Chap 12
Chap 12
Như đã biết nó chắc chắn sẽ hỏi câu này, gương mặt hắn bình thản :
- Tôi là ai có quan trọng sao ?
- Ngoại trừ JiWon, anh là ai tôi cũng mặc kệ.
HanBin lãnh đạm, gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào. Hắn kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn nó ánh mắt không thể kiên định hơn :
- Tên JiWon của cậu hiện giờ đang hạnh phúc bên người khác rồi, cậu nghĩ hắn ta còn nhớ đến một tên điên sao ?
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "người khác" vừa như mỉa mai vừa như kích động.
Nó im lặng.
Thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên HanBin đã biết hắn ta không phải JiWon, nhưng với gương mặt giống nhau như hai giọt nước thế kia thì nó không thể nào không có chút rung động khi nhìn thấy hắn ta.
- Không phải cậu nói có 2 câu hỏi muốn hỏi tôi sao ?
Bobby cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đồng thời kéo nó trở về với thực tại.
- Nếu anh không phải JiWon, tức là chúng ta chưa hề quen biết. Vậy chẳng có lí do gì khiến anh phải giúp tôi.
Hai tay HanBin không chủ đích vẽ một vòng tròn trên tấm chăn tỏ vẻ không quan tâm gì, nhưng thật ra trong tâm trí nó vô cùng hỗn độn với mớ suy nghĩ về thân phận của người đang ngồi đối diện mình.
Tâm can nó đã bị hắn ta nhìn thấu không sót thứ gì.
Hắn ngã người tựa vào thành ghế, miệng nữa cười nữa không, ngữ khí thần bí :
- Bởi vì chúng ta có chung một kẻ thù. Chẳng phải người xưa có một cậu " Kẻ thù của kẻ thù là bạn" sao ?
Kẻ thù ? Thật ra JiWon đã đắc tội gì với hắn ta ? Dù sao mình cũng sống với JiWon gần 20 năm nhưng chưa hề anh nhắc đến một người giống mình như khuôn đúc, hay nói đúng hơn là chưa hề biết đến sự tồn tại của hắn ta. Vậy rốt cuộc họ có thù hằn gì với nhau ?
- Không cần đoán già đoán non nữa, kẻ thù của tôi không phải JiWon.
Gương mặt HanBin trắng bệt không còn giọt máu, hai mắt trợn trừng lên nhìn Bobby. Sao hắn có thể biết mình đang nghĩ gì ?
Tuy khuôn mặt hắn là của JiWon, nhưng tính cách lại trái ngược rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng sao nó lại cảm thấy như đã từng quen biết người này rồi. Chỉ là...chính bản thân nó cũng không thể giải thích được cái sự bối rối lúc này.
Suốt buổi tối HanBin đã phải trải qua hết chấn động này đến chấn động khác, đến mức đại não nó cũng bị tắc nghẽn không thể tiêu hoá hết tất cả các thông tin vừa tiếp nhận.
- Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện...
Nói lấp lững, hắn với tay lấy một quả táo và một con dao gọt trái cây. Tiếng sột soạt từ con dao và quả táo va vào nhau bị lấn át bởi giọng nói trầm thấp kéo theo bầu không khí ẩm thấp lạnh lẽo :
- 19 năm trước, có một phụ nữ mang thai đứa con thứ 2 của mình, nhưng lúc vừa sinh ra thì đứa bé đó đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Với kĩ thuật thời đó để việc để đứa trẻ đó có thể sống một cách khoẻ mạnh là điều không thể, nhưng bác sĩ vẫn khuyên bà ta mang đứa bé đó về chăm sóc.
Vừa nói đến đây, trên tay hắn thình lình "phực" một tiếng. Miếng vỏ táo từ lúc nãy đến giờ được cắt gọt cẩn thận theo một vòng tròn đứt ra do lực tay đột ngột bị thay đổi.
- Nhưng bởi vì sự ích kỉ, không muốn để chồng bà ta biết đứa con bà ta sinh ra không toàn vẹn. Vì vậy, bà ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa con của mình ở nhà xác của bệnh viện và nhờ một y tá bắt cóc một đứa trẻ khác để nó trở thành con của mình.
Nó phần nào lờ mờ đoán ra được, chân HanBin đột nhiên co lại, hai tay bó gối, gương mặt đầy khẩn trương thúc giục :
- Rồi sao nữa ?
- Người y tá kia vì động lòng trắc ẩn cho nên đã nhặt đứa trẻ bị bỏ rơi đó về nuôi. Còn mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc kia quá đau khổ vì bị mất đứa con nên đã tự tử.
Mồ hôi trên trán nó vã ra như tắm, hai tay bấu chặt bắp chân đến sắp rướm máu. Ánh mắt hằn lên từng tia lửa đỏ, HanBin nói không nên lời :
- Anh đừng nói...đứa trẻ bị bắt cóc năm đó...
Hắn không thèm để ý đến câu hỏi của nó, tiếp tục màn độc thoại của mình :
- Chẳng biết may mắn hay là xui xẻo, đứa trẻ bất hạnh kia vì ôm theo hận thù mà lại cố gắng sống lây lất qua bấy nhiêu năm, chỉ để chờ đến một ngày "có oán báo oán, có thù báo thù". Và 19 năm sau, 2 đứa trẻ ấy cuối cùng đã gặp lại nhau. Ngay chính tại căn phòng này.
Dù đã lường trước được sự việc nhưng HanBin vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, sự sợ hãi xen lẫn nỗi căm phẫn phản chiếu qua đôi mắt đang giàn giụa nước mắt của nó.
Cả người nó không ngừng run lên, đôi tay vô thức bám chặt bất kì mà nó nắm lấy được. Nó gào lên như muốn xé toạt màn đêm :
- Nhãm nhí ! Anh nghĩ tôi sẽ tin vào những lời bịa đặt đó sao ?!! Đồ điên!
Mu bàn tay của hắn bị nó bấu đến rách da chảy máu. HanBin càng gào lên, càng phản ứng kịch liệt thì chứng tỏ rằng nó càng tin rằng đây là sự thật
Trái ngược với tâm trạng bấn loạn của HanBin, Bobby vẫn bình tĩnh ngồi đó thưởng thức biểu cảm đau khổ của nó như là một phần thưởng cho màn trình diễn xuất sắc của mình.
Lạnh lùng hất tay nó ra khỏi mu bàn tay mình, hắn ta đứng lên bước đến ghì chặt hai vai nó vào sát tường, chặt đến nó không tài nào cử động được.
- Sao hả ?! Còn muốn bảo tôi cút đi không ?
- Buông tôi ra! Đồ khốn !
Hai chân HanBin chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn nhảy lên giường dùng cả cơ thể đè lên nó, không thể nào vùng vẫy được. Hắn bắt chéo tay nó ra sau dùng một tay mà khống chế, tay còn lại bấu chặt lấy gò má nó quay lại phía mình. Đôi mắt trợn trừng lên như muốn nuốt chửng nó :
- Những gì tôi nói đều là sự thật. Cậu bị bà ta bắt cóc, mẹ của cậu cũng gián tiếp bị hại chết. Bà ta còn ép JiWon đi nước ngoài chia cắt hai người, không những vậy còn tìm mọi cách để giam cầm cậu tại cái nơi điên khủng này. Không lẽ cậu bỏ qua dễ dàng như vậy sao ? Cậu chấp nhận sống ở nơi này suốt đời sao ? KIM HAN BIN CẬU TRẢ LỜI ĐI !
- NẾU KHÔNG THÌ TÔI CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC GÌ ?
Nó và hắn cùng kích động cứ vậy hét vào mặt đối phương. Cả gương mặt nó giờ đây đã giàn giụa nước mắt, giọng nói run run ngắt quãng :
- Bà ta từ nhỏ đã khống chế hết mọi thứ của tôi...cho người giam lỏng tôi ở đây...ép tôi uống thuốc đến nữa điên nữa tỉnh....
Nó nghẹn lại mấy giây không thể nói tiếp :
- Tôi hận bà ta...tôi hận đến muốn một dao đâm chết mụ đàn bà độc ác đó...Nhưng anh nói đi, tôi có thể làm gì ?! Tôi làm sao mà trả thù khi bản thân mình không khác gì một phế vật ?
Hắn buông tay ra vì biết nó sẽ không phản kháng, gương mặt u ám, hai mắt đỏ ngầu. Giọng nói mang đầy sự lạnh lẽo :
- Tôi.sẽ.giúp.cậu.trả.thù! Không chỉ là bà ta, mà cả JiWon....tôi sẽ bắt tất cả bọn họ trả lại gấp 10 lần những gì đã gây ra cho cậu.
Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc. Hai gương mặt chỉ cách nhau không quá một bàn tay, đúng là hắn và JiWon rất giống nhau. Duy chỉ đôi mắt là hoàn toàn khác biệt, JiWon mang một cảm giác ấm áp, còn trong đôi mắt của Bobby nó chỉ nhìn thấy sự lạnh giá và hận thù.
- Cậu không trả lời coi như chấp nhận.
3 năm. Tôi chờ đợi suốt ba năm rồi !
Trong lòng đột nhiên nổi gió. Hắn ta ghì chặt hai tay nó lại, áp môi mình lên môi HanBin bất chấp sự phản đối của nó.
HanBin thất kinh hồn vía sợ hãi mà giãy giụa, đôi môi vừa mới thoát khỏi chưa kịp hớp lấy không khí thì đã bị hắn hung hăng chiếm đoạt. Chỉ kịp thốt lên :
- B..uô...ng...
Tạm thời rời khỏi đôi môi tái xanh nhợt nhạt kia, hắn ghé vào tai nó buông từng chữ chậm rãi :
- Tôi đã từng nói, nếu cậu muốn thoát khỏi đây thì phải ngủ.với.tôi ! Bây giờ muốn nuốt lời sao ?
Nghe đến đây cả người nó như cứng đờ lại. Nó muốn thoát khỏi đây, muốn trả thù, muốn gặp lại JiWon thì phảp chấp nhận đánh đổi. Đến cái chết nó còn không sợ, vậy thì còn thứ gì đáng sợ hơn hay sao ?
HanBin nuốt ực một tiếng :
- Được.
Đôi tay đầy vết kim tiêm của nó từ từ cởi hai hàng cút ra, tự mình cởi áo. Cả người trượt xuống nằm trên giường chờ đợi.
Biết cá đã nằm trên thớt lần này hắn không hề vội vàng, cứ nhẹ nhàng mà cúi xuống hôn lên môi HanBin, dùng răng tách hai mép môi nó ra rồi đưa chiếc lưỡi vào bên trong mà lục lọi.
Mặc kệ hắn ta làm gì trên cơ thể mình, nó vẫn như xác chết không có chút phản ứng nào. Hoàn toàn bất động.
Hắn ta đưa tay xuống dưới luồn vào bên trong tìm lấy thứ đó của nó, cố ý thích kích vật kia. Nhưng rồi "nó" vẫn mềm nhũn như một miếng thịt chết.
Một chút động tình cũng không có! Cậu thật sự yêu hắn ta đến vậy sao ?
Đây không phải là điều hắn chờ đợi, nếu bây giờ chiếm lấy HanBin, thì suốt đời này khi đối diện với hắn nó chỉ là một khúc gỗ không hơn không kém.
Hắn lạnh lùng bỏ đi, để lại nó cùng với bộ đồ xốc xếch trên giường. HanBin chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, ngồi ngay ngốc ở đó .
Tại sao hắn lại buông tha mình ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip