Chap 5
Chap 5
Nó ngồi bó gối trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, ngoài tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường thì ngôi nhà hoàn toàn im ắng. Trái ngược với sự yên tĩnh bên ngoài, trong đầu nó bây giờ là một mớ hỗn độn với những suy nghĩ về sự việc tối qua :
" Có phải JiWon cũng yêu mình, hay chỉ là do cơn say làm mờ lí trí ? Tại sao hyung ấy lại bỏ đi mà không quay lại nhìn mình dù chỉ trong thoáng chốc ?
Vậy lỡ như...JiWon không yêu mình.
Có phải hyung ấy sẽ ruồng bỏ mình? Có phải JiWon sẽ nói cho bố mẹ biết? Có phải hyung ấy sẽ bỏ mặc mình sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo này..."
Dù đang bị nỗi sợ che lấp, nhưng nó vẫn muốn biết được câu trả lời còn hơn là ngồi đó và nghĩ ngợi lung tung. HanBin lấy chiếc điện thoại gọi cho anh, một hồi chuông dài bao lâu thì tim nó như ngừng đập bấy lâu, máy bận. Nó gọi lại lần nữa, không thể liên lạc được.
Nó đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn, ngã vật ra chiếc ghế sofa. Hai mắt nó từ từ khép lại. Mệt mỏi và tuyệt vọng.
..............
"Cạch"
JiWon tra chìa khoá vào nhẹ nhàng mở cửa ra, bước vào nhà theo thói quen anh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ điểm 2 giờ đêm. HanBin đang nằm co ro trên chiếc ghế sofa, anh thở dài nhìn nó cười khẽ :
" Chờ mình về sao ? Đúng là ngốc mà."
Anh lập tức bước đến rồi bế nó lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức nó, nhưng thật ra thì HanBin đã tỉnh giấc từ lúc anh vừa bước vào nhà rồi chỉ là nó sợ phải đối mặt với anh nên mới tiếp tục giả vờ ngủ. Đặt nó giường, anh ngồi xuống sàn rồi cất tiếng :
- Hyung có chuyện muốn nói với em.
- ...... - Nó vẫn nhắm nghiền hai mắt lại không trả lời.
- Đừng có giả vờ ngủ nữa, hyung biết em vẫn còn thức mà.
HanBin từ từ mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt nó đỏ ngầu như sắp khóc đến nơi, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Nó nói với cái giọng không có chút hơi :
- Hyung muốn nói gì?
- HanBin! Nhìn thẳng vào mắt hyung này.
Giọng anh trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, JiWon nói tiếp :
- Có phải em thích hyung không ?
Trước câu hỏi của anh, nó ngây người ra không biết phải trả lời như thế nào. Vài giọt long lanh đã đọng trên khoé mi nó trực trào rơi xuống, HanBin cắn chặt môi dưới lại. Nhưng trước ánh mắt đầy sắc bén và quyền lực của anh nó không thể nào nói dối được, nó gật đầu thật khẽ, chỉ đủ để anh trông thấy cử động nơi chiếc cằm thon nhỏ.
Bất ngờ, anh vịnh lấy hai vai kéo nó ngồi bật dậy rồi ôm chặt nó vào lòng. HanBin giật mình không kịp phản ứng chỉ ngây người ra, hai tay buông thõng xuống giường, hoàn toàn bất động. JiWon ghé môi vào tai nó, thì thầm thật khẽ :
- Hyung cũng vậy.
Nó phải mất hết mấy giây để nhận thức được câu nói của anh, HanBin đẩy anh ra rồi bắt đầu một chuỗi câu hỏi chất chứa trong đầu từ sáng đến giờ :
- Vậy sáng giờ hyung đã đi đâu ? Tại sao lại tắt máy ? Tại sao không nghe điện thoại của em?
Anh phì cười trước gương mặt căng thẳng và nôn nóng của nó rồi từ tốn trả lời :
- Bởi vì hyung cần thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ về chuyện hai đứa mình. Hyung phải nghĩ thật kĩ xem đây thật sự có phải tình yêu hay chỉ là một phút bồng bột.
- Vậy hyung suy nghĩ đến đâu rồi ?
Nó buộc miệng hỏi ra rồi chợt nhận ra mình thật ngu ngốc. HanBin cúi gầm mặt xuống cười ngượng, anh gõ nhẹ vào đầu nó :
- Đồ ngốc ! Đã nghĩ xong rồi mới về đây chứ.
Nâng nhẹ chiếc cằm nó lên ngang tầm của mình , anh cúi xuống hôn môi nó một nụ hôn thật sâu, thật ướt át thay cho câu trả lời mà nó đang chờ đợi bấy lâu nay.
.............
Đúng 8 giờ sáng khi đồng hồ vừa reo lên thì nó đã lật đật ngồi dậy vào bếp làm thức ăn sáng, nhìn đống thực phẩm được chất hỗn độn bên trong tủ lạnh mà nó ngẩn người ra không biết phải làm món gì. Cuối cùng, nó quyết định làm món sở trường của mình : Trứng chiên.
Mang hai đĩa trứng chiên đặt ngay ngắn trên bàn, nó vào phòng đánh thức anh :
- JiWon à ~~ Dậy ăn sáng đi !
Anh trở mình quay về phía nó nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, nói với cái giọng ngáy ngủ :
- Cho hyung ngủ thêm chút đi mà, 5 phút thôi.
- Hôm nay hyung phải đi gặp Omma có việc mà, dậy đi ! Mau lên.
HanBin nắm lấy tay anh kéo ra khỏi giường, nhưng JiWon vẫn cố thủ trong chiếc chăn khiến nó khó khăn lắm mới kéo anh ngồi dậy được. Nó cố gắng dìu anh vào phòng tắm rồi vặn vòi nước giúp anh rữa mặt, bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi để vào tay anh :
- Đánh răng đi này đồ lười biếng.
JiWon thấy vậy nên lại càng vờ như đang mê ngủ nhắm nghiền mắt lại, đầu nghiên sang bên dựa vào vai HanBin. Nó hừ một tiếng rồi đẩy anh ra, nhưng JiWon vẫn lì lợm ngã vào, hai người khi trêu nhau như thế cho đến khi nó bực bội hét lên :
- Ya ! Muốn ăn đấm à ?! Đánh răng nhanh cho em.
- Chẳng còn tí sức nào cả, giúp hyung đi mà. - Anh lè nhè nói.
- Phiền phức !
Miệng thì mắng anh nhưng trên tay đã cầm sẵn cái bàn chải, nó quay sang bảo :
- Nhe răng ra nào.
Anh ngoan ngoãn làm theo lời nó, một đường chỉ cong lên tạo nên hai chiếc cầu vồng sặc sỡ giữa bình minh. Đánh răng xong , nó vỗ vỗ mấy cái vào mặt anh :
- Tỉnh ngủ chưa đồ lười biếng, ra ngoài ăn sáng thôi.
- Chưa...
- Giờ hyung muốn....
Nó quát lên, nhưng chưa tròn câu thì đã bị chặn lại bởi một nụ hôn phớt từ anh. Mắt anh vốn đã híp nay lại còn cười trông không khác gì hai sợi chỉ đăng vắt ngang mặt, anh cúi xuống bế thốc nó lên ẵm ra nhà bếp để mà ăn sáng.
Ăn xong HanBin đứng lên dọn lại chén dĩa, anh cũng định lại phụ thì nó xua tay bảo :
- Hyung vào phòng thay đồ đi, ở đây em dọn được rồi.
- Ngoan !
JiWon xoa xoa đầu nó mấy cái rồi đi vào phòng, còn nó ở lại rữa chén . Tay thì dọn mớ chén dĩa dính đầy vết bẩn nhưng môi nó vẫn không ngừng nở nụ cười hạnh phúc. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày anh tỏ tình với nó, cũng là những ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của nó. Hằng ngày, anh cùng nó tạo nên những kỉ niệm và niềm vui nho nhỏ để mỗi ngày trôi qua đều là những khoảnh khắc đáng nhớ. Vẫn còn đang lâng lâng trong cái cảm giác hạnh phúc thì nó thoáng giật khi bị anh bất ngờ ôm từ đằng sau :
- Hyung đi nha !
Nó quay mặt lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay trời đâu có lạnh, sao hyung lại mặc áo cổ cao.
JiWon kéo chiếc cổ áo xuống để lộ vài dấu răng ửng đỏ, anh nhíu mày :
- Hồi tối thằng nào gặm ?
Nó le lưỡi ra trêu chọc rồi kéo lại cổ áo giúp anh. Trước khi ra khỏi cửa JiWon còn hứa là tối sẽ về sớm để dẫn nó đi shopping.
8 giờ tối , nó thay sẵn quần áo chờ anh về đưa nó đi mua sắm, HanBin đã ngắm nghía đôi Adidas mẫu mới nhất mùa này nhưng mãi đến gần 10 giờ tối anh mới về đến nhà. Nó ngồi trong phòng khách với gương mặt hặm hực, chờ anh đến dỗ dành.
Anh bước đến rồi đột nhiên nắm tay kéo nó đứng bật dậy, anh siết chặt lấy vai nó, chặt đến nỗi khiến nó không thể nào thở được.
Không gian như ngưng đọng lại.
Khác với cảm giác bình thường khi anh ôm nó vào lòng, cái cảm giác này rất kì lạ, rất...khó chịu. Một mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi khiến nó nhíu mày, khó khăn lắm HanBin mới bật được ra thành từng tiếng đứt quãng :
- Hyung lại hút thuốc à ?
Anh từ từ buông tay ra, lãng sang chuyện khác :
- Cũng trễ rồi, vào phòng ngủ thôi.
>Gấu<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip