Chương 280
MỘT TUẦN SAU...
Chiếc Rolls-Royce Ghost chạy từ từ trên quốc lộ. Trong xe, giữa hàng ghế trước và ghế sau đã được ngăn bằng một bức vách cách âm.
"Tôi là ma quỷ sao?"
Vương Thiên Ân nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Uyển Đình Nhu đang ngồi lui ở một góc, giọng nói lộ ra vẻ thăm dò không chút giấu giếm.
Uyển Đình Nhu lắc đầu, ánh mắt trốn tránh đi.
"Không phải à?"
Ánh mắt Vương Thiên Ân khẽ lướt qua Uyển Đình Nhu, hắn nhấp một ngụm rượu, khoé môi dần cong lên.
"Ánh mắt em rõ ràng nói với tôi như vậy."
Uyển Đình Nhu cắn môi, bất giác đưa tay lên ôm lấy cánh tay.
"Lạnh thì lại đây, dựa vào lòng tôi!"
Giọng nói Vương Thiên Ân rất nhẹ nhàng, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Uyển Đình Nhu chần chừ nhìn hắn, cô nhỏ giọng nói...
"Không, tôi không lạnh."
Nói rồi, cô lại ngồi lui về phía cửa xe. Cô biết rõ giọng hắn càng nhẹ nhàng thì sẽ càng nguy hiểm.
Thấy cô như vậy, dường như có chút không vui, Vương Thiên Ân đảo mắt một vòng, lãnh đạm nhíu mày...
"Lại đây!"
Thanh âm hắn vẫn nhẹ bẫng như trước, nhưng Uyển Đình Nhu vẫn kiên quyết lắc đầu...
"Tôi thật sự không lạnh!"
"Ngoan... Lại đây!"
Thanh âm hắn trầm thấp như thuốc độc, tựa hồ một cây thuốc phiện lạnh lẽo không cho người khác cơ hội phản kháng.
Nụ cười như vậy khiến Uyển Đình Nhu rùng mình một cái. Cô chậm rãi nhích qua, nhưng cánh tay người đàn ông như không đợi nổi sự chần chừ của cô, nhanh chóng kéo lấy cánh tay cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
"A..."
Cô kêu lên một tiếng, trán đập mạnh vào ngực Vương Thiên Ân.
Lồng ngực hắn rung lên, cúi đầu cười thành tiếng, từng ngón tay thon dài len lỏi vào trong mái tóc của Uyển Đình Nhu, vuốt nhẹ, sau đó lại lướt xuống khuôn xương cằm, dừng lại ở chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nâng lên...
"Bà xã của tôi, khuôn mặt em lạnh thế này, còn chối sao?"
Vương Thiên Ân nhìn cô, cánh tay buộc chặt khiến cô không thể động đậy.
Hắn nâng cằm cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn, thừa dịp cô kêu đau thì đầu lưỡi hắn đã mạnh mẽ tiến vào.
"Ưm..."
Dưới kĩ năng hôn của Vương Thiên Ân, Uyển Đình Nhu gần như không thở nổi.
Bàn tay người đàn ông vuốt ve thắt lưng cô.
"Đừng!"
Uyển Đình Nhu bắt lấy bàn tay không an phận của hắn...
"Xin anh..."
"Bảo bối, không cần phải xin tôi."
Vương Thiên Ân nhàn nhã, đáy mắt lúc này đã tràn ngập ý cười...
"Tôi sẽ thỏa mãn em... ngay tại đây!"
Vương Thiên Ân cố ý xuyên tạc ý của cô, bàn tay bên hông kéo hai tay cô về phía sau, thủ thỉ bên tai...
"Hôm nay tôi vui, chiều chuộng em một chút!"
Ngay sau đó, thân hình cao lớn chuyển một cái, cả người Uyển Đình Nhu đã ngồi dựa vào thành ghế da. Một bàn tay từ dưới vạt váy luồn vào.
Uyển Đình Nhu rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa bừng bừng bên trong hắn đang tích góp từng chút một, càng lúc càng lớn, bởi biểu tình của hắn quá mức dịu dàng càng khiến cô khó thở, kiểu dịu dàng này thường dẫn đến hậu quả khôn lường.
Cô vốn nghĩ rằng khoảng thời gian sau hôn lễ này, Vương Thiên Ân không động chạm vào cô thì đã thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không thể ngờ rằng chạy trời vẫn không khỏi nắng.
Trong xe dần dấy lên nồng nàn ái muội.
Thân mình nhỏ nhắn của Uyển Đình Nhu bị buộc chặt dưới thân người đàn ông.
"Nhìn tôi!"
Vương Thiên Ân xoay mặt cô lại, hắn thực không thích cô để hắn ngoài tầm mắt. Cho dù khiến cô sợ hãi nhưng hắn vẫn muốn cô phục tùng vô điều kiện.
Đây là yêu cầu của hắn dựa trên quyền uy tuyệt đối, là yêu cầu cũng là một sự khống chế. Lúc đối mặt với cô, hắn không cho phép cô có suy nghĩ gì khác.
Khuôn mặt Uyển Đình Nhu tràn ngập vẻ không cam lòng. Cô biết trước vẻ cường hãn của hắn thì không thể chọc giận hắn được.
"Em là vợ tôi, tại sao cứ trốn tránh ánh mắt tôi?"
Giọng nói lãnh đạm của Vương Thiên Ân mang theo sự uy hiếp không nói thành lời. Bàn tay hắn áp chặt sau gáy cô. Cách qua vài sợi tóc, cô cảm nhận rõ ràng sự áp lực khôn cùng này.
Cô biết hắn đang tức giận.
"Tôi không trốn tránh, chỉ là... tôi không dám."
Uyển Đình Nhu bất lực mà nói ra một câu, ngay cả thân mình cũng không dám né tránh. Ngay sau đó cô bị Vương Thiên Ân như dã thú ôm chặt lấy.
Bên môi tên ma quỷ nổi lên nụ cười vừa lòng, hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của cô...
"Không dám?"
Vương Thiên Ân nhếch mép cười.
"Không dám cái gì? Nhìn tôi sao?"
Uyển Đình Nhu vô thức cắn lấy nướu dưới, cô không nhìn hắn, cũng chẳng trả lời.
Vương Thiên Ân cong môi cười, ngón cái miết qua như đang thưởng thức cánh môi cô. Hắn thở dài, hơi thở như gió xuân phả qua đôi môi hồng khiến Uyển Đình Nhu không khỏi run rẩy.
"Vương Thiên Ân..."
Vương Thiên Ân nhàn nhã nhướn mày, ánh mắt ngụ ý bảo cô tiếp lời.
"Tôi có thể xin anh một việc được không?"
"Việc gì?"
Vương Thiên Ân trầm thấp.
"Anh có thể để cô trợ lý kia, ý tôi là, để cô ấy thay tôi quay trở lại làm việc cho anh... được không? Cái cô..."
"Được thôi!"
"Hả?"
Uyển Đình Nhu ngay lập tức quay sang nhìn Vương Thiên Ân, cô vốn nghĩ rằng hắn sẽ gây khó dễ cho cô, thậm chí là không đồng ý, nhưng không nghĩ đến, hắn lại đồng ý nhanh như vậy, nhanh đến mức cô còn chưa kịp nói hết câu!
"Tôi nói là được thôi, nếu đó là điều em muốn."
"Anh... không hỏi lý do sao?"
"Tôi không quan tâm."
Vương Thiên Ân nhếch môi cười.
"Chỉ cần là điều em muốn, tôi đều vui lòng thực hiện, miễn là được thấy em vui vẻ. Giống như hiện tại, nếu điều đó có thể khiến em cười, cho dù là kim cương trong núi lửa, tôi cũng bằng lòng mang về cho em."
(Trích Vương Thiên Ân's Quotes)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip