "Không sao đâu!" cậu nói lớn, giọng nói trong trẻo và vui vẻ, khiến Sasuke phải nhìn lại cậu. "Bây giờ chúng ta là một đội rồi! Bọn mình sẽ luyện tập cùng nhau, trở nên mạnh mẽ hơn, và sẽ có một jōnin sensei quan tâm đến bọn mình từ giờ!"

Sasuke gật đầu, Naruto cười toe toét, và thế là mọi thứ lại ổn thỏa. Bóng cây giờ đã dài hơn một chút; không lâu nữa là jōnin sensei của họ sẽ đến. Khi họ ổn định chỗ ngồi để chờ, Sasuke tự hỏi tại sao trước đây cậu không bao giờ ở lại nói chuyện với các bạn cùng lớp, vì nói chuyện với Naruto thực sự là khoảng thời gian vui nhất mà cậu có được kể từ khi aniki rời khỏi nhà.

Không lâu sau, Shikamaru đến. Cậu luôn đợi đến phút cuối cùng có thể, vì Shikamaru không bao giờ đến muộn nhưng cũng chẳng bao giờ đến sớm, ngay cả khi đi học. "Yo," cậu chào, đóng cửa lại sau lưng rồi bước chậm rãi về phía chỗ họ đang ngồi. Cậu là người cao nhất trong số họ, với thân hình cao lêu nghêu và làn da nhợt nhạt cho Sasuke biết cậu dành rất nhiều thời gian ở trong nhà, có thể là đọc sách hoặc chơi cờ shogi với bố mình -- như Sasuke đã từng nghe Iruka-sensei nhắc đến.

"Shikamaru! Cậu sao rồi!" Naruto gần như hét lên.

"Chiwa," Sasuke chào bằng cái gật đầu.

Shikamaru cũng vung chân qua mép và ngồi xuống bên kia Naruto. "Hai cậu đã làm gì rồi?"

"Bọn tớ đã ăn trưa và nói chuyện linh tinh!" Naruto tuyên bố cho cả thế giới nghe. "Sasuke đã chia sẻ một ít bữa trưa của cậu ấy với tớ! Cậu đã ăn trưa chưa?"

Shikamaru ậm ừ. "Okaa-san đã làm một ít củ cải muối và cá nướng. Nếu tớ không về nhà cùng với ông già, ổng đã ăn hết sạch rồi. Không thì tớ cũng sẽ đợi ở đây với hai cậu."

Sasuke cười khẩy; Naruto cười khúc khích. "Xạo quá," Naruto đùa. "Cậu chưa bao giờ đến sớm trong đời cả!"

"Ừ, nhưng không giống cậu, tớ chưa bao giờ đến muộn," Shikamaru nhún vai, "vậy là huề."

Naruto thè lưỡi đáp trả; Sasuke thì bật cười.

Họ lại im lặng trong vài phút, rồi Sasuke nhận thấy có chuyển động ở khóe mắt. Cậu quay đầu lại và nhanh chóng thấy một nhóm ba người khác đang tiến đến gốc cây lớn ở rìa khuôn viên Học viện, cái cây có ba chiếc xích đu bằng gỗ và các bậc leo được đóng đinh vào thân cây để bọn trẻ dùng làm chỗ bám tay tròe lên. "Nhìn kìa, đó là một đội khác."

"Ai, ai vậy?" Naruto nheo mắt, nghiêng hẳn về phía Sasuke, suýt nữa làm cả hai ngã. Sasuke bám vào mặt sau của gờ tường bằng một tay và giữ vai Naruto bằng tay kia.

"Là Yamanaka, và cô gái tóc hồng, và cô gái tóc búi kia, tên gì ấy nhỉ," Sasuke nói.

"Wow," Naruto nói, "mắt cậu tinh thật!"

"Wow," Shikamaru nhận xét, "trí nhớ của cậu tệ thật."

"Cảm ơn, trí nhớ của tớ vẫn ổn, tớ chỉ dành nó cho những việc quan trọng thôi," Sasuke cau mày.

"Ờ, tên của người khác cũng quan trọng chứ?"

"Không, nhẫn thuật mới quan trọng," Sasuke phản bác, ("Yeah, yeah!" Naruto đồng tình) kéo Naruto lại trước khi cả hai thực sự ngã xuống. Không phải là họ sẽ bị thương nếu họ rơi từ độ cao bảy tầng, nhưng nếu jōnin sensei của họ đến trong lúc họ quay trở lại thì sao? Khi đó trông họ sẽ giống như đến muộn, và đó chẳng phải là ấn tượng đầu tiên tệ hại sao.

"Này, này, hai cậu có biết ai ở đội nào không?" Naruto hỏi, ngồi lại thẳng người sau khi Sasuke kéo lần thứ tư.

"Chà, rõ ràng là Ino, SakuraTenten ở cùng một đội," Shikamaru chỉ đích danh họ, "và tớ nghe ông già nói rằng Chouji ở cùng đội với Lee và Neji. Vậy nghĩa là Kiba, Shino và Hinata ở một đội khác."

"À, hợp lý, tóc cô ấy màu hồng mà," Sasuke nói.

"Thật đấy," Shikamaru nói chậm rãi.

"Gia đình cậu không phải thường đi với nhà Akimichi và nhà Yamanaka sao?" Sasuke cau mày. "Nhưng năm nay họ lại tách các cậu ra. Tớ nghĩ chắc chắn cậu sẽ cùng đội với, uhh, Akimichi và, uhh, Yamanaka."

"Tớ cũng nghĩ mình cũng sẽ cùng đội với ChoujiIno, nhưng tôi đoán là họ đã quyết định khác. Nhưng, ít nhất thì cậu vẫn nhớ tên các gia tộc ."

"Này, này, họ là ai vậy?" Naruto hỏi. "Cậu nói họ đã tách các cậu ra năm nay mà!"

"Hokage và các jōnin hàng đầu đủ tiêu chuẩn để dẫn dắt genin, cùng với Cục Tình báo và Cục Hậu cần. Hàng năm, họ đều có cuộc họp này, nơi họ sắp xếp tất cả các genin đã vượt qua kỳ thi cuối và quyết định cách sắp xếp họ vào các đội, ghép họ với một sensei, kiểu vậy. Nghe rắc rối chết đi được."

Naruto khịt mũi. "Cái gì với cậu cũng rắc rối hết."

"Vì cái gì cũng thế mà," Shikamaru đồng tình. "Này, ít ra thì cậu không phải chung đội với Neji, Sasuke. Tớ cứ tưởng họ sẽ cho cậu cùng đội với Neji, có thể là với Hinata nữa."

Sasuke nhăn mặt khi nghĩ đến việc phải ở cùng một đội không chỉ một mà là hai Hyuuga. Cậu sẽ bị áp đảo về số lượng, và nhân tiện, cậu chẳng bao giờ hòa hợp được với Neji. Hay đúng hơn là, Neji chưa bao giờ hòa hợp với cậu. Sasuke không biết tại sao. Cậu không nhớ mình đã từng làm gì sai với Neji—cậu hầu như chẳng có bất kỳ tương tác gì với Neji. Thêm vào đó, cậu sẽ phải cẩn trọng với lời nói và hành động của mình, vì cậu không muốn trở thành nguyên nhân gây ra bất hòa giữa hai gia tộc. Cậu không muốn chichiue tức giận với cậu vì bất kỳ lý do gì.

"Cảm tạ Hiền nhân vì chuyện đó đã không xảy ra," Sasuke lẩm bẩm đầy u ám.

"Này, này, Shikamaru, jonin sensei của chúng ta là ai vậy?"

Shikamaru chớp mắt. "Làm sao tớ biết được?"

"Nhưng cậu biết hết mọi thứ mà!"

"Sao cậu nghĩ thế?"

"Thì, cậu luôn trả lời mọi câu hỏi của Iruka sensei," Naruto chỉ ra, "và cậu luôn nói gì đó mỗi khi Ino cố tỏ ra thông minh."

"Chỉ để là rõ thôi, vì cô ấy rất phiền phức. Tớ không biết tất cả mọi thứ."

"Được thôi, nhưng cậu biết rất nhiều thứ!" Naruto khẳng định, vung tay ra để thể hiện kiến ​​thức rộng lớn. Cậu suýt nữa đấm vào mặt Sasuke. Nhưng cậu lại đập trúng trán Shikamaru.

" Ối, đồ ngốc, đau đấy."

"Tớ là đồ ngốc, cậu cũng là đồ ngốc!" Naruto đáp trả.

"D trừ cho sự sáng tạo."

"Cạu không phải là giáo viên, cậu không thể chấm điểm tớ!" Naruto lại lè lưỡi, hệt như một đứa trẻ mười một tuổi bướng bỉnh.

Trước khi Shikamaru kịp phản bác, một luồng khói phía sau họ báo hiệu cho họ sự xuất hiện của jōnin sensei. Tất cả quay phắt lại, đứng nghiêm chỉnh, nhảy xuống khỏi mép tường. Naruto hấp tấp nên bị ngã sấp mặt, còn Sasuke chỉnh lại áo và chắp tay sau lưng khi Naruto đứng dậy và chỉnh lại phần tóc bị rối trên trán. Shikamaru thậm chí đứng thẳng hơn bình thường, bớt đi dáng vẻ uể oải.

"Đội Bảy, đúng chứ?"

"Hai!" Naruto trả lời. Sasuke và Shikamaru gật đầu một cách lo lắng.

Sensei của họ rất cao, với mái tóc đen dài buông xuống và làn da rất nhợt nhạt. Bộ yukata dài của thầy có màu chàm rất đậm gần như đen; thắt bằng một chiếc obi vàng hẹp và thấp nhưng dày, trông như chứa cả một kho vũ khí xứng đáng với một jōnin. Bên dưới bộ yukata, một bộ trang phục đen hoàn toàn, quần dài hơn quy định, và dép xăng đan đen buộc chặt vào cả hai chân bằng băng - chắc chắn là để giấu thêm vũ khí hơn. Nhưng điều ấn tượng nhất với Sasuke là đôi mắt của sensei: màu vàng sắc sảo, như thể nhìn thấu tận linh hồn non nớt của những genin run rẩy.

"Ngồi xuống", thầy ấy nói.

Cả ba ngồi xuống.

Sensei của họ cũng ngồi xuống một cách uyển chuyển, khoanh chân và thoải mái tùy thích, khuỷu tay tựa lên đầu gối, quan sát họ. Sau một hồi im lặng, thầy lên tiếng: "Tên, tuổi, chiều cao và cân nặng, môn giỏi nhất, môn tệ nhất, vũ khí tốt nhất, vũ khí tệ nhất, mục tiêu của các em trong sáu tháng, một năm và ba năm. Em trước."

Shikamaru chớp mắt nhưng không chần chừ. "Nara Shikamaru; 11 tuổi, cao 152cm, nặng 39kg; giỏi nhất là chiến thuật, tệ nhất là thể thuật; em thích shuriken và senbon; không ưa kunai lắm; em muốn đạt được kỳ vọng của thầy sau sáu tháng, thăng lên chuunin sau một năm, và có thể là jōnin sau ba năm nếu thầy để em sống lâu như vậy."

Khóe mắt của người thầy vô danh của họ hơi nhăn lại—chắc chắn là một dấu hiệu tốt.

"Ahh, um, er, um," Naruto lúng túng, "U-Uzumaki Naruto! 11 tuổi, cao 145cm, nặng 34kg. Em nghĩ, ừm, môn giỏi nhất là nhẫn thuật? Khi thực hành, ít nhất là thế? Môn tệ nhất là, ừm, nhẫn thuật? Khi làm bài kiểm tra lý thuyết, ý em là vậy. Em đoán vũ khí tốt nhất là bom và thẻ nổ vì chúng vui. Vũ khí tệ nhất, katana, em không phải là samurai, 'ttebayo! Và... và... em muốn trở thành Hokage trong tương lai, 'ttebayo! Nên em sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được điều đó!"

Sasuke nghĩ rằng nó không thực sự trả lời được tất cả các câu hỏi của thầy, nhưng thầy có vẻ khá hài lòng, gật gù trước khi quay sang Sasuke.

"Uchiha Sasuke, 11 tuổi, cao 149cm, nặng 38kg. Giỏi nhất ở nhẫn thuật hoặc thể thuật, tệ nhất ở, ừm, em không biết."

"Là một Uchiha, nhưng cậu lại kém về ảo thuật," Shikamaru chỉ ra.

Sasuke cau mày. "Có lẽ vậy. Em giỏi nhất trong việc sử dụng những lưỡi kiếm ngắn như ninjatō, nhưng em đã luyện tập với katana. Em không thích vũ khí có xích. Em muốn học 150 nhẫn thuật trong sáu tháng và thăng cấp lên chuunin trong một năm, nhưng sau đó thì chưa biết vì em vẫn chưa rõ mình sẽ giỏi ở điểm nào."

Người thầy vô danh của họ lại gật đầu, nhìn họ với vẻ mặt trầm ngâm. Sau một lúc im lặng, cuối cùng thầy cũng lên tiếng. "Rất tốt. Ta là Orochimaru." Mắt Shikamaru mở to. "Ta thấy ít nhất một người trong các em đã nghe nói đến ta. Chính thức, ta là một jōnin, nhưng ta đã phục vụ Konoha trong một thời gian rất dài và ở nhiều cương vị. Trong nhiều năm kinh nghiệm của mình, ta đã phát triển nhiều chuyên môn; đủ để nói rằng ta có khả năng san bằng một chiến trường nếu ta muốn, và do đó đủ tiêu chuẩn để phụ trách các em. Hokage đã... cân nhắc những đóng góp của ta trong những năm qua và đã chọn giao cho tôi một nhiệm vụ 'nhẹ nhàng hơn' để thay đổi. Vì không ai trong chúng ta có quyền tranh cãi với ông ấy, nên chúng ta ở đây."

Họ im lặng, không biết phải nói gì. Naruto nuốt nước bọt, mắt vẫn nheo lại như đang suy nghĩ rất nhiều.

"Ta không hẳn thích thú với việc trông chừng ba genin, nhưng ta có danh tiếng cần phải giữ, nên chúng ta sẽ làm việc này một cách đàng hoàng. Trong một năm nữa, kỳ thi Chuunin tiếp theo sẽ được tổ chức tại Konoha; ta muốn tất cả các em đều vượt qua, qua đó giải thoát ta khỏi nhiệm vụ này. Điều đó có nghĩa là ta sẽ điều hành đội này giống như cách mà ta từng chỉ huy các phi đội của mình trong quá khứ: không cẩu thả, không bào chữa, không khoan nhượng. Sẽ không có sự lười biếng, không chần chừ, không tranh cãi, không phàn nàn. Nếu quá khó đối, các em có thể bỏ cuộc. Nếu quá đau đớn, có thể bỏ cuộc. Nếu quá mệt mỏi, cũng có thể bỏ cuộc. Khó khăn, đau đớn và mệt mỏi là bản chất công việc của chúng ta; các em cần phải vượt qua tất cả."

Cả ba người đều gật đầu. Không còn phản ứng nào khác phù hợp hơn.

"Các em có mang theo đầy đủ vũ khí không?"

Cả ba người lại gật đầu. Sasuke liếc nhìn đồng đội của mình, có chút ấn tượng. Cậu chỉ mang theo đầy đủ hôm nay vì nó khiến cậu cảm thấy mình là một shinobi thực thụ; có lẽ Naruto và Shikamaru thực sự đã suy nghĩ kỹ đến nó.

"Tốt," thầy của họ nói, " giờ hãy xem các em có gì nào."

Họ lập tức dỡ ra một lượng vũ khí và dụng cụ đủ để chất đầy một gian hàng vũ khí nhỏ. Shikamaru có một số lượng shuriken đáng kinh ngạc, vài chiếc kunai, cuộn dây mảnh và một đoạn dây thừng đen dài, dày chất lượng shinobi quấn quanh thắt lưng. Naruto có một hỗn hợp tương tự, thêm vào đó là bùa nổ, một số bùa phong ấn, một nắm senbon, một con dao, và một vài quả bom sáng. Sasuke mang theo hai túi đầy kunai, hai con dao găm giấu ở mỗi chân, một túi đầy shuriken, các loại senbon có độ dài khác nhau, và một ninjatō đeo sau lưng. Naruto có vẻ có ít lưỡi dao nhất và vũ khí của cậu ấy trông cũ, nhưng cậu ấy có nhiều loại, đa dạng hơn Sasuke và Shikamaru cộng lại. Tôi đoán là nếu không có tiền, thì bạn phải sáng tạo, Sasuke nghĩ thầm.

Orochimaru-sensei nhìn kỹ vũ khí của họ, một ngón tay dài đẩy một số vũ khí sang một bên để nhường chỗ cho những vũ khí khác. Thầy ấy gật gù, chạm nhẹ vào một trong những lá bùa của Naruto. "Em tự làm những thứ này à?"

"Đúng vậy!" Naruto cười toe toét, khoanh tay sau đầu. "Em ở lại và học từ những cuốn sách trong Kho Lưu trữ! Mất khá nhiều thời gian nhưng không sao!"

Sasuke nhìn Naruto với ánh mắt tán thưởng, ấn tượng trước sự tận tụy của đồng đội mình. Orochimaru-sensei sau đó gõ ninjatō của mình, khiến cậu chú ý, rồi lại chạm vào sợi dây đen mà Shikamaru cũng mang theo. Sasuke thực sự không hiểu rõ lắm, nhưng Orochimaru-sensei có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

"Một đội tốt," sensei nói với họ, "là một đội cân bằng, nơi kỹ năng của các thành viên không phải đều giống nhau, mà thay vào đó bổ trợ cho nhau. Trong những tình huống lý tưởng hơn, khi các em được thăng cấp lên chuunin, các đội được thành lập bởi Bộ phận Hậu Cần dựa trên nhiệm vụ được giao và kỹ năng của từng thành viên trong đội. Tuy nhiên, với tư cách là một đơn vị genin, chúng ta không có sự xa xỉ đó. Các em vẫn là shinobi chưa phát triển đầy đủ; chúng ta vẫn chưa biết các em sẽ hoạt động như thế nào, các em sẽ giỏi ở điểm nào, và liệu các em có chuyên môn nào hay không. Chúng ta cố gắng sắp xếp các em tốt nhất có thể dựa trên thành tích của các em tại Học viện, nhưng điểm số và các buổi tập luyện có tổ chức đó chỉ có thể cho chúng ta biết được rất ít.

Ta sẽ quan sát cách các em phối hợp với nhau thế nào sau, nhưng hiện tại, chúng ta đã có một khởi đầu tốt rồi." Thầy chỉ vào Shikamaru: "Chiến binh tầm xa." Sau đó chỉ vào Naruto: "Chiến binh tầm trung." Và cuối cùng là Sasuke: "Chiến binh tầm gần." Sau đó, thầy vỗ tay, khiến cả ba ngay lập tức tập trung. "Thu dọn đồ đạc. Chúng ta sẽ di chuyển đến Khu Luyện tập số 5."

Họ vội vã nhét vũ khí trở lại vào đúng chỗ. Sasuke suýt quên mất việc lấy ba lô của mình. Khi tất cả đã đứng dậy và sẵn sàng, Orochimaru-sensei lại gọi họ chú ý.

"Đây là bài học đầu tiên của các em. Còn nhớ khi các em được dạy cách dẫn chakra vào tay khi thực hiện thủ ấn không?" Tất cả đều gật đầu, Naruto lại nheo mắt tập trung. "Bây giờ, hãy tập trung một lượng nhỏ chakra vào bàn chân. Khi đã làm được, nhảy lên và đi theo ta."

Orochimaru-sensei nhảy từ trên mái nhà xuống một cành cây gần đó, dường như không tốn chút sức lực nào, sau đó dừng lại và quan sát họ thử sức. Sasuke nở nụ cười tự mãn. Cậu có thể làm được.

Trong một lần thử, cậu nhảy qua, nhanh chóng theo sau là Shikamaru, người hạ cánh có hơi mất thăng bằng nhưng vẫn kịp xoay sở đứng vững. Naruto mất thêm chút thời gian, nhưng với sự quyết tâm, cậu phóng mình lên không trung, làm nứt cả bê tông dưới chân.

"Ồ," cậu cười lớn, đáp xuống cạnh Sasuke và suýt nữa làm cả hai ngã nhào. "Vui thật!"

"Tốt," Orochimaru-sensei gật đầu. "Bây giờ hãy theo ta."

Bằng những bước nhảy còn chưa vững chắc, họ đi theo, nhảy qua mái nhà và vượt qua đỉnh núi Hokage, hướng đến Khu Luyện tập số 5 nằm ở rìa khu rừng tươi tốt của Konoha. Tập trung cao độ, Sasuke siết chặt chuôi ninjatō và hướng mắt về phía lưng của sensei, quyết tâm không để bị bỏ lại phía sau.

Đây chính là lúc bắt đầu, cậu tự nhủ. Hôm nay, tôi là shinobi.

_________________________________________________________

Sasuke sử dụng ninjatō , một thanh kiếm ngắn thẳng đôi khi được gọi là ninjaken hoặc shinobigatana . Trong các phương tiện truyền thông đại chúng, nó thường được miêu tả là vũ khí ưa thích của những người sử dụng nhẫn thuật, nhưng không có bằng chứng lịch sử thực tế nào về việc vũ khí này từng tồn tại trước thế kỷ 20.

Về sau, cậu ấy sẽ chuyển sang sư dụng katana , là loại kiếm cong truyền thống được các samurai sử dụng, như bạn thường thấy được mô tả trong hầu hết các phương tiện truyền thông. Ngoài việc tăng tầm với, chúng sẽ trở thành vũ khí hiệu quả hơn; lưỡi cong cắt ngọt và mạnh hơn lưỡi thẳng.

Họ cũng sẽ học cách sử dụng nhiều loại kunai khác nhau, đây là những lưỡi dao ngắn cầm tay mà họ thường sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip