Chương 8
Vương Nhất Bác thở dài vì sự thay đổi của chú mình, không còn kịp để cậu có thể nói gì đó, đẩy Vương Đình Khang đang không cam lòng về hướng bãi đổ xe: "Có phải chú uống say rồi không?"
"Cháu xem như chú say đi."
Vương Đình Khang lợi dụng lời nói, muốn tìm lại sự bình tĩnh, anh ấy nói với cậu: "Sau này thời gian chú tỉnh táo có lẽ không nhiều, cháu hãy biết trân trọng nó."
Vương Nhất Bác đấm anh ấy một cái, vẫy tay với anh ấy: "Ngủ ngon."
Tiêu Chiến đi về hướng căn hộ trước, hiếm khi, anh đi chậm như vậy.
Vương Nhất Bác đuổi chú của mình đi rồi nhanh chóng từ phía sau bắt kịp anh, hai người đi sóng vai.
Bên tai Tiêu Chiến vẫn còn văng vẳng những lời cằn nhằn khác nhau của Vương Đình Khang, anh cảm thấy đồng cảm với Vương Nhất Bác: "Lúc ở cùng em, chú của em đều lảm nhảm như vậy à?"
Đương nhiên là không, những lời này đều là nói cho anh nghe.
Vương Nhất Bác tỏ vẻ bình thường: "Cũng vậy, hôm nay có nói nhiều hơn một chút. Có thể vì lúc nãy có anh ở đó, chú ấy dạy dỗ em thì em sẽ không trực tiếp hủy hoại mặt mũi chú ấy."
Lời giải thích không chê vào đâu được.
"Sao anh đi công tác lại bay chuyến bay sớm vậy."
Sau khi vào thang máy, Vương Nhất Bác tìm chuyện để nói.
Tiêu Chiến: "Vội vàng đến bên kia vì còn có một cuộc họp."
Vốn dĩ tối nay cậu có rất nhiều thời gian. Anh còn chưa đi, Vương Nhất Bác đã bắt đầu đếm những ngày chờ anh trở về sau chuyến công tác.
Ra khỏi thang máy, phải năm ngày nữa cậu mới gặp lại anh.
"Anh đi công tác em sẽ được giải phóng mấy ngày." Cậu nói một cách chân thành, cẩn thận nhích về phía anh khoảng một bước chân, còn cách anh vài cm.
Sau khi về nhà, Vương Nhất Bác nhìn thấy chiếc túi xách nam trên quầy bar, là túi của chú cậu, chú thế mà lại quên lấy nó.
Cậu đi tìm di động gọi điện thoại cho chú của mình, hỏi chú có quên vật gì quan trọng bên trong không, nếu có thì sáng mai cậu sẽ mang tới công ty.
Số điện thoại còn chưa được cậu bấm xong, chuông cửa vang lên.
"Tiểu Bác."
Giọng của Vương Đình Khang truyền đến.
Vương Nhất Bác cầm theo túi xách đi mở cửa: "Đến túi xách mà chú cũng quên được." Đưa trực tiếp cho anh ấy.
Giọng của Vương Đình Khang không quên, vẫn luôn nhớ rằng mình để túi trên lầu: "Cháu đợi Tiêu Chiến cả một đêm, chỉ vì muốn ở một mình với cậu ấy vài phút thôi à?"
"Cháu ngủ sớm đi." Anh đóng cửa rời đi.
Vương Nhất Bác nhìn bảng điều khiển trên cánh cửa một lúc lâu, quay lại ngồi lại trước quầy bar, mở điện thoại di động của mình để chỉnh sửa văn bản.
[Hôm nay thật may mắn, sớm biết vậy em sẽ mua vé số.
Buổi chiều ở dưới lầu công ty anh, quay đầu nhìn thấy anh, em nghĩ cũng đủ cho em nhớ suốt đời.
Khi thổi quạt vào tay anh trong phòng làm việc, em đã nghĩ, nếu được anh nắm tay được anh ôm thì cảm giác sẽ như thế nào.
Chắc là em sẽ hạnh phúc đến chết mất.
Em cũng đã tưởng tượng đến ba mươi tập phim cẩu huyết kịch tính Tổng tài bá đạo yêu tôi.
Buổi tối em đã nói với chú em, em thích anh, quả thật với phản ứng của chú ấy, em có thể đoán được, em cùng anh là chuyện không có kết quả.
Nhưng nó không phải là vấn đề.
Một chút cũng không ảnh hưởng đến việc em thích anh.
Thực hiện một điều ước: Hy vọng lúc anh đi công tác, có thể nghĩ đến em một chút.]
- -
Ngày thứ hai bận rộn, một ngày trời nắng đẹp.
Khi Vương Nhất Bác gần đến tòa nhà đài truyền hình, cậu giật mình vì tiếng còi xe, cậu vô thức quay mặt lại nhìn, một chiếc xe việt dã màu xanh đang đậu ở làn đường dành cho người đi bộ và xe không có động cơ, ngạo nghễ và hống hách.
Người trong xe, nhìn rất quen.
"Vương Nhất Bác, phải không?"
Hắn cố ý nói chậm lại khi hắn gọi tên cậu, lộ ra vẻ cắn răng nghiến lợi.
Vương Nhất Bác nhớ ra người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn này là ai, anh ta cũng có mặt trong phòng hòa giải tại đồn cảnh sát ngày hôm đó, là chồng của Tú Quỳnh.
Hắn ở đây vì muốn chặn Lê An lại, đợi nửa ngày không gặp được người, bây giờ gặp được cậu phóng viên thực tập Vương Nhất Bác này, cũng xem như không phải lãng phí thời gian.
Tuy rằng ngoài miệng đồng ý ly hôn với Tú Quỳnh, nhưng anh ta chưa từng nghĩ sẽ rời đi. Sáu năm tình cảm, không phải cứ nói bỏ là có thể bỏ được.
Hắn lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác: "Hôm nay đến là để nhắc nhở một cách hữu nghị với các cậu, đừng có làm xáo trộn việc gia đình chúng tôi. Tôi và Tú Quỳnh không có ý định ly hôn, lại bị các cậu làm cho rối tung lên, rốt cuộc không ai được hạnh phúc."
Vương Nhất Bác nhàn nhạt cong khóe miệng lên. Không lên tiếng. Cũng không muốn tranh cãi cùng người như vậy.
Hắn còn định nói gì đó, điện thoại vang lên.
Số điện thoại của bạn bè, anh ta trực tiếp cúp máy, còn muốn tiếp tục dạy dỗ Vương Nhất Bác, kết quả người bên kia không bỏ cuộc, tiếp tục gọi lại một lần nữa. Hẳn là có việc quan trọng.
Anh ta trả lời. Bên kia vào thẳng vấn đề: "Buổi tối thu xếp chút thời gian rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Hắn không có tâm trạng gì, bây giờ anh ta không có tâm trí để ăn uống vui vẻ: "Không rảnh." ... Anh ta vội vàng cúp máy.
Vương Nhất Bác đã đi ra xa vài mét từ lâu.
Hắn khởi động xe, đuổi kịp Vương Nhất Bác, anh ta nhìn lên vỉa hè: "Cậu nói lại những lời vừa rồi cho Lê An, để cho cô ta sáng suốt một chút. Còn cậu nữa, đừng có không biết trời cao đất dày."
Khi giọng nói cất lên, xe của Lê An vừa chạy tới, giọng nói của Hắn không nhỏ, lời nói của anh ta lọt vào tai cô không thiếu một chữ nào.
Nói xong anh ta liền đạp ga, chiếc xe lao ra ngoài.
Lê An hạ cửa xe xuống: "Tiểu Bác." Cô ấy vẫy vẫy tay.
Vương Nhất Bác bước nhanh tới, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.
"Người đó là chồng của Tú Quỳnh à?"
"Làm sao chị biết?"
Lê An: "Nghe giọng nói giống, có thể nhận ra." Cô ấy hỏi: "Tình hình thế nào? Đến cảnh cáo uy hiếp chúng ta à?"
Vương Nhất Bác dùng vài câu để thuật lại những gì đã xảy ra: "Không cần để ý."
"Đm, thật không biết xấu hổ! Còn dám đến tận đài truyền hình để uy hiếp. Loại này chưa bao giờ nghĩ lại bản thân đã sai chỗ nào, có chuyện gì thì đều do người khác có vấn đề."
Lê An lắc đầu, không có 'fuck' gì để nói.
- -
Sau cuộc họp sớm, Vương Nhất Bác đi sau Lập Trình bước ra khỏi phòng họp, tổng biên tập sắp xếp cho bọn cậu hôm nay đi phỏng vấn công tác phòng chống lụt bão.
Mấy ngày vừa qua liên tục có mưa lớn, mực nước ở các sông đều vượt mức cảnh báo, thậm chí các hồ nước trong công viên cũng đầy nước. Nhiệm vụ của hôm nay khá đơn giản, các bộ phận có liên quan đã được liên lạc trước.
Tuy nhiên khoảng cách đến nơi phỏng vấn hôm nay khá xa, còn có nhiều địa điểm phải đi, có khi đến chiều tối mới có thể quay về.
"Thầy ơi, em đi lấy đồ." Vương Nhất Bác chỉ chỉ vào văn phòng.
Lập Trình gật đầu: "Tôi sẽ đợi em ở dưới lầu."
Vương Nhất Bác đi vào toilet, chạm mặt Lam Đại. Lam Đại đang trả lời điện thoại, hai người nhìn nhau gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Vương Nhất Bác trước đây chưa bao giờ tham gia buôn chuyện, có lẽ vì Lam Đại là người thầy của cậu yêu, cậu bất giác liếc nhìn bàn tay đang cầm điện thoại của Lam Đại. Chiếc nhẫn kim cương lóa mắt.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Lam Đại dừng lại một bước, lúc đầu định quay về hướng văn phòng, Lam Đại liền rẽ vào góc lối thoát hiểm, bình thường hầu như không ai qua lại.
- -
Buổi sáng trời vẫn rất nắng, Vương Nhất Bác cùng Lập Trình đi đến địa điểm phỏng vấn, những đám mây như muốn che đi hết ánh sáng.
"Chẳng phải dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa sao ạ?" Vương Nhất Bác đóng cửa xe lại.
Lập Trình đeo máy ảnh trên lưng, khóa xe, mỉm cười nói: "Em cập nhật lại dự báo thời tiết một chút."
Từ 17 - 18 giờ trời sẽ mưa, vẫn là mưa vừa. Đúng như mong đợi.
Vương Nhất Bác kết thúc một ngày chạy lòng vòng, trên đường quay lại đài, những hạt mưa nặng hạt cứ 'rào rào' rơi xuống.
Trời mưa khiến tầm nhìn không tốt, Lập Trình tập trung lái xe nên không thể trò chuyện cùng với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi Tiêu Chiến đang làm gì, có bận không, bên kia trời có đang mưa hay không.
Cậu bật điện thoại rồi quay một đoạn video ngắn dưới trời mưa tầm tã sau đó đăng một lên vòng bạn bè cho mọi người cùng xem.
Quách Thừa là người đầu tiên thích. Vương Nhất Bác không khỏi nghi ngờ Quách Thừa đã đợi trên vòng bạn bè từ lâu, mặc kệ là tin tức bát quái hay có trạng thái gì mới, Quách Thừa sẽ không bao giờ vắng mặt.
Nếu một ngày nào đó cậu ấy không phải là người thích đầu tiên, thì chắc chắn là điện thoại cậu ấy bị hết pin.
Thật nhanh, Quách Thừa nhắn tin đến: [Ai đang lái xe? Tớ đánh hơi thấy mùi gì đó?]
Vương Nhất Bác: [Cậu không thể xem tất cả mọi thứ đều là cẩu lương chỉ vì cậu là cẩu độc thân thế chứ.]
Quách Thừa còn rất giỏi một chuyện, chính là chủ đề đang ở Nam cực liền có thể nhảy trực tiếp sang Bắc cực, cậu ấy hỏi Vương Nhất Bác: [Tối nay không phải có hẹn gặp nhau à? Đi cà phê.]
Vương Nhất Bác: [Trời mưa to lắm, cậu có chắc là muốn đi không?]
Quách Thừa: [Chắc chắn, ít người, thoải mái hơn.]
Quách Thừa không nhất định phải đi cà phê, cậu ấy muốn mời Vương Nhất Bác ăn cơm, sắp tới là sinh nhật của Vương Nhất Bác, khó lắm mới có một ngày không phải tăng ca, không thể lùi hẹn thêm nữa.
Cậu ấy cũng muốn mua một món quà cho Vương Nhất Bác, phải nhanh chóng nắm lấy dịp này.
Cũng đang nghĩ đến việc chuẩn bị quà sinh nhật cho Vương Nhất Bác là chủ tịch Vu của tập đoàn Vũ Phong, Vương Đình Khang đã giúp ông đưa tập đoàn Vũ Phong hợp tác với Chiến Vũ, muốn làm chút chuyện gì đó để tỏ lòng biết ơn, nhưng Vương Đình Khang lại chẳng thiếu thứ gì, đành gửi một chút thành ý đến cháu của anh ấy.
Chủ tịch Vu không biết giới trẻ bây giờ thích gì, cho nên ông giao nhiệm vụ này cho con trai mình.
Lát nữa Vu Bân sẽ tham dự một cuộc họp, cuộc họp đầu tiên sau khi tập đoàn Vũ Phong hợp tác cùng Chiến Vũ, được sắp xếp trong phòng hội nghị của khu nghỉ dưỡng.
Anh ta đến sớm hơn hai mươi phút.
Sau khi nghe sự sắp xếp từ ba mình, Vu Bân có chút bối rối: "Ba khoan hãy cúp máy, Vương Nhất Bác là ai vậy? Vì sao phải mua quà sinh nhật cho cậu ấy?"
Khi giọng nói vang lên, trong phòng hội nghị một vài ánh mắt không hẹn đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ ra, sinh nhật của Vương Nhất Bác là vào đầu tháng tám.
Lý do mà trợ lý có phản ứng mạnh mẽ như vậy chính vì gần đây ông chủ rất quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Vương Nhất Bác.
Bởi vì việc bóc vỏ tôm quá phiền phức nên chưa bao giờ ông chủ ăn tôm hùm đất, không biết ông chủ đã lấy kiên nhẫn từ đâu để có thể chăm lo cho một người ngày hai bữa ăn.
Vu Bân vừa bước đến cửa phòng hội nghị, nhìn thấy người bên trong liền không khỏi giật mình, không ngờ Tiêu Chiến còn đến sớm hơn mình, anh khẽ gật đầu chào.
Mất một vài giây để lục lại toàn bộ ký ức, Vu Bân chắc chắn mình không biết ai tên là Vương Nhất Bác cả.
Chủ tịch Vu thở dài, mấy ngày trước đã nói với con trai về cháu của Vương Đình Khang, thế mà vừa quay mặt anh ta đã quên mất: "Đứa con ham chơi, con để tâm một chút đi."
Trong phòng còn có Tiêu Chiến, Vu Bân không muốn tranh cãi với ba mình, hiếm khi nhẹ nhàng giải thích: "Gần đây hơi nhiều việc."
Chủ tịch Vu nói: "Cháu của Vương Đình Khang."
Vu Bân biết Vương Đình Khang xem cháu như bảo bối, chỉ là anh ta không quan tâm tên cậu là gì: "Được rồi, đến lúc đó con sẽ tự mình mang quà đến."
Tiêu Chiến lại nhìn Vu Bân, còn trợ lý thì nhìn ông chủ của mình.
Vương Nhất Bác và Quách Thừa hẹn nhau địa điểm gặp mặt, bất kể trời nắng mưa.
Lập Trình tiện đường, chở Vương Nhất Bác qua đó.
Quách Thừa đã đợi ở ven đường từ trước, trời không có nắng, cậu ấy vẫn đang đội mũ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác bước xuống xe, Quách Thừa cầm một chiếc ô chạy tới đón cậu. Chỉ mất vài giây từ khi cửa xe mở đến khi đóng lại, thật nhanh, chiếc xe đã rời đi.
"Đó là giáo viên hướng dẫn của cậu à?"
"Ừ."
"Đẹp trai hơn cậu kể nhiều." Quách Thừa chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt rắn rỏi của Lập Trình, cùng những đường nét trên gương mặt. Cậu ấy lại gần Vương Nhất Bác, nghiêng chiếc ô về phía Vương Nhất Bác: "Tớ cũng muốn có giáo viên hướng dẫn như vậy, có phải làm việc hộc máu tớ cũng cam lòng."
Cậu ấy đổi chủ đề, hóng bát quái: "Mấy ngày nay có dưa gì hay để ăn không?"
Vương Nhất Bác: "Có, salad mướp đắng, để lát nữa gọi cho cậu một phần."
Cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa hòa mình vào đám đông.
Họ chọn một nhà hàng lẩu, chọn mấy món ngon rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Quách Thừa bắt đầu hóng hớt: "Này, thầy của cậu đã kết hôn chưa?"
"Không, chưa kết hôn."
"Anh ấy có người yêu chưa? Người cực phẩm như thế không biết có bao nhiêu người theo đuổi nhỉ."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Bạn trai vừa chia tay thầy ấy xong."
"Hả?" Quách Thừa, mở to đôi mắt khi nghe tin: "Không thể nào, người như thế cũng có thể bị đá sao?"
Vương Nhất Bác không nói gì về chuyện tình cảm không mấy vui vẻ giữa Lập Trình và bạn trai của anh, cậu lấy một miếng dưa hấu khác đưa cho Quách Thừa.
- -
Ăn được một nửa nồi lẩu, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi của Lập Trình.
Lập Trình nói với cậu sáng mai không cần đi đến đài, đến thẳng đến bệnh viện luôn: "Nếu tôi không có ở đó thì em đứng chờ tôi ở cửa." Khi cuộc gọi sắp kết thúc anh nói thêm: "Không liên lạc được với chiếc xe gây tai nạn."
Nhắc đến tai nạn, Vương Nhất Bác nghĩ ngay đến đêm cậu đợi anh ở dưới lầu, Tiêu Chiến về muộn vì một tai nạn, nhưng lại không nghe nói có người bị thương.
Quách Thừa tưởng rằng cậu phải đi đến hiện trường: "Không sao, cậu đi nhanh đi."
Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống: "Sáng mai tớ mới đi."
"Lại xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tớ cũng không rõ, thầy ấy chưa nói, có lẽ thầy cũng chưa hiểu chuyện gì."
Mãi đến sáng hôm sau khi đã hiểu rõ sự việc, Lập Trình cùng Vương Nhất Bác rời khỏi phòng bệnh, đến đội quản lý tai nạn để xác minh.
Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, quay mặt về phía Lập Trình: "Ngay cả khi xác minh được tất cả đều là sự thật, chúng ta cũng sẽ không thể phỏng vấn được bất kì nội dung có giá trị nào."
Lập Trình gật đầu, xét cho cùng đằng sau một chiếc xe thử nghiệm sẽ là một tập đoàn ô tô có tiềm lực tài chính và thực lực: "Nói cho tôi biết em nghĩ thế nào."
Vương Nhất Bác đã có sẵn ý tưởng: "Xác định đoạn đường mà xe thử nghiệm đi qua có phải là tuyến đường đã được phê duyệt hay không." Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết người điều khiển xe thử nghiệm đã lái xe vào tuyến đường đông đúc sau khi cảnh sát giao thông tan tầm.
"Sử dụng điều này như một mở bài để để tin, gây áp lực lên các bộ phận liên quan và các công ty ô tô."
Ý tưởng này trùng hợp với Lập Trình.
- -
Loay hoay một lúc lâu, Vương Nhất Bác cùng Lập Trình kết thúc buổi phỏng vấn và quay trở về đài.
Sau khi tìm hiểu, vụ tai nạn về những chiếc xe chạy thử nghiệm, nhưng chính xác là xe thử nghiệm mới của công ty nào, không thể nào biết được.
Về bản thảo ngày hôm nay, Lập Trình giao cho Vương Nhất Bác hoàn thành, anh cũng không đưa cậu bất kỳ ý tưởng nào, muốn bồi dưỡng sự nhạy bén tin tức cho cậu: "Viết xong thì gửi cho tôi xem."
Anh rót một ly nước đá rồi ngồi xuống bên cạnh chỉnh sửa tin tức khác.
Di động của Lập Trình rung lên, có một tin nhắn mới đến.
Lam Đại: [Anh có thể ra ngoài nói chuyện vài câu không?]
Lập Trình theo phản xạ nghiêng đầu qua, Lam Đại từ chỗ ngồi của mình cũng đang nhìn anh bên này, còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt của Lam Đại, anh đã thu hồi ánh mắt, dứt khoát xóa tin nhắn đi, tiếp tục nhìn vào máy tính.
Vương Nhất Bác mất hơn một tiếng mới viết xong bản thảo: "Thưa thầy, thầy kiểm tra lại một chút đi."
Điều thu hút sự chú ý đầu tiên chính là tiêu đề 'Sát thủ mới trên đường - xe thử nghiệm với lớp phim ngụy trang', Lập Trình nhận xét: "Tiêu đề này vừa mạnh đấy."
Vương Nhất Bác: "Em e rằng không thể bắt được những người đó."
Lập Trình hài lòng với bản thảo, chỉ chỉnh sửa một vài từ, anh trực tiếp gửi cho tổng biên tập.
Ngay sau đó, bản thảo được thông qua.
Vì còn phải cắt phim và lồng tiếng, sẽ không kịp phát sóng hôm nay, bên biên tập báo tối mai sẽ được phát sóng.
Sau một ngày bận rộn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể cầm được điện thoại của mình lên.
Bởi vì đã một thời gian dài không được mở lên, khoảnh khắc đăng lên vòng bạn bè hôm qua, đến bây giờ vẫn có người like và để lại bình luận.
Trong số hàng trăm lượt thích, không có một cái nào thuộc về Tiêu Chiến.
Hôm nay là ngày thứ hai trong chuyến công tác của Tiêu Chiến, không có liên lạc, nỗi nhớ cũng giống như những cơn mưa xuân, nhè nhẹ chầm chậm rơi xuống, thấm dần vào lòng từng chút một.
Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại, ngón tay gõ vào màn hình trong vô thức, trong lòng nghĩ đến lúc này Tiêu Chiến đang làm gì.
Lúc giật mình bừng tỉnh, cậu nhìn thấy khung chat với chú của mình không biết đã được mở từ lúc nào, cậu còn gửi đi một tin nhắn [Khủng khiếp khủng khiếp quá 555555555].
Cậu cố gắng thu hồi, thật may mắn vì vẫn còn thời gian.
Không lâu sau đó, Vương Đình Khang trả lời: [Cháu thu hồi gì vậy?]
Vương Nhất Bác: [Tin nhắn sai ạ.]
Vương Đình Khang lập tức trả lời: [Cháu đã nhắn cái gì?]
Vương Nhất Bác: [Không nhớ rõ.]
Vương Đình Khang: [Sao có thể thế được.]
Vương Nhất Bác: "..." [Cháu thật sự không nhớ, cũng không để ý lắm.] Cậu nói sang chuyện khác: [Sao hôm nay chú lại rảnh rỗi ngồi buôn chuyện với cháu thế?]
Vương Đình Khang: [Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.]
Anh vẫn để ý tới tin nhắn được thu hồi trước đó, quan tâm hỏi cháu mình: [Chắc chắn không phải là tâm trạng không tốt chứ?]
Vương Nhất Bác: [Làm gì có.]
Không phải cậu đang có tâm trạng không tốt, chỉ là cậu đang rất nhớ một người nào đó.
- -
Tiêu Chiến đang trên đường đến địa điểm thử nghiệm xe ở cách xa ngàn dặm, trời mưa cả một ngày, đến chiều tối mới chịu dừng lại.
Vu Bân đi xe dẫn đường phía trước, phía cuối con đường chính là bãi đất để thử nghiệm xe, lúc trước vừa được trải nhựa.
Tú Quỳnh trả lời một cuộc điện thoại, không ngừng cau mày khi nghe bên kia thông báo tình hình, ngắt điện thoại vội vàng báo cáo với Vu Bân: "Vu tổng, chiếc xe thể thao thử nghiệm được chúng ta ra mắt ở Bắc Kinh hồi tháng trước xảy ra tai nạn giao thông ở trung tâm thành phố."
Vu Bân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên mở ra: "Làm sao lại chạy đến trung tâm thành phố? Ở đó có đoạn đường thử nghiệm sao?"
Tú Quỳnh: "Không có. Nó đã vi phạm quy định, là người lái chiếc xe thử nghiệm cho bạn của mình lái, hơn mười giờ tối anh ấy lái xe ra ngoài một chuyến, kết quả xảy ra tai nạn với một chiếc xe hạng sang."
"Báo cho giám đốc của bọn họ, trưởng bộ phận, người lái xe thử nghiệm, chép lại quy định của công ty về quản lý phương tiện thử nghiệm mười lần, phát hiện nếu có sao chép, lập tức đuổi việc. Các hình thức kỷ luật khác, đợi tôi về rồi quyết định."
"Dạ." Tú Quỳnh lập tức truyền đạt ý kiến của ông chủ.
Vu Bân cũng ra chỉ thị: "Để bộ phận quan hệ công chúng làm việc kín đáo, đừng để nhận được bất cứ tin nóng nào."
Tú Quỳnh đáp lại, ngay lập tức gửi email. Đến nơi thử nghiệm, tài xế từ từ cho xe vào bãi đậu xe.
Xe của Tiêu Chiến theo sát phía sau. Người phụ trách khu vực đã đợi sẵn để chào đón anh, chuẩn bị chu đáo một đôi giày chống thấm nước dùng một lần.
Đây là bãi thử nghiệm cho mọi loại điều kiện đường xá, ngoài ra còn một đoạn đường núi, lầy lội và gập ghềnh, ông chủ đặc biệt cảm thấy hứng thú với đoạn đường đó.
Tiêu Chiến đặt chân vào giày, bỗng quay lại hỏi người phụ trách: "Loại giày này đi mưa có trơn trượt không?"
Mọi người đều nhìn Tiêu Chiến, ngạc nhiên vì câu hỏi kỳ lạ của anh.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc: "Làm phiền đặt giùm tôi một vài đôi, lúc quay về tôi sẽ mang đi."
Tất cả mọi người: "..."
Kiểu giày này không phải đặc sản ở đây đâu, không cần anh đem về làm kỷ niệm. Tiêu Chiến phớt lờ ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình.
- -
Khi màn đêm buông xuống, Vương Nhất Bác chậm chạp lê bước về nhà.
Tiêu Chiến không có ở đây, căn nhà như không có linh hồn.
Cậu không để cho dì giúp việc nấu ăn, mua một phần bánh mì trở về, dựa vào sofa nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, thỉnh thoảng lại cắn một miếng bánh mì.
Vương Nhất Bác muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, nhưng cậu lại không biết phải nói gì.
Cậu xoay điện thoại, tập trung suy nghĩ để tìm đề tài. Khi điện thoại của cậu sắp bị xoay cho chóng mặt, cậu vẫn chưa tìm được ý tưởng nào.
Khi sức cùng lực kiệt, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến tin nhắn gửi nhầm lúc chiều cho chú của mình, lúc ấy đã cùng nói chuyện với chú rất lâu. Mặc dù lấy lý do gửi nhầm tin nhắn cảm thấy rất vụng về, nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng có thể nói được vài câu.
Vương Nhất Bác tùy tiện bấm một vài chữ cái, rồi nhấn gửi đi.
Một vài phút sau, Tiêu Chiến trả lời: [?]
Vương Nhất Bác: [Không có gì đâu, vừa rồi em không cẩn thận bấm nhầm.]
Tiêu Chiến đáp lại bằng một chữ 'Ok'.
Sau đó, không có sau đó nữa. Vương Nhất Bác cắn một miếng bánh mì lớn rồi nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip