Ta xin lỗi...
Tóm tắt tình hình
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Naruto kiệt sức rồi gần như ngất đi sau khi kết thúc trạng thái Baryon, trước mặt là Kawaki đang bảo vệ cậu khỏi một tên cao lớn mà chắc chắn rằng Kawaki chẳng thể đánh bại. Cậu bé có vẻ bị hắn nhờn ra mặt vì quá yếu kém, hắn đã bắt đầu chán cậu rồi, hắn quyết định kết thúc chuyện này rồi đặt ấn karma lên người cậu nhằm phục vụ cho kế hoạch hồi sinh của hắn. Người đàn ông đó là Ishiki.
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
"Kawaki, con trai ta, từ khi nào mà con trở nên mềm lòng và yếu kém đến như vậy" - Giọng nói đó không cần phải nói bạn cũng biết ai rồi đó.
Nói xong, hắn có vẻ vội vàng phóng những cây côn về phía Kawaki đang bất lực trước sức mạnh áp đảo của hắn vì hắn chỉ còn ít thời gian.
*Phập*
Cậu theo phản xạ mà nhắm mắt. Đột nhiên cậu nhận thấy có thứ chất lỏng ấm ấm bắn lên mặt cùng mùi máu nồng chẳng lẩn vào đâu được xộc thẳng vào mũi, cậu mới bàng hoàng mở mắt ra.
Phía trước cậu là bóng lưng của vị hokage vĩ đại, dùng thân mình để chắn cho cậu những chiếc côn sắt đó.
Naruto cố ý để cho Ishiki đánh trúng rồi giữ lấy tay hắn và cho hắn một ăn trọn một đấm cuối cùng.
Hắn tan ra vì cũng đến lúc hắn hết thời gian, rồi cậu cũng mệt lã, cậu đứng không vững nữa, thân cậu rã rời cả rồi. Cậu quay lại nhìn Kawaki nỡ nụ cười thật tươi như lần đầu bọn họ gặp nhau, như lời chào tạm biệt, rồi ngã xuống như một vị anh hùng.
Cùng lúc đó, trời đổ mưa như ông cũng biết khóc thương cho cậu con trai hồn nhiên ngày ấy. Kawaki bò đến bên cậu, ôm cậu vào lòng.
"Những vết thương...không lành lại ư?!"
Kawaki cứ nghĩ những vết thương đó sẽ lại lành như lần ngài đấu với Delta. Nhưng không phải vậy. Sau khi trạng thái Baryon kết thúc thì cũng là lúc chakra Cửu Vĩ biến mất, nên những vết thương đó chẳng thể nào lành lại như một phép màu được đâu.
Naruto gắng những hơi cuối cùng để xoa đầu cậu, gạt vài giọt lệ trên má cậu và bảo cậu rằng
"Kawaki, ta xin lỗi nhóc. Có lẽ...ta chẳng thể ở bên nhóc cho đến lúc nhóc...trưởng thành được rồi...khụ... khụ..."
Máu từ chỗ cậu loan ra mỗi lúc một nhiều. Lúc này, những giọt nước mắt mà từ lâu Kawaki nghĩ rằng cậu sẽ chẳng rơi lần nào nữa, lại tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt mếu máo đó.
"Ngài...đừng nói nữa ! Xin ngài..."
Trong câu nói của cậu còn bị ngắc quãng bởi vài tiếng nấc. Sau cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con, lại phải để mất đi một người mà cậu xem là cha ngay trước mặt như thế.
Naruto lại nói tiếp.
"Nhưng...dù sao, hãy sống nhóc hãy sống tốt...khụ khụ...và...hãy thật mạnh mẽ...nhá... khụ.. khụ"
Naruto cố gắng nói, liên tục ho ra máu, lại còn cố gắng mỉm cười, lại là nụ cười ấy mà đáng lẽ... đáng lẽ nó sẽ là rất đẹp nếu trên khóe miệng cậu không phải là máu và trên người cậu không phải là những cây côn đang cắm vào.
"Ngài im đi !! Đừng nói nữa ngài Đệ Thất...chắc chắn sẽ có cách..." - Kawaki gào lên, cậu không muốn như thế này. Cậu...
"Kawaki... chuyện này... không sớm thì muộn... khụ... cũng sẽ đến thôi... nên là... khụ khụ... nhóc--" - Chưa kịp nói hết câu, cậu bị ngắt lời
"Không! Không!! Ngài không được chết..." - Kawaki cầm lấy tay cậu đang gạt vài giọt nước mắt trên má mà nức nở
"Huh... nhóc gửi lời xin lỗi của... ta đến Hinata... với Hima... khụ... và cả tên... Sasuke đấy nhé... khụ khụ... nhờ nhóc cả... đấy... Kawa..ki"
Giọng cậu nhỏ dần...rồi bàn tay cậu rơi xuống, đánh dấu cho sự kết thúc của một chặn hành trình từ lúc cậu bắt đầu làm ninja, từ lúc cậu gặp những người bạn, rồi làm thân với Kurama...rồi cũng cũng trở thành Hokage như những gì cậu đã khẳng định với mọi người...nhưng...
Kết thúc rồi, chàng trai ấm áp như mặt trời kia.
Kawaki gào thét trong vô vọng, tim cậu quặn đau như đang bị ai bóp nghẹn.
Mọi thứ kết thúc rồi....
Sasuke chạy đến nhanh chóng cõng Naruto lên, đưa cậu về làng.
– — – — – — – — – — – —
Khi về đến nơi thì Shikamaru chạy ngay đến nhanh chóng đưa cậu và Sasuke vào chăm sóc. Nhưng Sasuke một mực phản đối vì anh đang lo lắng cho Naruto hơn mấy cái vết thương mà anh cho là chẳng đáng kể này.
Sakura rồi Hinata lập tức chạy đến bên giường Naruto, mọi người cũng đến nhưng bị cản ở bên ngoài không cho vào vì tránh làm phiền công việc cấp cứu.
"Naruto, cố lên đấy, cậu còn Hinata, còn gia đình và còn cả Konoha đang chờ cậu, đồ ngốc" - Sasuke đứng tựa vào Shikamaru thầm cầu nguyện.
Chẳng được bao lâu, Sakura quỳ xuống bên giường của cậu trai với mái tóc màu vàng óng ả...
"Hinata, Naruto... cậu ấy..." - Cô vừa nói nước mắt vừa tuông ra ướt đẫm khuông mặt nhỏ nhắn.
Họ cố gắng cứu lấy cậu nhưng mà... đã quá muộn rồi. Chẳng còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực cậu nữa.
Tất cả như không tin vào tai mình.
"Nói dối... LÀ NỐI DỐI PHẢI KHÔNG SAKURA ?!!" - Hinata hét lên, dù cô biết là Sakura sẽ chẳng bao giờ đùa giỡn vào những việc như vậy.
"Cậu ấy..đi rồi...Hinata !" - Sakura chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Hinata, ngay cả bản thân cô cũng không muốn tin vào chính mình nữa. Nhưng...
"Chắc chắn, chắc chắn còn cách nào đó mà đúng không Sakura" - Sasuke im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng, anh bước đến, đặt tay lên vai Sakura run nhẹ.
Với một chút hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng thứ anh nhận lại được chỉ là cái cuối mặt và sự im lặng ghê người.
Mặt anh tối sầm lại rồi anh cũng ngất đi vì kiệt sức. Shikamaru chạy đến đỡ anh rồi kêu người đưa anh vào phòng bệnh.
Còn Kawaki đâu? Cậu nhóc ngồi trong một góc trên chiếc ghế sofa bệnh viện. Cậu cuối gầm mặt xuống, chẳng dám tin vào sự thật nữa. Kể cả tan lễ của Naruto cậu cũng chẳng đến.
Hụt hẫng.
Đau thương.
Cậu mất đi người mình yêu quý nhất, người cha duy nhất của cậu. Rồi giờ đây mỗi khi cậu gục ngã, ai sẽ là người an ủi cậu, động viên cậu đây Naruto?
Cậu tuyệt vọng đến bên mộ khắc lên tên ngài, ngồi đó, ôm lấy cánh tay ngài tặng rồi thiếp đi với khoét mắt thâm quầng mà dường như đã nhiều đêm, rất rất nhiều đêm rồi không ngủ.
Hôm nay, ngày buồn của Konoha.
Cái này mà ngôi làng hùng mạnh mất đi người anh hùng của nó, nhưng rồi có thật mà mọi thứ sẽ kết thúc thế này không?
Hay đó chỉ là một trang sách được khép lại để mở ra một câu chuyện mới... Một chuyến hành trình hoàn toàn khác của người anh hùng ngốc, đúng là chỉ có cậu mới làm nên được kì tích mà thôi. . .
Hẹn gặp lại vào một ngày không xa hỡi cậu bé của phép màu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip