Chương 7: Kì Tuyển Chọn Cuối Cùng

Thấm thoát cũng nửa năm trôi qua, Nezuko bây giờ cũng đã 14 tuổi rồi. Tanjiro là 15, và Naruto là 16.

Sabito và Makomo đã luôn ở đây chỉ dẫn cho Nezuko. Nhưng tất nhiên họ vẫn phải đi làm nhiệm vụ của mình, kỳ nghỉ dài của họ chỉ có một tháng mà thôi. Phần nhiều thời gian là Nezuko tự tập luyện, nhưng những lần tập cùng Makomo (Sabito đứng xem, đôi lúc góp ý) đều có kết quả tốt hơn hẳn.

Tanjirou vẫn ngủ li bì, chưa từng thức dậy. Naruto thì chẳng làm gì cả, cả ngày chỉ giúp Sakonji làm việc nhà. Hoặc cố gắng có được Huyết Quỷ Thuật trong vô vọng, bởi vì cậu chẳng biết làm thế nào cả.

Hôm nay là ngày cuối cùng cho kì luyện tập của Nezuko. Nếu con bé không chém được tảng đá khổng lồ đó thì coi như không đủ tư chất để trở thành Sát Quỷ Nhân. Hôm nay cả Sabito lẫn Makomo đều tới.

Họ trong nửa năm qua chưa từng tới chào hỏi Sakonji, vì đơn giản là muốn tạo bất ngờ. Và không hiểu sao cứ thấy ngại khi gặp con quỷ kì lạ kia nữa nên cả hai chỉ toàn ở chỗ Nezuko.

Dù được chỉ dạy tận tình về cái gọi là "hơi thở" Nezuko cho đến bây giờ vẫn chưa một lần thắng được Makomo. Mặc dù Makomo chỉ dùng mỗi kiếm gỗ, trong khi Nezuko dùng kiếm thật được Sakonji đưa cho.

"Sau nửa năm, cuối cùng em cũng ra dáng một kiếm sĩ hơn rồi." Makomo mỉm cười và rút thanh kiếm vẫn luôn được treo bên hông.

Lần này, lần thách đấu cuối cùng của Nezuko, cả hai đều sử dụng kiếm thật.

"Lần này em sẽ không thua nữa đâu!" Nezuko kiên định nói, trong ánh mắt màu hồng đào tràn đầy quyết tâm.

Trong màn đêm u tối dày đặc sương mù, dưới ánh trăng le lói, hai cô gái lao vào nhau. Và thắng bại cũng sớm được phân định chỉ trong nháy mắt.

Nezuko chém gãy thanh kiếm của Makomo và nhận được nụ cười đầy hài lòng và có một chút tiếc nuối trên đôi môi của cô.

"Em thắng rồi, Nezuko." Makomo chỉ nhẹ nhàng nói, và ôm lấy Nezuko.

Khi làn sương mù bắt đầu dày hơn, che mờ đi hình bóng của hai Thợ Săn Quỷ.

"Phải thắng nhé, Nezuko. Hãy an toàn trở về." Giọng nói nhẹ nhàng của Makomo vang lên trong làn sương, mang một chút âm điệu động viên, tin tưởng, và buồn bã.

"Nếu là em thì có lẽ có thể thắng được 'tên đó'." Lần này là giọng nói trầm ấm của Sabito, tràn đầy tin tưởng.

Nezuko khi đó còn chưa hết ngỡ ngàng bởi chiến thắng của mình, và cái ôm ấm áp bất chợt của Makomo, nhưng vẫn nghe đầy đủ lời nói của hai người họ. Cho tới khi sương dần tan đi cô mới hoàn hồn, và cũng nhận ra bản thân đã chém đôi tảng đá mà Sakonji giao phó từ bao giờ.

Bình minh lại lên nơi chân trời phía đông.

----------------

"Cô bé sẽ ổn thôi nhỉ? Kể cả khi có không thắng được 'hắn' đi chăng nữa." Makomo đầy lo lắng hỏi Sabito, khi cả hai đàng cùng dùng tốc độ nhanh nhất mà đuổi theo con quạ tới nơi diễn ra nhiệm vụ tiếp theo.

"Thú thực thì anh cũng không nghĩ cô bé có thể thắng được tên đó đâu, dù có tiến bộ đến mấy." Sabito đáp.

"Vậy... Nezuko sẽ chết mất. Mong là cô bé không đụng độ phải hắn." Makomo lại càng lo lắng hơn.

"Đừng lo, Makomo. Không biết là thắng hay thua, nhưng mà có một sự thật hiển nhiên rằng, Nezuko là người duy nhất có thể chẻ đôi tảng đá to nhất và cứng nhất ở đây. Lớn hơn của anh hồi đó nữa." Sabito mỉm cười, lấy trong áo ra chiếc mặt nạ cáo của mình và đeo lên.

"Nhưng mà khi đó cả ba chúng ta đều không thể làm gì."

"Makomo, mất bình tĩnh như thế chẳng giống em bình thường chút nào. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tin tưởng vào cô bé thôi." Sabito mỉm cười sau chiếc mặt nạ, và dừng chân trước một ngôi làng nhỏ.

"Phải nhỉ. Mong là Nezuko làm được." Makomo cuối cùng lại mỉm cười và bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn thoáng nét lo lắng sâu trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy.

Makomo chưa từng lo lắng quá nhiều như thế, cho một cô bé chỉ mới gặp. À không, tính ra họ cũng đã gắn bó nửa năm nay rồi, cũng coi như chị em. Nhưng mà, Makomo đặt tay lên ngực, thứ cảm xúc này là gì cô cũng không rõ. Nó có chút phức tạp.

Đến khi con quạ kêu gào một cách thái quá, Makomo mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và bắt đầu nhiệm vụ của mình.

Chỉ là cả hai không biết, khoảng thời gian lúc đó cùng Nezuko luyện tập, mỗi đêm đều có một thiếu niên quỷ tóc vàng ngồi trên cây quan sát.

-----------------

Naruto ngồi trên cành cây nhìn em gái vẫn còn đang thở dốc trước thành quả của mình, lại nhìn nơi chân trời đang dần sáng, thở dài rời đi.

"Kurama, ta nghĩ cũng nửa năm rồi mà vẫn chưa nhớ ra cái kĩ thuật Nezuko dùng thấy ở đâu rồi. Cứ quen quen thế nào ấy."

"... Đồ ngu!"

"Ê đừng có nặng lời thế chứ! Chắc là chuyện lúc nhỏ, hoặc ở tận kiếp trước..."

"Ngươi nên quan tâm mặt trời hơn đi. Nắng lên tới mông rồi kìa!" Kurama cằn nhằn.

"Có sao đâu! Chakra của ngươi sẽ bảo vệ ta mà đúng không?" Naruto tự tin nháy mắt, dù Kurama không ở trước mặt.

"Đừng có phụ thuộc vào ta!" Kurama quát lên, chỉ là chẳng ai biết trong đầu nó nghĩ gì.

"Xì!" Naruto chán nản về nhà trước khi bình minh kịp lên.

"Tên ngốc! Ngươi vốn không cần Chakra của ta bảo vệ..."

------------------

Sakonji xuất hiện trước Nezuko và xoa đầu cô, khen thưởng cho sự nỗ lực bấy lâu nay.

"Ta vốn không muốn con tham gia Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng bởi lẽ ta không muốn thấy những đứa trẻ như con phải bỏ mạng vì chuyện này nữa. Ta không ngờ con có thể chém được tảng đá đó." Sakonji trầm giọng mang theo chút buồn bã nói với Nezuko.

"Làm tốt lắm, Nezuko. Con là một đứa trẻ phi thường."

Và rồi, Nezuko bật khóc. Sakonji ôm lấy cô an ủi và nói tiếp:

"Con phải vượt qua Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng và sống sót trở về. Lão già này, Naruto và cả Tanjirou sẽ luôn ở đây chờ con."

Sau đó Nezuko cùng với Sakonji trở về. Mái tóc đã dài tới đầu gối của Nezuko được Naruto cắt ngắn lại còn dài tới ngang lưng, một phần tóc mái được buộc bởi chiếc ruy băng màu hồng phấn nhỏ. Cô được Sakonji trao cho chiếc mặt nạ cáo có họa tiết hoa anh đào trên trán và má cùng với chiếc Haori hoa văn sóng nước để chuẩn bị lên đường. Và một thanh kiếm mới nữa.

"Em đi nhé, Naru-nii." Nezuko dắt kiếm lên hông, nhìn Naruto nói.

"Ừm." Naruto mỉm cười gật đầu, và vẫy tay chào tạm biệt cô em gái nhỏ.

"Sakonji-san, con đi đây! Nhờ người chăm sóc cho Naru-nii và Tan-niichan giúp con ạ!"

"Ta sẽ. Bảo trọng nhé!"

Đi được vài bước, Nezuko lại quay lại nói lớn:

"Nhờ thầy gửi lời cảm ơn của con tới Sabito-san và Makomo-chan ạ!" Sau đó cô đi mất.

Tới tận khi bóng Nezuko khuất hẳn, Sakonji lòng đầy phức tạp nhìn con đường mòn phía trước mà cô bé vừa đi, lẩm bẩm:

"Thì ra hai đứa đã đến sao." Và nở một nụ cười dưới chiếc mặt nạ Tengu màu đỏ.

Sakonji quay vào lại nhà thì nhận được ánh nhìn háo hức của Naruto.

"Có chuyện gì sao Naruto?"

Được chú ý, Naruto ánh mắt lấp lánh, chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, giọng nịnh nọt xin xỏ:

"Chuyện là, Sakonji-san. Cái Nichirin gì đó ấy, có thể làm cho con kunai và shuriken từ thứ đó được không ạ?"

-------------------------

Fujikasaneyama - nơi diễn ra Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng.

Nezuko bước lên bậc thang dài dẫn lên núi, ngắm nhìn những cây tử đằng phủ đầy sắc tím xung quanh. Lên tới nơi, trước mắt cô là rất nhiều kiếm sĩ với đủ mọi loại người khác nhau, nhìn ai cũng đều mạnh mẽ cả.

Và ở giữa trung tâm đám người là hai cô bé sinh đôi cầm đèn lồng. Thứ duy nhất có thể phân biệt giữa họ là màu tóc.

"Xin chào tất cả. Rất cảm ơn mọi người vì đã đến buổi tuyển chọn cuối cùng đêm nay. Trên ngọn núi này có rất nhiều quỷ bị thợ săn giam cầm. Chúng không thể rời khỏi đây." Cô bé tóc đen giọng nói đều đều không chút cảm xúc, bắt đầu phổ biến luật.

"Vì từ chân núi lên đến nửa sườn núi, hoa tử đằng nở quanh năm đã làm thành bức tường giam giữ những con quỷ." Cô bé tóc trắng tiếp lời với giọng điệu y hệt.

"Tuy nhiên, từ chỗ này trở lên chỉ còn quỷ, không còn hoa nữa. Nếu sống sót qua bảy ngày ở đây,"

"Thì các người đã vượt qua kỳ tuyển chọn rồi. Vòng tuyển chọn cuối cùng từ giờ chính thức bắt đầu."

Nói xong hai cô bé cúi người chào rồi đi mất. Để lại các thí sinh ở đây, bắt đầu bảy ngày sinh tồn trước lũ quỷ.

Nezuko không một chút sợ hãi tiến vào khu rừng âm u trước mặt. Vì bản thân, và vì anh trai, cô phải sống sót qua kỳ tuyển chọn này.

------------END CHƯƠNG 7--------

Yuuna_Sawada_R27 đây nha cô :")). Viết xong từ trưa mà quên mất không đăng :")).

Đừng hỏi tại sao chém gãy thanh kiếm mà chém được luôn tảng đá :")). Ý tôi là, làm sao mà chém xuyên qua Makomo đang còn sống được đúng không :")). Nên đừng để ý chi tiết quá :")).

Mà tui sẽ đổi cp từ AllTan thành RenTan và các cp khác, tại AllTan khó viết quá:")). Cp của Naruto thì ẩn nha, nhưng bé nó là bot :3.

Cảm ơn vì đã đọc!

[17/8/2021]
#Ki.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip