Chap 3: Món quà của cha






*Ting*



*Cạch*



"Con về rồi đây!" giọng của cậu vang lên phá tan sự im lặng trong căn hộ của mình. Và việc này đã được lặp đi, lặp lại nhiều lần . Trở thành một thói quen khó bỏ của cậu. Nhìn vào căn phòng tối đen như mực, cũng giống như tâm hồn cậu giờ đây không còn chút ánh sáng nào nữa .



Cho dù nơi đây chẳng còn ai, không còn cha mẹ, không con những lời chào thân thương khi cậu trở về, không còn những bữa cơm gia đình . Cũng chẳng còn nghe được lời trách móc của cha, điều mà cậu luôn né tránh ... ấy vậy giờ đây là nhớ nhung vô cùng . Cậu ao ước được nghe giọng nói của họ lần nữa, được ôm lấy họ cảm nhận từng hơi ấm quý giá đó .



Dường như thời gian đã khiến cậu quên đi những thứ tưởng chừng sẽ tồn tại mãi mãi, những thứ mà cậu đã từng có đã từng sở hữu . Giờ đây cậu chẳng còn gì cả, chỉ còn cậu với nỗi cô đơn vô hạn .



Lúc nhỏ, cậu từng thấy Shisui rất ngầu, trong suy nghĩ ngây thơ ấy làm sao đứa trẻ trong tuổi trưởng thành lại có thể tự lập được. Độ tuổi được coi là nổi loạn, vậy mà anh ta lại tĩnh lặng như mặt hồ trong xanh không có gợn sóng. Không có sự đau thương, không có sự tủi thân, không có sự buồn rầu, không có sự chất vấn hỏi cha mẹ của con đâu, ....



Anh ta ở trong căn hộ ấy tự thức dậy, nấu ăn, tự giặt quần áo, tự dọn dẹp nhà cửa. Tất cả làm 1 mình mà cũng chẳng than vãn hay cần ai giúp, dường như thời gian đã khiến Shisui quen với nỗi cô đơn và coi những điều đó là thản nhiên. Cậu đã từng mong được như thế đó !



Thật như ngốc !



Không phải bị cha la rầy, không bị mẹ quản thúc và không còn bị so sánh với kẻ kia.



Giờ đây lại trải qua rồi, cậu thật sự chẳng muốn tí nào . Mỗi khi cậu tỉnh dậy chỉ mong đây chỉ là giấc mơ là 1 cơn ác mộng đáng sợ mà thôi, cậu tỉnh dậy thấy cha và mẹ ở bên cạnh họ vẫn còn đó còn sống sờ sờ trước mắt. Kêu cậu dậy ăn, những cuộc nói chuyện có tiếng cười có cả những lời dạy dỗ đầy lê thê mà cậu ước gì có thể bịt tai để không nghe.



Nhưng sau mỗi lần tỉnh mộng, cậu biết đây là thực chứ không phải mơ. Bởi vì cậu phải đối mặt với nỗi cô đơn lạnh lẽo không phải vì thời tiết, mà trong chính trái tim đã chai lạnh từ lâu rồi.



Sasuke đi đến chổ mở công tắc đèn, căn phòng trở nên sáng sủa. Bây giờ, nó hoàn toàn ngập trong ánh sáng, làm mờ đi cái âm u vốn có những lúc khi cậu không có ở nhà . Nhưng mà tại sao, nó không thể nào thắp sáng lên cuộc sống tăm tối này của cậu? Trong một đêm, cậu dường như mất tất cả những thứ đã từng thuộc về mình .



Cậu cảm thấy thật trống trải .



Sasuke nhớ rõ trước đây, khi cậu còn nhỏ Tia luôn nói rằng cô luôn rất cô đơn khi ở trong căn phòng của mình. Cậu luôn tự hỏi tại sao và có chút ganh tị với cô ấy. Sống trong căn dinh thự xa hoa lộng lẫy lâu đời của gia tộc của mình mà cậu ấy nói cô đơn, nói lạnh lẽo ? Đây chẳng phải quá khoa trương rồi sao ? Cuộc sống của cậu ấy đó chính là ước mơ của bao người, trong đó có cả cậu .



Cậu ấy thật sự quá sung sướng, căn dinh thự to lớn của gia tộc mình, cả gia tài khổng lồ sau này được cậu ấy thừa kế . Cậu ấy đi trước rất nhiều người, đứng trên đỉnh vinh quang mà gia tộc mang lại . Khiến cho mọi người phải ngước nhìn và suy nghĩ "Tại sao cô ta lại may mắn tới thế . "



Giờ đây cậu hiểu rồi, hiểu rất rõ cảm giác đau đớn ấy, hiểu rất rõ những gì cậu ấy đã trải qua. Tự hỏi sao cô nhóc bé xíu ấy có thể can đảm thế ? Cậu hiểu nhưng tại sao nó lại xảy ra nhanh như thế chứ, quá nhanh làm cậu không kịp thích ứng được với việc này. Cảm giác thật cô đơn và trống rỗng. Cậu đã từng nghĩ đến chuyện chết đi, vì khi đó có thể ở bên cha mẹ nhưng nỗi hận thù đã kéo cậu vực dậy từ hố sâu tâm tối, cậu sống đến tận ngày nay là vì trả thù ... nó cũng sẽ chính là sức mạnh của cậu .



Cậu sẽ không bỏ cuộc, cho đến khi lấy đầu của hắn ta mà cắm chặt xuống nắm mồ khổng lồ của gia tộc. Mồ chôn đấy không chỉ có hơn hàng trăm hàng ngàn của tộc nhân Uchiha đã chết xuống mũi dao của hắn, mà còn có cha mẹ cậu những người mà đã đứt ruột sinh ra 1 kẻ sát nhân máu tanh không chút lòng thương xót . Nỡ lòng nào ra tay với cha mẹ mình !



Cậu sẽ lấy đầu hắn mà tạ tội với tổ tiên !!


________________________________________________________________________________________________________________________________________________







"Này Tia tại sao cậu lại không thích về nhà vậy ?" giọng nói non nớt của cậu bé Sasuke mới 6 tuổi vang lên, trong sự băn khoăn với cô bạn của mình. Bàn tay của cậu đang mân mê chú mèo đang nằm trong lòng của Tia. Nó đang dường như tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp, mùi hương của cỏ mới vừa được cắt . Cậu phải công nhận dù màu lông của chú ta rất xấu nhưng bù lại lông của nó rất mềm mại chắc do được chải chuốt mỗi ngày.



" Tớ không biết nữa, chỉ là tớ cảm thấy rất cô đơn mà thôi. Với cả căn dinh thự luôn ảm đạm rất đáng sợ, các cửa sổ luôn được tấm màng to che lại. Không cho ánh nắng chiếu vào nữa . Không giống với nhà của cậu." mặc dù là đang nói chuyện với Sasuke nhưng đôi mắt cô đang nhắm lại, khuôn mặt đang ngước lên trời như đang tận hưởng sự tươi đẹp của thiên nhiên qua xúc giác. Giống như chú mèo của mình vậy, quả nhiên chủ nào tớ nấy!



" Cậu thật khó hiểu ! Cậu sống trong lâu đài to lớn và có 1 căn phòng ngủ chắn chắc to hơn căn phòng của tớ, còn có người hầu cho mình và được ăn ngon mặc đẹp. Buổi tối, cậu được nằm trên chiếc giường to lớn không giống tớ phải nằm trên nệm dưới đất. Mà cậu lại chê, tớ ước gì được như cậu, đúng là sướng quá nên muốn đòi hỏi cao hơn mà. Hứ.." đôi tay mập mạp trắng trẻo của Sasuke bây giờ thì đang khoanh tay lại trước ngực, khuôn mặt bánh bao ú na ú nần thì đang hất cao lên làm vẻ ta đây .



" Cậu không hiểu đâu mỗi người mỗi hoàn cảnh mỗi tâm nguyện riêng. Tớ thật sự rất ganh tị với cậu đấy, nếu có thể tớ muốn đổi chỗ với cậu Sasuke."



" Đổi, tại sao lại đổi ?" khuôn mặt của cậu trở nên khó hiểu, tại sao cô ấy muốn đổi với mình chứ ? Một bên lông mày của cậu nhướng lên như đang chờ mong câu trả lời .




Đột nhiên đôi mắt xanh đang nhắm ấy, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cậu . Nó phảng phất sự u buồn, mà cậu luôn tự hỏi tại sao nó lại như thế . Đôi mắt buồn ấy vẫn luôn như thế  luôn nổi bật làm cho người khác phải luôn chú ý . Cứ khi mắt 2 người chạm nhau, không hiểu sao cậu cảm thấy mặt nóng lên thì phải. Mà khoang nóng, cậu bị bệnh hả ta ?




" Tớ ghen tị vì cậu có rất nhiều người yêu thương, có một gia đình có cha mẹ, có anh hai yêu mình. Đó chính là thứ tớ không có nên tớ ghen tị với cậu . Sasuke à, cậu có bao giờ thấy đôi mắt đầy sự ước ao khi cha mẹ nhìn cậu chưa?"



" Chưa từng." cậu vừa nói vừa lắc đầu phủ nhận .



" Cậu không nhìn thấy được, nhưng tớ lại thấy rất rõ cách họ nhìn cậu . Trong đôi mắt đầy sự uy nghiêm của cha cậu, nó luôn ấm ấp đầy dịu dàng và có chút sự mong ước của chú Fugaku khi nhìn cậu .....



Còn tớ , tớ chưa từng thấy được từ phía cha tớ ."



" Cậu đâu có thể biết được đâu Tia, lỡ đâu cha cậu yêu cậu rất nhiều thì sao, ta làm sao biết được tình yêu của họ như thế nào ." Sasuke cố gắng biện minh cho lời nói của mình, để cậu ấy không chạnh lòng. Lỡ mà cậu ấy lại khóc như lần trước, thì mệt lắm .



Cậu nhớ rõ có lần , Tia khóc một trận rất to . Và điều khiến cậu ấy khóc là , cha của Tia không đến thăm vào ngày sinh nhật của cậu ấy . Hôm ấy, cha cậu có báo tin cho ngài Keirean mong ngài ấy sẽ đến và chung vui cùng sinh nhật của thứ 6 của Tia . Dù gì cậu ấy chưa bao giờ được đón sinh nhật cùng cha mình nên rất mong ông ấy có thể đến lần này . Tia cũng nói rằng :" Tớ chỉ cần cha tớ đến mà thôi, đó chính là món quà mà tớ muốn."


Và đương nhiên, kết quả là ngài bá tước không hề xuất hiện . Hôm đó, là ngày sinh nhật của cậu ấy mà Tia chả vui tí nào . Cậu ấy khóc rất nhiều và lâu nữa, làm cho mọi người phải dỗ dành . Cha cậu là một người luôn rất nghiêm khắc với cậu và cả nii- san, nhưng cách ông đối với Tia rất khác . Luôn yêu thương, chăm sóc cậu ấy như con gái của ông vậy . Cậu nhớ cha mình là người rất ít khi thể hiện tình cảm của mình, nhưng Tia là ngoại lệ duy nhất của ông ấy.



Nhưng mà, chắc là sau mẹ cậu .



Mẹ và cậu có làm cho Tia vui bằng cách dắt cô ấy đi mua sắm . Để cho ba người đàn ông lực lưỡng ở nhà trang trí để chuẩn bị cho tiệc.



Cậu nhớ khi về nhà thứ kinh khủng nhất, đập vào mắt cậu chắc là cái nhà bếp . Nó toang hoang không thể tả nổi, bột bánh thì bay tứ tung, còn có cả khói đen vì làm nướng bánh nhưng bị cháy . Kinh nhất chắc là mấy cái hỗn hợp trộn làm bánh, có màu vàng đang dính lên tường còn cả sàn nhà nữa . Ew...!!



Hóa ra là họ đang cố làm loại bánh Tiraminsu ! Mà cái đó thì ở Konoha thì không, trước đây cậu cũng từng thử và biết được từ cô người hầu kia là Tia ghiền món đó lắm. Lần đầu tiên ăn thì cả gia đình cậu đã sặc lên vì lượng bột ca cao quá nhiều, cha cậu còn ho ra bột nữa. Cả đám phải lấy nước uống vì nó quá đắng ở cổ vì hậu vị của bột ca cao để lại. Nhìn sang cậu ta thì đang ăn ngon lành cành đào, khuôn mặt trở nên hạnh phúc cùng với những lần múc bánh thật to ... to hơn cả khuôn miệng bé xíu của cậu ấy.



Ăn xong mới biết trong bánh còn có rượu rum ở lượng nhẹ và cả bột cafe pha loãng. Người lớn thì không sao chứ cậu ăn xong cứ buồn ngủ cả thôi, cô nàng Luna nói rằng tiểu thư miễn nhiễm với 2 thứ đó rồi nên không sao. Còn cậu do mới lần đầu nên thế !



Và cậu thề đó là lần cuối cậu ăn món bánh đó !



Và sau khi thấy cảnh tượng toang hoang không còn gì mẹ đã rất là tức giận, bắt ba người họ phải dọn dẹp sạch sẽ thì mới được đi tắm. À cậu quên nói bộ dạng của họ cũng chả ra sao cả . Một chữ thôi kinh ! Ấy vậy khi nhìn thấy mọi người lật đật để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mình, mà để dì Mikoto la cho một trận . Đã làm cho cậu ấy cười . Nụ cười đầu tiên trong ngày hôm ấy !



Sasuke luôn thấy mỗi khi đến ngày sinh Nhật của cô ấy thì gia đình cậu làm rất linh đình luôn, nói đúng ra là nguyên cái gia tộc Uchiha cùng nhau tụm lại chung vui. Họ còn tổ chức kĩ hơn cả sinh nhật cậu, khiến Saáuke nghĩ rằng mình có phải là con ruột hay không. Từ người già, trẻ, lớn bé ai cũng có mặt và có những người mà cậu cũng chẳng quen biết hay những người ghét cha và anh hai điều có mặt. Những người cứ tưởng chừng không ưa nhau, hôm đó lại trong vui vẻ vô cùng.



Sân nhà cậu nhỏ lắm vậy mà chật kính người luôn, từ sáng đến tối người người ra vào liên tục. Quà cáp dành cho cậu ấy thì chất thành núi, cùng những lời chúc tốt đẹp dành cho Athanatasia.



Lúc đầu, cậu còn ngây thơ nghĩ vì cậu ấy là đứa trẻ dễ thương đáng yêu thân thượng hay cười đùa với mọi người gia tộc nên mọi người mới yêu quý đến vậy. Sau này lớn lên mới hiểu vì sao, vì cô ấy là con của người phụ đó nên tất cả mọi người đều muốn dành tình thương yêu của mình lên Tia !



Dù cô ấy không còn ở đây nhưng những người còn lại sẽ thay mẹ của Athanatasia yêu thương chăm sóc và dạy dỗ cô ấy nên người.



Tia quát lên làm cho cậu thôi ngay cái dòng hồi tưởng :" Không đâu ! Cậu biết không thứ sẽ không bao giờ nói dối ta chính là đôi mắt. Bởi vì nó ta có thể thấy rõ được cảm xúc của họ và tớ thấy rõ đôi mắt ông ấy nhìn tớ như thế nào. Cậu không biết đâu ! Tớ luôn ganh tị tại sao các bậc cha mẹ khác luôn nhìn con họ 1 cách rất ấm ấp, nhưng bên ngoài lên tỏ ra lạnh lùng không quan tâm. Mọi người luôn nói tớ rất may mắn khi là con gái của ông ấy . Nhưng đối với tớ là không trong mắt ông ấy đáng lẽ ra tớ không nên được sinh ra. Ông luôn nhìn bằng đôi mắt căm ghét không giống như các bậc phụ huynh khác. Nhưng tại sao tớ luôn nhìn thấy được sự quan tâm của họ vậy. Cái nhìn từ phía sau luôn theo dõi con mình ở bất cứ mọi nơi, cái nhìn đầy tự hào về đứa con của họ dù chúng làm sai hay làm đúng !"



" Này nhưng mà -" Sasuke tính nói chen vào khi thấy cô bắt đầu mất sự kìm chế cảm xúc của mình . Nếu mà cô ấy khóc, mẹ sẽ phạt cậu mất .



" Nhưng ánh mắt cha tớ lại khác ."



" Tia à, chẳng phải cha mẹ tớ luôn coi cậu như con của mình sao. Cậu còn có cả anh Itachi và Shisui mà ?" Sasuke nói 1 cách nhỏ nhẹ và đúng như thế khiến cho cô bạn thân của mình im lặng lại ngay . Sasuke cứ nghĩ là vì hoàn cảnh của Shisui và Athanatasia giống nhau nên mới đồng cảm mà quan tâm đối phương, đến lúc rất lâu sau này khi cậu trưởng thành cậu mới hiểu thêm về tình cảm mà họ dành cho nhau. Đó không phải là lòng thương cảm mà đó là tình yêu vô bờ và sự tha thứ bao dung cho nhau.



Cậu không hề cô đơn Tia à, cậu có tớ và gia đình tớ và cả anh Shisui. Luôn luôn ở bên cạnh và yêu thương, luôn coi cậu như thành viên trong gia đình. Cậu còn cả toàn bộ tộc Uchiha luôn mở rộng vòng tay ôm lấy cậu mà.



" Đúng ít ra, tớ còn có họ . Khi ở đây tớ có thể làm chính mình, không cần gò bó bản thân, không cần các thứ như lễ nghi quý tộc ........



Tớ thực sự có thể làm chính mình ." câu cuối cùng giọng nói cô nhỏ dần giống như là 1 điều bí mật vậy. Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng non nớt ấy lại lộ ra ý cừoi mà chính cô không để ý . Giống như một con búp bê sứ đắt tiền, của lũ tiểu thư nhà giàu mà luôn mong muốn có được vậy. Ngã mình nằm xuống sàn nhà bằng gỗ, một tay thì đang gác lên trên trán . Sasuke thấy vậy cũng nằm xuống theo . Chú mèo Mimi thì đang bận chơi với mái tóc vàng óng đang xoã ra của Tia .



Cả hai cứ im lặng như đang nằm tận hưởng buổi trưa yên ả . Cho đến khi tiếng của phu nhân  Mikoto vang lên, để kêu hai đứa vào ăn dưa hấu .







......


.....


Hiện giờ đang ở trên bàn ăn nên mọi người rất im lặng, không trò chuyện, không một tiếng động ... ngay cả người nói chuyện nhiều Sasuke cũng không nói gì . Bởi vì cha cậu đã dậy rằng " Khi trên bàn ăn thì ta phải im lặng ."



Đôi mắt đen của cậu đang nhìn chằm chằm vào dĩa thịt bò xào cà chua. Rất tiếc không phải là miếng bò kia, mà là lát cà chua thơm ngon đã được xào chung với nước xốt thịt bò. Đúng ! cà chua, chính là thứ mà cậu thích nhất và đương nhiên không ai muốn ăn thì cậu xin phép nhé !



* Cạch*



Hai đôi đũa của 2 người chạm vào nhau .Cậu ngước mặt lên nhìn cô bạn của mình với cái nhìn không mấy vui vẻ gì lắm. Giống như đang muốn nói là " Bỏ ra" . Còn Athanatasia thì sao đương nhiên cô không hiểu gì cả, cứ nhìn chằm chằm vào cậu xem cậu muốn làm gì .



Và 2 người bắt đầu thi xem ai sẽ là người gắp được miếng cà chua kia. Hai đôi đũa cứ thế đụng chạm vào nhau tạo ra tiếng động, làm cho những người còn lại trên bàn ăn phải chú ý vào. Sasuke không chịu được thì quát . Nói là quát nhưng mà chỉ nói to hơn bình thường chút thôi. Nói to quá lỡ bị cha đánh thì toang !



" Này bình thường cậu đâu thích ăn rau củ đâu, đừng nói đến là cà chua . Sao hôm nay lại giành với tớ vậy ."



" Cậu thật kì lạ, lâu lâu khẩu vị của tớ thay đổi mà . Tớ ăn thì đã sao chứ ?" cô cũng đâu phải dạng vừa. Tự nhiên đang bình thường, mà lại quát cô mà. Chỉ vì miếng cà chua ! Đúng là đồ ki bo mà !



" Tớ thích ăn cà chua nên nhường cho tớ !"



" Ai lại xin người khác bằng cái giọng bố đời như thế chứ ?"


..


..



..



Cậu và Tia cứ thế cãi nhau cho đến khi đôi đũa của cha cậu gắp đi . Sasuke mặt đơ không biết nói gì, nhìn về phía cha mình như đang hỏi " Tại sao cha lại ăn của con ?". Ngài Fugaku không nói gì chỉ chăm chú vào việc ăn, không thèm để ý đứa con trai út của mình đang sắp khóc tới nơi .



Mikoto thấy thế thì cười thầm trong bụng. Quả nhiên là trẻ con cái gì cũng phải ganh đua với nhau cho bằng được, ngay cả đến giờ ăn cũng phải tị nạnh với nhau thì mới chịu. Cuối cùng phải để người lớn ra hòa giải.


..

..



" Này Sasuke sao em lại giận với Tia vậy ?" Shisui hỏi khi lúc nãy 2 đứa nó chỉ vì miếng cà chua mà giận nhau. Đúng là trẻ con, cái gì cũng giành với nhau cho bằng được .



" Em có giận đâu do cậu ấy mà. Tự nhiên cậu ấy giận em chứ bộ." thằng nhóc mới vừa gây chuyện xong đang trả lời 1 cách rất ngây thơ . Không biết mình làm sai cái gì ?



" Em thật sự không biết sao ." Shisui vừa cười, vừa nói . Giống như sắp có chuyện vui vậy. Còn Sasuke thì gật đầu lia lịa vì không biết mình sai cái gì, sai ở đâu .



" Do em không biết nhường nhịn đấy ." Itachi cũng chen vào cuộc nói chuyện của 2 người . Cậu di chuyển lại gần ngồi với đứa em Sasuke để dạy nó về việc nhường nhịn với người khác.



" Đầu tiên Athanatasia con bé là nữ, mà chúng ta là con trai trai. Mà con trai phải luôn nhường nhịn các bạn nữ. Em hiểu chưa ?"



" Tại sao chứ, mà việc đó liên quan đến gì mà Tia lại giận em ?" thằng nhóc Sasuke vẫn không biết sai ở chỗ nào nên vẫn cố cãi lại . Cuối cũng cũng phải để cho cha mình dạy. Ông chen vào để nói



" Con phải biết nhường nhịn với bạn khác giới . Giống như ta nhường nhịn với mẹ con vậy. Phải biết nhường nhịn từ nhỏ, thì sau này mới có thể kết hôn được." ông đang bận đọc báo, cũng không được yên . Dù đang bận làm sở thích riêng của mình cũng phải dạy dỗ lại nó .



" Cha ơi, kết hôn là gì ? Có phải giống như cha với mẹ không ? "




" Ừm , giống cha với mẹ ."



Đôi mắt của Sasuke sáng lên, cậu đứng bật dậy. Nói to lên : " Vậy nếu con biết nhường nhịn Tia, sau này con có thể kết hôn với cậu ấy không ?"



Câu nói này lặp tức làm cho Shisui phải sặc nước ra ngoài, ho khụ khụ, phải để anh hai cậu giúp . Còn cha cậu thì đang đọc báo thì phải bỏ tờ báo xuống, gấp lại để trên bàn . Và cả nhìn cậu bằng ánh mắt chẳng vui vẻ gì mấy .



Ôi trời ạ, nghe như sét đánh ngang tai vậy !!



" Con biết kết hôn là gì không Sasuke ?"



" Giống như ba với mẹ mà, không phải sao ? " cậu trả lời một cách ngây thơ. Đôi mắt mở to ra nhìn cha mình, với ánh mắt cún con . Làm cho Itachi người cuồng em trai, phải chen vào nói đỡ cho .



" Cha à, em ấy còn nhỏ sau này từ từ dạy cũng không muộn đâu . "



" Haha Sasuke à, em có chắc là Tia muốn kết hôn với em không đấy nhưng điều quan trọng bây giờ em nên xin lỗi cậu ấy cái đã ." Shisui vừa cười vừa nói. Anh ấy cứ cười không ngậm được mồm. Lăn nga lăn lại, còn bàn tay thì đang bận bịch mồm mình. Làm anh cậu cũng cười theo, còn nói bằng chứng thì chính là bả vai nii-san đang tun lên từng đợt kia kìa .



" Rồi , em biết rồi anh Shisui . Xíu cậu ấy vào em sẽ xin lỗi ."



"Em muốn kết hôn với con bé thì nên tập trở thành người đàn ông lịch thiệp cái đã. Là người có đủ 4 chữ tế : tinh tế, tử tế, kinh tế và thực tế. Nhưng đáng tiếc nhóc con đây chẳng có cái nào." Shisui ra vẻ ta đây biết tuốt bảo, dù sao anh ta là người mà Athanatasia đeo bám nhiều nhất. Mọi người hay nói Tia là cái đuôi nhỏ của ảnh mà !




" Nhưng mà em có đẹp trai vậy được không anh ?" làm cho cả 3 cặp mắt ngước nhìn về phía đứa nhỏ nhất đám, dứa mà luôn có phát ngôn luôn gây sốc cho người lớn nhất !




" Ít ra cái đó cũng thuộc về dạng thực tế mà nhỉ ?" Shisui hỏi và quay sang nhìn về phía 2 người kia,cùng với cái gật đầu của Fugaku.







* Cạch *



Cánh cửa được mở ra, trên tay của Athanatasia là dĩa dưa hấu đã được cắt sẵn . Cô đặt xuống bàn và ngồi kế bên anh Shisui. Không hiểu tại sao ,mặt anh Shisui cứ nhìn mình rồi nhìn Sasuke ?



Nhưng cô nàng không quan tâm đâu ! Vì hiện giờ Shisui đang đút cho cô dưa hấu mà ! Quả nhiên Shisui vẫn là nhứt !!



" Sasuke không phải em muốn nói gì với Tia sao !"




..




..



..


_________________________________________________






* Knock *



* Knock *



* Knock *




" Tiểu thư, mời người xuống dùng buổi tối ." giọng của Luna vang lên. Làm cho cô đang bận lau mái tóc dài vừa mới tắm xong, phải buông chiếc khăn xuống, để ra ngoài dùng bữa .



Trên hành lang, cô vừa đi cô vừa suy nghĩ về việc sắp tới là sinh nhật lần thứ 11 của cô . Và Tia sẽ nghĩ về việc xin cha cho mình làm Ninja, để kế thừa sự nghiệp giống như mẹ mình vậy . Không biết biểu hiện ông ấy như thế nào, lỡ ông ấy không đồng ý thì sao .Vừa đi vừa nhìn ra ngoài các cửa sổ to lớn, các tấm màng to lớn đã từ lâu đã được gỡ xuống . Làm cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào và cô có thể nhìn rõ được khu vườn rỗng lớn được bao quanh cung điện của mình .




Nơi này thật sự rất xa hoa, lộng lẫy đến mức người khác phải choáng ngợp bởi nó. Trần nhà thì luôn treo những đem chùm lộng lẫy làm bằng pha lê và chúng tỏa ra ánh sáng vàng huyền ảo. Và mái vòm được vẽ và trang trí theo thời phục hưng làm nổi bật lên sự giàu có cho nơi đây. Tất cả mọi thứ đều được tô vẽ và trang trí bằng vàng, như muốn thể hiện sự độc nhất hiếm có của nó.




Gia chủ như sợ rằng người khác họ không biết mình giàu vậy ! Thật sự phô trương đến mức người khác phải ganh tị !



Athanatasia không biết bản thân có phù hợp để trở thành 1 Ninja hay không ? Mẹ cô bà ấy được xem như là Huyền thoại rồi, còn cha cô là một người dân bình thường nhưng lại siêu siêu giàu có. Khi còn ở bên cạnh họ, cô cũng được chỉ dạy một vài chiêu con nít nhưng đáng buồn là ...



Cô thật sự không có năng khiếu thật !



Mọi thứ cô làm thật tệ hại cho dù được chỉ dẫn 1 cách tận tình thì nó vẫn lệt quỹ đạo. Đến mức cô tự nghĩ rằng mình là sản phẩm lỗi của mẹ ! Bà ấy mạnh mẽ được nhiều người tung hô như thế mà lại có đứa con gái không thừa hưởng được tí năng lực nào cả. Mọi người nói rằng không sao do cô còn nhỏ chưa quen.



Nhưng rõ ràng là những đứa trẻ khác trong tộc đều tốt hơn cả cô, ngay cả mấy đứa con gái cũng thế. Anh Shisui và Itachi còn ở 1 dẳng cấp khác mà cô không thể nói tới được, ngay cả Sasuke người cũng độ tuổi cô càng lại thua xa cả hàng vạn dặm.



Trên đường đi, các cô gái nữa mặc đồ người hầu đen tiêu chuẩn dài qua đầu gối, các người đàn ông mặc bộ comple đen. Họ gặp cô liền cuối đầu xuống, để thể hiện sự kính trọng của đầy tớ đối với chủ nhân của mình. Nhưng cô lại không mấy quan tâm cho lắm.



Nhưng nếu bạn để ý trên người họ sẽ có cái bản tên nhỏ được gắn ngay trên phần ngược. Ở đó thường sẽ được ghi họ tên chức vụ và ghi rõ khu vực mà họ làm việc. Cung điện rất rộng lớn nên thường có rất nhiều người hầu, họ chủ yếu là làm việc ở khu vực phía Tây là khu vực của cô. Cũng là nơi có phong cảnh hướng ra ngoài vườn đẹp nhất . Còn cha cô là phía Đông nhưng ở đó rất ít người hầu, thường là người làm việc lâu năm mới ở đó.



Đối với ông nơi đó là tuyệt mật, lưu trữ rất nhiều sổ sách công việc quan trọng. Những kẻ ra vào là người thân cận lâu năm mới được phép, ông nghiêm ngặt đến mức phải có hậu vệ canh gác ở đó.



Vừa đi vừa suy nghĩ làm cô không để ý tới việc mình vào phòng ăn rồi . Luna có nhiệm vụ mở cửa cho cô và biến mất vào hành lang lộng lẫy. Và đập vào mắt cô là người cha của mình đang ngồi sẵn, chờ cô vào ăn cũng. Không hiểu sao, mọi tứ chi của cô dường như ngừng hoạt động vậy . Chân tay đứng im không thể đi chuyển được, còn bị run nữa chứ .



" Con sao vậy, không vào ngồi đi chứ ? " ngài Keirean thấy con gái nhìn chằm chằm vào mình thì thấy hơi kì lạ, ông còn để ý rõ chân con bé vừa đi vừa run . Ông làm gì sai sao ?



Cô ngồi xuống và bắt đầu ăn giống như cha của mình vậy. Đang uống ly nước cam kế bên thì giọng cha cô vang lên :" Năm nay con muốn quà sinh nhật là gì ?"



" Sao cha ."



" Ta nói sinh Nhật của con sắp đến, con muốn gì . Một cái túi mới, quần áo hay trang sức hay là đồ chơi điện tử . Có muốn buổi đi du lịch cùng lũ bạn của con không ."



" Cha.."



" Hay là con muốn -"



" Cha..!!" lần này cô phải quát lên thì cha mới chịu dừng lại .



" Xin lỗi vì con đã nói lớn . Nhưng mà quà con con chưa nghĩ đến cho lắm. "


" À, vậy khi nào con muốn thì nói . " sau đó ông quay lại với bữa tối của mình, cô cũng vậy . Trên bàn hôm nay, cũng chỉ toàn món cô thích. Hầu như ngày nào cũng vậy, đầu bếp đều dựa theo sở thích ăn uống của cô mà nấu thôi . Như nào là thịt cừu sốt rượu vang, món súp tỏi, bánh mì Smorrebrod với lớp kem trắng ở phía dưới ở trên là có thịt cá hồi và trứng cá tầm, gan ngỗng đắt đỏ không thể thiếu rượu Sauterne thượng hạng ,... và tráng miệng với món bánh kem tươi trắng trên đỉnh được đính quả dâu tây mà cô yêu thích. Điểm khác biệt chắc là đồ uống của hai người . Cô là nước cam, còn cha cô là ly rượu vang . Còn loại gì cô không biết ?



Athanatasia cảm thấy bản thân thật may mắn cho dù cô ăn kiểu gì đi nữa cũng chẳng thể mập nổi, cô thừa nhận bản thân bình thường ăn không khác gì con heo cả. Nhiều khi khẩu phần ăn của cô bằng cả phần ăn của đứa con trai đang trong tuổi ăn tuổi lớn.



Cảm ơn bộ Gen tuyệt vời của cha và mẹ !




Buổi ăn tối tràn ngập trong không khí im lặng đến đáng sợ . Ta chỉ có thể nghe rõ các dụng cũ chạm vào nhau nghe ra tiếng " Lạch " " Cạch" . Làm cho sởn hết cả da gà lên vậy. Cơ thể của cô bắt đầu căng thẳng, bàn tay đang cầm dao và dĩa bắt đầu run. Cô chắc rằng nếu cứ tiếp tục như thế tim cô sẽ nhảy ra ngoài mất .



Rõ ràng chỉ là buổi tối bình thường như bao bữa. Nhưng lại thấy ngộp ngạt vô cùng ! Cô luôn sợ ông, không phải vì là cha mà là khí chất của người đứng đầu gia tộc không thể cưỡng lại được. Ông làm cô sợ hãi với điều đó, cô tự hỏi làm thế nào đàn áp người khác mà không cần hành động hay lời nói ?



Thì ông đã trả lời cho cô rồi đây. Khí chất của 1 con người, của người đàn ông thật sự !



" Cha à, vụ việc đó sao rồi ? " bất chợt giọng cô vang lên . Làm cho cha chú ý tới, ông ngẩng đầu lên bỏ dao nĩa xuống, hai bàn tay chắp lại với nhau. Và nhìn cô ...



" Vụ đó con không cần lo lắng. Ta sẽ sử lý nó một cách hiệu quả. Việc của cô con là không quan tâm là được rồi ." lần này giọng của ông ấy thấp hơn bình thường thì phải. Đáng lẽ ra cô không nên hỏi .



" Con chỉ hơi sợ thôi, vì -"



" Athanatasia  chẵng lẽ con lại sợ lũ thấp hèn đó sao ?"



" Con -"



" Hãy nhớ con là ai, thân phận là gì . Con cao quý hơn bọn chúng và là con gái của ta thì không nên sợ hãi ."



" Dạ vâng ." đáng lẽ ra cô không nên hỏi .


____________________________________________________________________________________________________________________________________________________







" Knock"



"Knock"



" Là con thưa cha."



Athanatasia từ từ mở cánh cửa của phòng làm việc của cha mình ra. Nơi này này rất rộng cùng gam màu tối, ánh sáng được cung cấp chủ yếu là từ mặt trăng bên ngoài căn phòng. Trong đây có rất nhiều sách, đó là điều khiến cô rất ấn tượng. Có 1 bộ bàn ghế ở ngay giữa căn phòng và màu nó cũng là gam lạnh. Nơi này có cả lò sưởi đang được cha sử dựng làm trong đây đỡ lạnh chút. Còn bàn làm việc của ông để phía trước cửa sổ, trên bàn là đống giấy tờ được chất thành xấp và có ánh đèn bàn màu vàng đang được mở .



Cô tự hỏi tại sao cha có thể làm việc ở nơi tối tăm như thế. Ông ấy đang tiếc kiệm điện à ? Tiếc tiền lắm sao mà không sử dụng đèn chùm chứ ? Không sợ hư mắt à ?



Sàn được làm bằng gỗ Delbergia đắt tiền, nó cũng có màu lạnh nốt. Nó cũng được đắp lên trên  cho mình tấm thảm lông động vật nhưng lần này là màu trắng. Trên kệ sách cũng có các vật trang trí nho nhỏ nhưng chẳng rẻ tí nào cả .Xung quanh các bức tường không chỉ có các giá đỡ kệ sách to và dài, mà còn có treo các loại đầu động vật như : Tuần Lộc, Nai Sừng Tấm hay đầu gấu .



Nói thật ra cô không thích cái sở thích săn bắn các bộ phận động vật của cha cho lắm. Nhưng mà dù gì cũng là tiền của ông ấy bỏ ra mua, cô đâu làm gì được .



Bản thân các quý tộc luôn tổ chức các lễ săn bắt động vật. Nó như truyền thống vậy, thường được tổ chức vào mùa xuân hoặc hè phụ thuộc vào gia chủ. Những con động vật ấy đương nhiên là được chọn lựa kĩ càng rồi. Chúng không phải là lũ to xác lực lưỡng mà là lũ to con nhưng bị bỏ đói nhiều ngày, cho chúng mệt lã đi mà không còn sức để chạy trốn. Để cho lũ thợ săn đội lốt giới quý tộc săn bắt mà đuổi theo cho dễ dàng hơn, chiến lợi phẩm cũng dễ dàng hơn cho họ.



Con trai và gái đều được tham gia nhưng phải trên 8 tuổi, cùng với điều kiện là có người bảo vệ kèm theo. Vì là con nít sẽ đi theo nhóm, người lớn thì đi riêng lẻ. Athanatasia cùng đã tham gia nhiều lần, nhờ khả năng bắn súng điêu luyện của cô nàng nên cũng bắt được vài con nhỏ. Như là thỏ hoặc nai.



Cung điện của giới quý tộc rất rộng đương nhiên họ có cả khoảng sân riêng vườn riêng dành cho họ. Nơi đó không khác gì 1 khu rừng thật sự cả, nhưng họ chỉ thả vào đó 1 chiến lợi phẩm duy nhất dành cho kẻ chiến thắng là 1 con gấu nâu. Cô đã từng thấy người lớn giết chúng rồi, họ hâng hoang vui mừng mà vát xác nó về.



Tội thì tội chứ nhưng đây là truyền thống không thể chối cãi được, nếu ta quay về với bàn tay trống không thì người bị chê cười sẽ là ta kìa. Con nít thì không nói chứ người lớn, đặc biệt là đàn ông có sự tôn nghiêm rất cao. Họ không muốn làm trò hề trong mắt người khác đâu.



Còn các quý bà phu nhân thì chia ra 2 kiểu: thường thì sẽ đi theo nhóm nhỏ để săn bắt nhưng chủ yếu là phiếm chuyện với nhau ấy mà, kiểu 2 thì bảo thủ cho rằng điều này thật quá thô kệt không phù hợp với phụ nữ nên họ chọn cách ngồi chờ những người đàn ông trở về. Vì họ cho rằng phụ nữ là mỏng manh, yếu đuối liễu yếu đào tơ còn những việc ghê tởm này chỉ có năm nhân mới làm mà thôi.



Thoát khỏi sự suy nghĩa Athanatasia nhìn cha đang ngồi làm việc với đông giấy tờ trên bàn và cô thấy bộ đồ ông ấy mặc cũng đã thay đổi thành áo choàng ngủ màu đen. Nó có để hở ngực ông ấy ra chút, làm cô thấy được các cơ bắp của ông . Cô tự hỏi bản thân là cha cô còn rất trẻ cũng chỉ mới ba mấy thôi mà, dường nhiên nhu cầu tình dục vẫn còn có khi là rất cao. Chưa kể ông lại không có con trai, mà muốn nối dõi thì phải tìm người thừa kế. Rõ ràng ông có thể cưới thêm vợ cơ mà, tại sao lại không làm.



Hoặc là tìm người mang thai hộ, đó là phương án tốt nhất. Nhưng ông vẫn vậy, vẫn cô đơn lẽ bóng một mình.



Hiện giờ ông đang cầm ly rượu trên tay mình, lắc qua lắc lại. Làm cho chất lỏng màu đỏ kia đung qua đung lại. Ông không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu vang kia, đôi mắt hờ hững. Làm cho khung cảnh ấy trở nên thêm ma mị .



" Cha con muốn nói về món quà sinh nhật ." bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Cô tự nhũ với lòng mình.



" Con muốn làm một Ninja, thưa cha ."


..


..


..


Căn phòng cứ thế im lặng, làm ta nghe rõ tiếng của lò sưởi đang cháy, ngọn lửa hồng ấy cứ chập chờn cho đến lúc nó tự nhiên dập tắt. Lúc đó, cô biết rằng có chuyện chẳng may sắp đến .



Bởi vì trước cơn giông bão, là sự bình yên đến rợn người !



" Con biết mình đang nói gì không ?" ngắn gọn và đủ xúc tích, cũng khiến cô đủ hiểu tâm trạng của ông ấy hiện giờ. Ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, chứ bên trong thì trong lòng đang cuộn từng cơn sóng. Ngay cả giọng nói cũng trầm lắng hơn bình thường nữa !



Cô sắp gặp quỹ dữ rồi !!!




" Con không thấy có lỗi với mẹ con sao ? Con biết mẹ con đã làm gì không ?"



" Mẹ đã chọn con thay vì bản thân."



" Đúng ! Mẹ muốn con được sống như bao người khác ! Và giờ con trả công ơn cho bà ấy bằng cách đi vào miệng hang cọp sao ?" cô cứ nghĩ ông sẽ nổi trận lôi đình chứ ? Kiểu như đập phá đồ đạc nè hay là chửi thề,... chứ nhìn ông cứ trầm trầm như này con sợ hơn. Như quả bom nổ chậm vậy, lúc ta không để ý nhất thì nó bùm một phát.




" Con không -"




" Vậy tại sao con muốn làm Ninja. Ở đây vẫn chưa đủ cho con sao ? Con muốn học đua ngựa ta sẵn sàng mua những con ngựa đắt đỏ nhất cho con ! Con muốn học trượt băng ta làm hẳn sân băng tư nhân cho con học ! Con muốn học bắn cung, bắn súng hoặc kiếm thuật ta đều chấp nhận . Hoặc học ballet ta cũng thuê giáo viên tốt nhất !! Con nói ta xem .. ta bạt đãi con ở chỗ nào ? Những môn đó chưa đủ mạo hiểm với con sao Tia ?"



" Cha à -"



" Con có nhớ những lần phải nhập viện không ? Hay là té xuống và bị con ngựa kéo lê một đoạn không sợ sao. Hay là té đập lưng xuống mặt băng đến mức phải vào viện chỉnh hình chưa thấy ớn à ? Ngón chân thì bị tàn phá nặng nề do múa trong nhiều giờ đồng hồ, không đủ à !?" được rồi cô công nhận học mấy môn này ở Pandora đủ khiến chết luôn chết xuống là thật. Nhưng cũng không đến mức tệ đến thế khiến ông liệt kê đâu. Với lại làm Ninja cũng không tệ lắm đâu nhỉ? Dù sao cũng đã là thời bình rồi mà, làm sao mà còn chiến tranh ? Chưa kể cô là lính mới còn non lắm, bọn họ cũng không giao gì khó đâu ha ??



Dường như cô im lặng quá lâu làm cho ông từ từ mất kiên nhẫn. Ngón tay thì cứ gõ gõ xuống mặt bàn gỗ, bàn tay kia thì xoa xoa phần thái dương. Chắc ông cũng đang điên lắm đây, nhưng đang cố nén cơn thịnh nộ lại. Cô tự hỏi ông còn giữ được bao lâu ?




" Không có gì chắc sẽ con sẽ 100% an toàn, ở đó là ngoài tầm kiểm soát của ta Tia."



" Mẹ con đã hy sinh để cho con được sống vì thế đừng làm cho bà ấy thất vọng !" ông vẫn đang chờ cô trả lời nhưng Athanatasia vẫn cúi gầm mặt xuống đất.




" Cơ thể của con không làm Ninja. Và con cũng không có năng khiếu trong đó đâu, hãy từ bỏ đi ! Ta không biết con lưu luyến cái gì đó nhưng ta muốn con từ bỏ. Đừng nghĩ sai cho ta, vì con là con ta nên ta -"




" Không con muốn làm !!"




" Nói thế mà con vẫn không chịu động não sao Tia ?" rồi rồi rồi nó tới rồi nè. Cơn thịnh nộ sắp tới nơi ! Athanatasia thấy hơi thở của ông trở nên gấp gáp khó khăn hơn nhiều, mồ hơi đổ đầy trên tráng mặc dù phòng đang rất lạnh. Ông cứ liếm môi rồi nuốt nước bọt liên tục. Chứng tỏ ông đang cố kiềm chế cơn giận xuống.




" Con bị điên rồi !!! Biết bao nhiêu người bình thường kia muốn được sống, muốn được chen chân vào Pandora còn không được ? Còn con, tiểu thư danh giá của gia tộc lâu đời lại muốn rời khỏi đây. Rời khỏi nơi này đến 1 nơi hỗn loạn đó chứ ? Con chưa thấy đủ sao ?"



" Con -"



" Không bao giờ ? Con biết vì sao mẹ con lại gặp khó khăn khi mang thai không ? Vì chiến tranh, vì những lần bị thương dường như muốn giết chết mẹ con. Sau này dù những vết thương đã lành nhưng hậu quả còn đó, nó ăn sâu vào cơ thể của cô ấy. Làm cho sức khỏe của mẹ con yếu đi, đến mức cơ thể không phù hợp trong việc làm mẹ !!"



" Cô ấy đã hy sinh tất cả mọi thứ để cho con được như ngày hôm nay !"



" Làm ơn chỉ cần cho con thời gian !! " quả nhiên dù cha cô điên đến mức nào thì chỉ cần cô lên tiếng thì ông vẫn sẽ ngừng lại để cho bình luận, miễn đó là lí do chính đáng .



Và đây chính là giờ phút duy nhất giúp cô thuyết phục được ông !



Nhớ đấy Athanatasia mày chỉ có lần này thôi, cố lên !!



" Sau cuộc thi lên Chunin nếu con không chứng minh được bản thân mình của mình, thì con sẽ về ! Con sẽ nghe theo lời của cha nói và chấp nhận hôn sự với Claude." cô biết gia tộc của cậu ta và cha cô đã làm bạn với như từ đời nào luôn rồi ý. Đương nhiên gia đình họ cũng rất quý cô và cha cô lại rất thích cậu bạn này, thích ra mặt luôn mà.



Thì cũng là môn đăng hộ đối đó !



Cậu ta đến từ gia tộc ngang ngửa với cô, đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao thì hơn cô vài bậc luôn. Lại có năng khiếu trong âm nhạc nữa, đặc biệt hơn là dù chỉ đang là ranh con nhưng cậu ta đã đủ 4 chữ tế rồi. Nói chung là hoàn hảo, ra dáng đàn ông lắm ! Nhưng tiếc Athanatasia lại chê chữ ê kéo dài !!



" Con nghĩ là con còn sống được tới kì thi quỷ quái đó à. Con gái yêu à, con đánh giá bản thân có phải là quá cao rồi không !"



* Choang*



Rồi xong luôn, cái ly toang thì đời cô cũng toang theo luôn rồi. Nuốt nước bọt và niệm thần chú cầu xin mấy đời tổ tông của gia tộc giúp thuyết phục cha cô đợt này vậy.



" Con thật sự bị điên rồi Tia !!" lần này ông ấy còn chỉ thẳng vào mặt cô mà nói . Cho dù luôn miệng nói cha không yêu nhưng cô cũng không ngốc đến mức nhận ra hành động luôn nuông chiều, bảo vệ cô trong mọi tình huống. Chỉ là cô quá mù quáng và gạt bơ nó sang 1 bên với lý do là tình thương vẫn chưa đủ khiến cô chưa rung động thôi. Nếu cha không yêu thì chắc cô cũng không còn ở đây mà hưởng những thú vui xa xỉ được ăn sung mặc sướng đâu.



"Không là không, ta đã quyết rồi không thay đổi gì hết!"




" Tại sao ?" câu nói được thốt ra nghe thật đau lòng nó cứ lí nhí, nhỏ bé vậy Keirean cảm nhận được sư tan vỡ và nức nỡ trong giọng nói đó. Khiến hắn cứ ngỡ mình đang là phản diện !



Hắn muốn nói là vì nó là con gái của hắn là sợi dây lên kết cuối cùng giữa hắn với cô ấy. Hắn đã mất đi người con gái mà mình yêu rồi, trái tim này không thể chịu thêm được cú sốc nào nữa. Nếu Tia có mệnh hệ gì mà sao hắn sống nổi đây !



Con bé là tất cả những gì hắn có, nó còn quan trọng hơn cả đống gia tài đồ sộ này nữa.. Nhưng cuối cùng, hắn lại phát ra những lời nói nghe thật vô nghĩa " Nếu con chết đi, thì sự hy sinh của cô ấy là vô ích !" nói ra câu đó xong hắn chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào bản mặt của mình. Rốt cuộc nói ra những lời yêu thương lại khó đến vậy ư?



Ông cứ nhìn Athanatasia chằm chằm như đang lục lọi trong đôi mắt của cô đang ẩn dấu điều gì, mục tiêu của cô là sao, ai đã khiến cô muốn quay lại Konoha. Hoàn loạt câu hỏi muốn được nêu ra nhưng ông lại chọn im lặng, Athanatasia nhìn cái nhìn ông dành cho cô từ từ thay đổi. Ban đầu là sự bất ngờ không tin vào tai, cho đến thất vọng vào cô và rồi sự tức giận .... Đến cuối cùng, trong đôi mắt màu hổ phách là sự mất mát và nuối tiếc.



Athanatasia luôn thấy đôi mắt của cha luôn rất đẹp. Bởi vì nó luôn biết thể hiện cảm xúc rất rõ, từ lúc cha cưới mẹ trong đôi mắt ấy luôn ngập tràng hạnh phúc. Thông qua những bức ảnh cũ kĩ mà gia đình chú Fugaku luôn cất giữ. Phải nói bức ảnh mà cha cười tươi nhất, cười tít cả mắt ra là khung cảnh khi tất cả những người ta yêu thương đang quay quần bên nhau. Từ gia đình chú Fugaku, gia đình bên bố chủ yếu là các anh cùng cha khác mẹ, anh Shisui,... và còn rất nhiều người cô không hề biết được. Nhưng cô đoán sau này mình cũng sẽ biết được danh tính của họ thôi.



Rồi đôi mắt hổ phách ấy sau nhiều biến cố, không còn như xưa nữa chỉ khoát lên cho mình sự ưu buồn, điềm đạm và mất mát đến đau lòng. Dường như mất đi vợ mình ông đã mất đi cả nguồn sống vậy, không còn thiết tha gì cả .. suốt ngày như cái xác không hồn.



Cho dù là thế ông rất ít khi để lộ ra phần yếu mềm của bản thân. Nhưng trong đêm nay cô đã thấy đủ, cô lại càng tin những gì mà Luna đã từng nói. Quả nhiên cha mẹ nào cũng yêu thương con chỉ là do cách thể hiện luôn khác nhau mà thôi.



Ông ấy cuối cùng cũng phải chấp nhận điều kiện của cô đưa ra. Bởi vì cô luôn biết rằng cha yêu thương cô đến mức nào mà. Ông không bao giờ nói từ chối được với cô và cũng chưa từng bao giờ làm thế. Chỉ cần đó là cung cấp về mặt vật chất đối với ông đó không phải là vấn đề gì to lớn cả.



" Có ngôi nhà trước đây thuộc sỡ hữu của mẹ phải không cha ? Là ngôi nhà mà cha mẹ đã từng ở ? " ông nhìn cô rồi nhướng 1 bên lông mày lên, như đang chờ câu trả lời từ cô ... câu hỏi mà chính cô nàng nêu ra.



" Dì Mikoto và chú Fugaku đã từng kể cho con nghe về ngôi nhà ấy. Nó thuộc quyền sỡ hữu của mẹ trước đây rất rất lâu về trước khi gặp ba rồi. Cho dù nó có hơi gần khu vực gia tộc Uchiha bị bỏ hoang suốt 5 năm nay, nhưng con luôn biết rằng luôn có người đến đó dọn dẹp. Có thể nói là tộc nhân Uchiha hoặc do cha sai người đến lau dọn, dù sao đó là nhà của mẹ mà không để nó đóng bụi được mà đúng không ?"



Cuối cùng sau bao nhiêu lần nuốt nước bọt và gia tiên phù hộ, cha cuối cùng cũng chịu trận rồi. Tuyệt vời quá đi !! Cô cứ tưởng ca này khó lắm, ai nghe đâu cũng vừa vừa ! Chỉ có điều là ly rượu thì bị ném bể, giấy tờ công việc thì bị ướt, bàn làm việc lộn xộn cả lên. Cô mong các tờ có liên quan tới hợp đồng của gia tộc vẫn ổn, chứ lỡ trong lúc nóng giận ông làm hư tờ nào quan trọng chắc cô cắn dứt lương tâm lắm.



Dù sao cũng là tiền mà,  nhưng không phải là ít mà là rất rất rất nhiều tiền!


___________________________________________________________________________________________________


"Này có biết .."


" Không biết ai.."




"..."



".."



Naruto cứ nghe thấy họ nói nhỏ xì xầm với nhau, còn chỉ chỉ chỏ chỏ nữa chứ . Không biết họ nói gì nữa hay là đang nói cậu ?



Naruto nhớ mình đã tắm vào ngày hôm qua, đánh răng vào buổi sáng rồi, .. Ừm .., cậu đưa mũi sát lại vào áo của mình để hửi.



Cũng đâu hôi đâu ta ?



Dù sao cậu không quan tâm lắm, cậu luôn bị họ nói thế quen rồi mà. Ai lại thích một thằng đã mồ côi, mà còn quậy phá nữa chứ. Nói đến đây tự nhiên cậu cảm thấy hơi tủi thân một chút .



Nhưng không sao ! Cậu quen rồi .



Naruto đã lớn rồi, đâu còn là con nít nữa mà để ý mấy chuyện trẻ con này ! Giờ phải tập làm người lớn thôi !!


Có lẽ như thám thính không được hiểu quả cho lắm, thua keo này ta bày keo khác vậy! Mình lại trực tiếp hỏi chuyện luôn cho nó nhanh nè! Mục tiêu đầu tiên, cũng là mục tiêu duy nhất đó chính là tên Shikamaru nhìn thấy tên này lúc nào ngủ thế thôi chứ cái quái gì trên đời cậu ta cũng biết hết đó !



"Này Shikamaru ! Có chuyện gì mà mọi người bàn tán dữ thế ?"


" Hả gì cơ ? Nói lại đi, nãy đang ngủ nên không để ý ."nó làm ra vẻ bộ nhếch nháp vừa mới ngủ dậy của mình . Mồm đang bận ngáp, lười biếng y hệt như cậu vậy !



" Cậu hỏi về ngôi nhà đó sao Naruto ?"



" Ngôi nhà?"



Shikamaru thở dài và trả lời :" Thật ra nói là ngôi nhà thì không phải, mà là căn biệt thự đó. Một căn dinh thự siêu cấp lâu đời và cổ kính, đương nhiên đồ đạt trong đó vô cùng giá trị!"



" Này nơi đó có ma sao !" Naruto hỏi với khuôn mặt đầy kinh sợ khi nói tới ma . Choji và Kiba nghe thấy khi nói về căn biệt thự đó nên cũng chen vào.



" Làm gì có ma cỏ gì chứ Naruto, cậu xem phim ma nhiều quá rồi đấy. Chúng ta lớn rồi đó! " Choji vừa nhai vừa trả lời . Cậu ấy còn tốt bụng chia sẻ bánh với mọi người trong nhóm .


" Mà ai mua lại căn biệt thự đó vậy hả Shikamaru?" Kiba lên tiếng hỏi .



" Tớ không biết, sao hỏi tớ chứ ? Mà cha tớ nói rằng là một gia đình giàu có mua lại."



" Vậy họ có con gái không, tớ nghe nói mấy đứa con gái quý tộc xinh lắm. Ước gì được nhìn thấy bọn họ ." mặt của Kiba đỏ lên, trong thật là biến thái mà Naruto nghĩ .



"Hình như căn biệt thự đó là thuộc về tộc Senju, chủ yếu là của ngài đệ nhị . Nhưng mà người ở cũ của nó là " Người bảo vệ Uchiha " . Tiếc một điều là cô ấy chết rồi." Shikamaru đang nói chuyện nhưng rất lười nhác, cậu ta đang gác tay lên cằm mình, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ .
Chắc sắp lại ngủ nữa đậy!



" Ngừoi bảo vệ gì cơ ?"




" Cậu không biết sao Naruto !! " ủa mà chuyện đó bình thường mà , sao Choji và Kiba có cần hét lên không . Làm cho mọi người trong lớp nhìn cậu , nhục quá !! Tụi này biết rõ cậu luôn trốn  học mà, có đi học đầy bao giờ đâu. Huống chi trong lớp học toàn gục lên gục xuống!



" Ngài Hokage không thèm bán ngôi nhà đó từ khi cô ấy chết và cấm tất cả mọi người đến đó . Bây giờ ông ấy lại bán đi, chủ mới đang bận sửa sang lại vật chất trong đó . Tớ cá căn biệt thự đó giá bán không rẻ đâu ." 



"Người mua lại căn biệt thự đó chắc địa vị cũng rất phải cao . Tớ nghĩ rằng là bọn quý tộc của bên đó đấy, dù là gì đi nữa họ cũng chẳng phải là người tốt gì đâu. Konoha của chúng ta nợ tiền họ rất nhiều, cha tớ nói rằng ngài Hokage như muốn quỳ lại bọn chúng để xin họ kí vào hợp tác các quý tộc. Chỉ để có tiền để chi tiêu lợi nhuận cho làng. Bọn họ rất ghét Ninja chúng ta, nên không thích chi tiêu tiền bạc vào làng mình ..



Chưa kể làng ta nợ họ một vố đủ to, ghét là phải "



"Ủa sao mà tớ lại không biết gì hết vậy ." Naruto ngây thơ hồn nhiên hỏi, làm cho 3 đứa kia chán đến mức không muốn trả lời vì tụi nó biết rõ tính thằng này mà. Thánh nhân đội sợ của lớp, mấy môn kiểm tra giấy còn không làm được thì nói chi về lịch sử làng hazzz....
  



Một chữ bẻ đôi còn không biết ! Thằng nói nói chung là chán hết nói nổi, chê chữ ê kéo dài !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip