Ngoại truyện: Mẹ ơi con từ đâu đến

Tôi biết là cái end fic này rất nhảm sh*t vì con em tôi, cái đứa bắt tôi viết fic này cho nó bị report tạch rồi nên không có hứng viết :'( lúc đầu tôi đã nghĩ sẵn cái end hoành tráng vcđ nhưng lại quên mất nữa...
Vậy nên tôi bù cho mấy thím cái ngoại truyện này nhé :'(
--------------0o0----------------

Năm con trai Black lên 4, thằng bé vẫn chưa được đặt tên.

Geki, vốn bản chất lương thiện, là một ông bố tốt và một người mẹ hiền, đề nghị đặt tên cho thằng bé. Hai người giằng co cả buổi tối không biết nên đặt họ thằng bé theo mẹ 1 hay mẹ 2.

"Theo họ cậu thì hơn." Geki chân thành nói. "Sau này nếu có đứa con của riêng chúng ta, nó sẽ theo họ tớ."

Black gật đầu.

Thằng bé con được đặt tên là Ryuuto.

Lúc này Geki mới gây dựng được chút sự nghiệp trong giới xã hội đen, gây thù oán với kha khá người. Mấy người đó đầu tiên là chưa đủ uy hiếp với Geki, thứ hai là chưa đủ uy hiếp đến Black, vậy nên Geki mặc nhiên là thời thế hiện tại khá an toàn. Tuy cô lúc đó vẫn chỉ là dân nghiệp dư trong đám yakuza thôi.

Sau lần bàn bạc thứ n, Geki quyết định mình sẽ là người sinh con bằng cách thụ tinh nhân tạo. Lúc thụ tinh thành công, Ryuuto đang là một cậu bé ngoan trong trường mẫu giáo.

Và lúc đó tư tưởng để con trai kế nghiệp yankee hùng mạnh của hai người mẹ trẻ đang dần sụp đổ. Sự kỳ vọng dần dần chuyển qua cô con gái thứ hai đang nằm trong bụng Geki. Geki nói với Black, cô muốn đặt tên con gái là Hime. Nghe qua cũng đủ biết được Geki yêu chiều đứa con còn chưa ra đời này như thế nào.

Hai bà mẹ trẻ không thúc ép Ryuuto vào học mấy trường yankee nữa. Nhưng cũng chỉ duy trì đến lúc em gái cậu xảy ra chuyện.

Đêm Madoka ra đời là một đêm mưa to.

Geki vừa sinh con được vài tiếng, đang là thời điểm cực kỳ suy yếu, cũng may cô thể lực tốt, nếu không đã không chống đỡ nổi. Black ôm con gái túc trực bên cạnh.

Ngay đêm hôm đó, một đám yakuza kéo tới. Geki không kịp nghĩ tới mình còn yếu, vội vã cùng Black chạy trốn khỏi sự truy lùng của lũ đó. Lúc đó Geki mới nhớ mình đã quá chủ quan. Bang hội non trẻ bị diệt sạch sẽ, Geki chỉ biết cùng Black mang con gái mới 1 ngày tuổi lẩn trốn, trong lòng Black luôn lo sợ Ryuuto xảy ra chuyện.

Cô biết rõ mình không trốn mãi được, chỉ đợi một tuần, khi thân thể khá hơn liền muốn đi trả thù. Với khả năng của cô và Black hiện giờ, có thể đảm bảo trong vòng hai tháng ổn định lại bang hội. Nhưng đúng lúc này, lũ yakuza tìm được Geki, lại huy động hơn hai chục đứa đuổi theo. Geki và Black bị con nhỏ làm vướng tay, cắn răng giấu kỹ con bé trong một nhà kho cũ ngoài bìa rừng, định bụng giải quyết xong lũ đó sẽ quay trở lại. Geki còn đau lòng vuốt ve con bé một lúc, cho nó bú đầy đủ, thậm chí còn ru nó ngủ rồi mới lưu luyến quay đi.

Yuki chỉ cầm theo một cái balo, bên trọng có quần áo với vài khẩu súng. Cũng không biết do linh cảm hay gì, cô để lại balo đầy đủ dụng cụ bên cạnh con bé, chỉ cầm theo vài khẩu súng đầy đạn.

Đêm đó đổ bão.

Sau khi mọi việc ổn thoả, đã là việc của sáng ngày hôm sau.

Hai người tức tốc từ trong ô tô chạy ra ngoài, như hai cơn gió phóng đến nhà kho.

Nhưng chỗ vốn nên có đứa bé con nằm ngủ giờ chỉ còn lại cái chăn bông nhỏ màu xanh Geki đã cẩn thận bọc quanh người con bé, sợ nó nhiễm lạnh. Chăn màu xanh có dính chút máu sau khi cùng ba người trải qua một cuộc rượt đuổi.

