Một chuyện ngôn tình không bắt đầu bằng câu: Cô gái này thật thú dzị
Giới thiệu nhân vật
Lục Tiểu Phàm Là một tay chơi con của Đại gia giàu có khét tiếng ở cái đất Sài Gòn này, thân hình vạm vỡ 6 múi bụng da rám nắng, vì là con lai 5 dòng máu nên anh có nét đẹp hiếm có tiềm ẩn, cộng thêm đôi mắt xanh-nâu hiếm có-trên thế giới chỉ có khoảng 20 người có đôi mắt này. Vì là con của đại gia anh là 1 tay chơi thứ thiệt và nghiện đi bar đi club
Tô Rủ Rượi
Cô gái nhà quê, quê mùa, mồ coi từ nhỏ, năm nay vừa vào đại học nhưng ba mẹ khó khăn không thể lo chỗ ở cho con gái mình, cũng may một lần cô được một thiếu phu nhân đồng cảm hoàn cảnh nên đã cho cô về nhà ở tạm và làm giúp việc. Cô có đôi mắt màu tím rịm, da đen mun, hàm răng màu vàng bắp Mĩ 🌽 lùn xịt gầy gò ốm yếu, dường như cô không được gia đình chăm sóc đủ thức ăn nên sức khỏe không được tốt
Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc - 绿野千鹤Thể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HETình trạng bản gốc: đã hoànSố chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Văn án.Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu.Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, cuối cùng trở thành kẻ vắt chanh bỏ vỏ;Sủng thiếp diệt thê, uổng là phu quân, cuối cùng người không rời không bỏ hắn, chỉ có vị nam thê đã bị lãng quên suốt mười mấy năm này...Được một lần trọng sinh, Cảnh Thiều quyết định hối cải triệt để, làm lại từ đầu, nhưng mà...Lúc phải ôm gối đầu đứng trước cửa nhìn trời, Cảnh Thiều nắm chặt tay, bản vương nhất định phải trọng trấn phu cương! Thế là đập cửa nói: "Quân Thanh, ta biết sai rồi mà, cho ta vào đi mà!".…
[HOÀN]Thể loại: Trọng Sinh, Cung đấu, Điền vănEdit: Huệ Hoàng HậuConvert: Củ Lạchttp://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=128156VĂN ÁN:Kiếp trước Cố Vân Yên lòng dạ thuần lương, không tranh không đố, một lòng vì Tiêu Dục, nhưng lại phải chịu nỗi đau mất con, kết cục ôm hận mà chết.Kiếp này trọng sinh, nàng muốn mang những nữ nhân đã từng thương tổn nàng nàng dẫm nát dưới chân.Nàng phải làm người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ. Một khi nàng được phong hậu, làm mẫu nghi thiên hạ, sẽ không ai dám khi dễ nàng!…
NHẠT, NHẢM, XÀM - là những từ để miêu tả cái fic này =))))))H+, SE, HE,... nhưng chắc chủ yếu là H+Tôi nói nhiều lắm, diễn đạt không thể nào ngu hơn nên fic này nó mới nhạt như thế đấy Dù gì thì cảm ơn mấy cô vì đã đọc và vote cho fic của tui nhéeee…
Hán Việt: Trực bá khoái xuyên kim chủ, cầu đả thưởng!Tác giả: Giáng HàmConvert: Ánh NguyệtEdit: LinhladyReview: Hội Nhiều ChữEdit bìa: mmocTình trạng: Hoàn thànhThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Khoa học viễn tưởng , Ngọt sủng , Hệ thống , Xuyên nhanh , Phát sóng trực tiếpHệ thống: Ký chủ cô phải yêu cầu đánh thưởng! Chỉ có thưởng mới có thể thăng cấp, chỉ có thăng cấp mới có thể......balabala......Mạc Vân Quả: À ( lạnh nhạt.JPG)Hệ thống: Cô không có chí tiến thủ như vậy sẽ có chuyện!Mạc Vân Quả: À ( tiếp tục lạnh nhạt.JPG )Hệ thống:...... Kí chủ nhà mình một chút cũng không muốn cố gắng, làm sao đây!Hệ thống: Người sử dụng thần bí thưởng phi thuyền vũ trụ ! Người sử dụng thần bí thưởng mười bình vô địch Kim Đan! Người sử dụng thần bí thưởng một tinh cầu! Người sử dụng thần bí thưởng......Mạc Vân Quả: Kim chủ! Ôm đùi! Cầu thưởng!Hệ thống:......Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad, chống chỉ định re-up...:))Edit: Truyện đang trong quá trình beta chỉnh sữa lỗi chính tả, lỗi lậm QT, tất tần tật các loại lỗi, mọi người đọc truyện có gì hoan hỉ bỏ qua, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!…
Dù có ai chửi rủa, dù trời có sập xuống, ba năm nay Ngôn Tiểu An vẫn luôn đinh ninh rằng Lục Vân Trạm chính là trạm dừng cuối cùng của đời mình, rằng cô yêu chỉ có thể là anh.Tình yêu của cô dành cho anh quá tha thiết, nhưng có lẽ cô sắp không chịu được nữa rồi.Lục Vân Trạm liệu đến cuối có vứt bỏ vẻ kiêu ngạo để yêu người con gái mà anh ta vẫn xem thường?...…
Một góc nhỏ YY viết về U23. Tui thích đọc mấy cái đoạn đối thoại siu ciu của mấy thằng, có đọc của chế wat21say, eo ui ciu không chịu được. Thích nhất là mấy đoạn chat IG. Nhưng nó có chút chéo à, không có phê, nên tui định viết ít ít tự YY hoy.…