May mắn Black còn tỉnh táo ngăn được Geki phát điên. Bình tĩnh phân tích, hai người đưa ra hai khả năng. Một là bị kẻ địch phát hiện mang đi, hai là có người đi vào đây, tìm thấy con bé liền đem đi.

"Cậu nhìn này, lúc chúng ta tới chẳng phải có một cái túi xách ở đây hay sao?" Black chỉ cho Geki chỗ góc tường có một khoảng nhỏ không có bụi, đủ đặt vừa một cái túi xách. "Con bé chắc chắn không bị chúng tìm thấy đâu, cậu bình tĩnh đi đã."

~~~~~~~~~

"Không chịu làm việc thì cút mau cho tao!" Người đàn ông to lớn thô bạo kéo tay một cô gái tầm 25, 26 tuổi. "Chỗ này không nuôi đứa nào ngồi không!"

Người trong ngõ dường như đã quen cảnh tượng đó, ai nấy khẽ khàng lắc đầu rồi đóng cửa lại, sợ rước hoạ vào thân.

"Khôn hồn thì cút khỏi đây, đừng để tao thấy mặt mày!" Người đàn ông quay ngoắt đầu đi vào, ném ra túi vải chứa đồ của cô gái khiến nó bung ra, bao nhiêu quần áo vung vãi ra đường, sau đó là một tiếng cửa đóng sầm lại.

Cô gái lặng lẽ cầm từng món đồ xếp lại vào túi. Lần mò dưới đất tìm lại được một chiếc thẻ hội viên màu đỏ, cô nhếch mép cười chua xót.

Cô, là Moriyasu Aoi, đã từng là người vượt qua hàng loạt loại tuyển lựa để được làm ca sĩ hát chính tại Hội quán Uemoto nổi tiếng nằm giữa khu Shibuya phồn hoa này.

Nhưng do không giữ được chất giọng vốn có, hào quang của Moriyasu dần biến mất.

Và bây giờ cô bị đuổi.

Bắt một chiếc taxi, tuỳ ý chỉ một hướng. Moriyasu thở dài, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Phải tới lúc tài xế gọi hỏi cô đã muốn dừng chưa, cô mới giật mình biết mình đã ra đến ngoại ô thành phố.

Trả tiền, bước xuống xe. Trời tối rồi lại còn đổ mưa, cô cũng không đủ tiền để đi trở lại thành phố rồi thuê khách sạn. May mắn, cô thấy bìa rừng gần đó có một khu nhà kho bỏ trống. Để tạm túi vải vào một góc khá ít bụi, cô quay người ra ngoài, định bụng tìm chút củi nhóm lửa.

Ở đây ngay ngoài bìa rừng nên khá dễ kiếm củi, nhân lúc trời mưa nhỏ cô nhanh chân chạy ra ngoài. Được một lúc, thấy số củi đã nhiều, cô lấy dây lưng buộc lại vác về phía nhà kho.

Bỗng dưng nghe được đằng sau vang lên tiếng súng đứt quãng. Cô rùng mình, chợt nhớ ra mấy chỗ như thế này rất thích hợp cho lũ yakuza xử nhau, chân lập tức tăng tốc chạy vụt về nhà kho, nặng nề khép cửa sắt lại.

Rút ra vài thanh củi, đang tìm bật lửa thì bỗng cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang lên từ một góc nhà kho. Cô rùng mình, đã nhọ đến gặp phải yakuza cái chỗ khỉ ho cò gáy này rồi, không định gặp ma để tuyệt đường sống của cô luôn chứ?

Để mặc cho Moriyasu với đủ loại cảm xúc đứng im không nhúc nhích kia, tiếng khóc trẻ sơ sinh vẫn vang lên, lại theo xu hướng ngày một to.

Moriyasu: "..." Okay, có lẽ không phải ma...

Cô nuốt nước bọt ực một cái lấy can đảm, xoay chân bước về phía góc phòng, xác định nơi phát ra tiếng khóc đầy nội lực kinh hoàng kia là dưới một tấm vải bạt treo cao che chắn phía trước, bên cạnh còn có một cái balo đen xì, Moriyasu đưa tay ra, đồng thời chân làm tư thế sẵn sàng vọt ngay nếu gặp ma.

Xoạt một tiếng, tấm vải bạt được nhấc lên cao, đèn pin điện thoại chiếu vào trong, tim cô gái trẻ cũng vọt lên tận cổ.

Bên trong là một đứa trẻ con bé xíu, được bọc trong cái chăn bông màu xanh đang khua tay múa chân gào khóc đòi mẹ.

Moriyasu thở phào một tiếng, đưa tay bế đứa bé lên. Chắc chỉ được vài ngày tuổi, còn rất nhỏ, ngũ quan chưa lộ rõ. Chắc bị để lại đây cũng khá lâu nên nó đói rồi khóc toáng lên như thế. Lật cái chăn ra soi qua. Là con gái.

Ai lại sinh con ra rồi bỏ nó lại nơi như thế này? Thật tàn nhẫn. Nếu cô không đi qua đây thì có lẽ con bé chết rồi. Moriyasu đau lòng nhìn bé gái. Đứa bé nín khóc, mở to mắt tò mò nhìn cô. Moriyasu bỗng cảm thấy mình với đứa trẻ này...rất có duyên.

Bế nó lại chỗ được cô trải bạt sẵn, tìm trong túi đồ được một hộp sữa, Moriyasu cẩn thận mớm cho bé con.

---------

"Cô viết tên con gái vào chỗ này, sau đó ký." Nhân viên cẩn thận chỉ vào tờ giấy.

Moriyasu nhìn bé con, mỉm cười với nó, đặt bút viết cái tên cô định đặt cho con gái mình sau này.

Madoka.

"Moriyasu Madoka."

--------

Madoka được gần một tuổi, Moriyasu Aoi cưới Andou, vốn là một tên yakuza hoàn lương.

Cưới rồi mới biết, Andou chính là một tên vũ phu, nghiện rượu chè, thậm chí công việc tử tế còn không có, nợ nần chồng chất, hơn nữa là bị đám "thân hữu" ngày xưa "ghé thăm" nhiều lần.

Aoi chỉ biết cắn răng nhịn nhục. Nhìn Madoka lớn lên từng ngày, trong lòng cô có một chút an ủi. Ít ra cô còn có con bé. Vì nó, cô cố gắng.

Nhưng đến năm Madoka lên 5, dường như uất ức bao lâu của Andou đều bùng nổ, hắn uống rượu say về, không như mọi lần giật tiền đi đánh bạc tiện tay đánh Aoi vài cái, lần này hắn dồn sức đánh Madoka.

Aoi khó khăn lắm mới kéo Andou tách khỏi Madoka được. Cô ôm chặt Madoka hôn mê, trong đêm ngay lập tức đưa nó tới cô nhi viện. Tất nhiên còn có những món đồ trong chiếc balo hồi xưa được cô gói lại vào hộp, mong rằng sau này nhờ chúng, con bé có thể tìm thấy cha mẹ ruột.

~ o O o ~

Matsuoka là nhà tài phiệt mấy đời, dù đến đời Matsuoka Kazuo thì đã lụi bại chỉ còn duy trì bữa ăn bằng một công ti in ấn nhỏ, nhưng cái kiêu ngạo của dòng thế phiệt ăn sâu vào máu ông ta thì vẫn không mất đi được.

Chắc cũng vì thế cho nên Kazuo rất không biết cách ăn nói. Làm kinh doanh quan trọng là ngoại giao, Kazuo đang khiến cái công ti in ấn vốn đã xập xệ kia ngày càng mất khách.

Có lẽ do hiểu được chuyện gia đình từ sớm, con gái Kazuo, Natsumi, vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn biết điều. Natsumi chính là niềm vui duy nhất trong cuộc đời Kazuo - một cô con gái thông minh đáng yêu, tựa như ánh sáng chiếu thẳng vào cuộc đời chẳng mấy tươi tắn của ông.

Natsumi biết điều, rất hay động viên bố. Kazuo cũng nhờ vậy, bắt đầu cải tạo lại cái công ti xập xệ, dần dần cũng kiếm ra tiền, không đến nỗi phá sản.

Đến khi gia đình khá giả hơn một tí, Natsumi được cho vào học trường của con em nhà khá giả.

Buổi chiều theo thường lệ, cô con gái độc nhất nhà Matsuoka sẽ có xe đón hẳn hoi. Nhưng hôm nay tài xế không đưa cô bé về nhà, mà đưa đến cái nhà kho hoang phế ở vùng ngoại ô.

Natsumi bị trói, bị bịt mắt, miệng bị nhét vào một miếng vải bố bẩn thỉu. Cô bé nghe thấy tên tài xế nói chuyện điện thoại với bố, về việc mang ba mươi triệu yên đến chuộc cô bé ra, và về việc ông đừng dại mà báo cảnh, vì hắn còn có đồng bọn.

Natsumi bị ném trong một góc đầy bụi, chịu đựng gần bốn tiếng đồng hồ.

Đến khi tên bắt cóc sắp mất kiên nhẫn cầm dao lên, cân nhắc xem nên cắt tai hay ngón tay của con bé này gửi về cho bố nó để cảnh cáo thì cảnh sát từ đâu ập vào cực nhanh. Thời gian tóm gọn hắn trong lúc hắn còn ngơ ngác rất nhanh. Chú cảnh sát cởi trói cho Natsumi, đưa cô bé về đồn lấy lời khai.

Natsumi ngồi trên xe, tâm trạng vẫn luôn không ổn định lại được, cuối cùng phải lên tiếng hỏi: "Bố mẹ cháu đâu?"

Chú cảnh sát hơi do dự, xong cũng rất nhanh quyết định, hai tay nắm chặt hai bả vai gầy yếu của cô bé: "Chú rất xin lỗi, tên bắt cóc có đồng bọn, bố mẹ cháu không qua khỏi... Nhưng bọn chú đã bắt hết chúng rồi, cháu yên tâm, lũ này sẽ phải chịu bản án thích đáng."

Cô bé được giáo dưỡng tốt từ nhỏ, không quát tháo không to tiếng, chỉ khóc, khóc cũng nhỏ, khiến hai viên cảnh sát càng thương cảm hơn. Họ biết, nỗi đau này vượt quá sức chịu đựng của con bé. Có lẽ nó sẽ tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ để che giấu vết thương chẳng thể lành.

Cả nhà không còn ai, họ hàng thân thích ở nước ngoài định cư hết, bạn bè của nhà Matsuoka cũng hỏi nhận nuôi Natsumi nhưng con bé từ chối. Nhìn thấy những người này chỉ làm con bé nhớ bố mẹ mà không kìm được nước mắt thôi, vậy nên cảnh sát quyết định đưa Natsumi vào một cô nhi viện nhìn khá khang trang, chi phí sinh hoạt của con bé cơ bản là do những người bạn tốt bụng của bố mẹ đóng góp hàng năm cho cô nhi viện đó.

Gần trưa, đang làm thủ tục, một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi gớt hải chạy vào nói với hiệu trưởng: "Em gái kia tỉnh rồi ạ!"

Hiệu trưởng đẩy gọng kính, bảo cô bé mang người vào làm thủ tục rồi quay sang làm việc tiếp với viên cảnh sát.

Natsumi không còn gì phải làm, rảnh rang chạy ra ngoài hít thở không khí.

"Lát nữa em mở thử cái hộp ra xem có gì liên quan đến hồ sơ của em không để hiệu trưởng xem nhé?" Cô bé vừa nãy đã quay lại, dẫn theo một con bé trắng trẻo xinh đẹp. Con bé còn nhỏ tuổi hơn Natsumi, tay ôm khư khư một cái hộp, quần áo trên người là loại rẻ tiền, con bé trông trông có vẻ gầy còm, nhưng không hề che đậy được gương mặt đẹp cùng khí chất không giống con nhà nghèo của nó.

Natsumi và con bé lướt qua nhau, kịp chạm mắt nhau một lần.

Một bên là tò mò hiếu kỳ, một bên là ngây thơ nhưng lạnh lùng.

Cảm giác như cô bé đó đang tự xây lên một bức tường băng bảo vệ bản thân.

Làm xong thủ tục, Natsumi được Hiệu trưởng đưa cho chìa khoá phòng mới. Hiệu trưởng dắt tay con bé vẫn ôm cái hộp kia, nói rằng kể từ giờ hai đứa sẽ là bạn cùng phòng.

Natsumi một tay kéo vali, một tay đưa ra trước mặt con bé, cười tươi nói: "Matsuoka Natsumi, rất vui được gặp em."

Con bé kia có hơi ngẩn ra một chút. Chị trước mặt cười lên nhìn thật ấm áp. Nó ngẩn ngơ đưa tay ra cầm lấy tay bé gái trước mặt, khiến cô bé cười rộ lên, rất xinh đẹp.

"Madoka."

"Được rồi Madoka, chị dẫn em về phòng nhé?"

Hiệu trưởng đẩy gọng kính, nhìn bóng lưng hai đứa trẻ dắt tay nhau, nở nụ cười hoà ái. Tuy con bé Madoka có cả súng trong hộp xem ra xuất thân không vừa, tính cách cũng có đôi phần quái gở, nhưng có lẽ Natsumi sẽ giúp được con bé. Không, phải nói là chúng sẽ bù lấp khuyết thiếu của nhau mới đúng.

"Này Madoka, sau này phải gọi chị là oneechan nhé~"

"Không, Nacchan."

"A, mới gặp mà đã nghĩ nickname cho chị ư? Đáng yêu thật đấy!"

"Nacchan đừng xoa đầu em, em chưa gội đầu!"

"Ha ha, đồ ở bẩn này, đứng lại đó, em định chạy đi đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip