CHƯƠNG 14

Choáng váng qua đi, Tử Thao liền cảm thấy cả người đông cứng, mất tự nhiên

Ngô Diệc Phàm, hắn như thế nào lại ôm cậu chứ, tiếp xúc thân mật như vậy cậu càng cảm thấy bị khí thế của đối phương chèn ép

Vài giây sau rốt cục Tử Thao cũng lấy lại bình tĩnh, nhanh nhẹn vùng dậy

Tuy nhiên người kia lại ác ý ghì chặt lấy cậu, động lung tung một hồi vẫn là không trốn khỏi nhịn không được cậu trừng mắt nhìn hắn

Ngô Diệc Phàm như không để tâm đến phản kháng của Tử Thao, thì thầm vào tai cậu " Ngoan ngoãn hợp tác! "

Âm vực trầm thấp vô cùng ngang ngược, đại ý đều biểu thị mệnh lệnh, cậu mặc dù cảm thấy bản thân uất ức nhưng vì có việc cần đến đối phương nên liền nhịn xuống

Cảm thấy Tử Thao trong lòng không nháo nữa, nhếch môi một cái hắn kéo cậu dậy, để cậu ngồi trên đôi chân dài rắn chắc của hắn, vòng tay ôm lấy eo cậu, cả khuôn ngực cũng dán vào chiếc lưng nhỏ nhắn của cậu

Đích thị động tác thân mật của Diệc Phàm và Tử Thao, Kim Chung Nhân nhất thời kinh tâm, loại sự tình đang xảy ra là gì đây nhỉ? Tiểu đông tây không phải là bị tên "đẹp mã đại thần kia " thu phục rồi chứ? Có điều trước giờ kẻ lạnh lùng kén chọn kia đâu có để ý đến nam nhân hay tiểu bạch thỏ đâu nhỉ, cùng lắm là qua lại xã giao... nhưng là lần này không giống những người kia quá bình thường, có xinh đẹp thanh tú một chút... mà mang so với tiểu đông tây, hoàn toàn giống như đem con vịt đặt cạnh thiên nga rồi hỏi một câu vịt có đẹp không vậy, họ đâu có xuất sắc như tiểu đông tây trước mặt !

Cậu ấy cho người ta cảm giác ngọt ngào thư thái khi ở cạnh, cả người tỏa ra sự dịu dàng chân thực không phải cái loại cảm giác cố thể hiện như những người khác. Khí chất thanh lãnh, dáng người quyến rũ vô cùng...tóm lại là cực phẩm nhất định là cực phẩm hiếm có a

Còn tên họ Lý chỉ biết nhìn Ngô Diệc Phàm trước mắt có phần thô bạo ôm ấp mỹ nhân mà âm thầm oán hận!

-" Đúng là ở bar " Thời Đại " này của tôi người đẹp rất nhiều. Nhưng mà loại đặc biệt mà Lý tiên sinh đây muốn quả thực rất đắt a! Tôi thì đương nhiên đâu phải mở quán để làm từ thiện nên tiên sinh hiểu cho " vừa nói Ngô Diệc Phàm vừa nở nụ cười ưu nhã vô cùng. Chiếc cầm sắc nét nam tính thuận thế trườn lên bờ vai của Tử Thao " Cậu ấy là người tôi mới tuyển đấy! Có phải đáng yêu lắm không? " nhìn những biểu tình xuất hiện trên mặt gã họ Lý, ý cười trong mắt Ngô Diệc Phàm càng nồng đậm

-" Tôi... tôi muốn cậu ấy! Nếu Ngô tổng đồng ý bán cậu ta cho tôi thì không những chuyến hàng này, kể cả bản hợp đồng dài hạn sắp tới tôi đều ưu tiên cho công ty của ngài đây! " như chốt hạ quyết tâm giành bằng được Tử Thao, người trung niên này dõng dạc nói

-" Được! Mời ký tên và ấn dấu " đáy mắt chợt lạnh đi

Tử Thao từ đầu cố gắng gồng mình, ngăn cho bản thân vì không chịu được động chạm của nam nhân mà bỏ chạy mất. Tự cho bản thân một chút dũng khí mà ngồi yên trên đùi hắn. Đoạn hắn tiến đến, hơi thở nam tính tràn vào chiếc cổ mẫn cảm của cậu Tử Thao ngoài khó chịu thì cũng chính là khó chịu

Là nam tử mà lại để một nam nhân khác ôm ấp trong lòng, đúng thực là kì quái! Tuy chuyện đồng tính cậu không xem thường hay bài xích gì cả, bởi vì đâu ai sinh ra mà được lựa chọn giới tính cho mình chứ nhưng là... bản thân của cậu tính hướng hoàn toàn bình thường nên...

Tử Thao vô định cúi gằm mặt, định như thế này chịu đựng! Nhẫn nhịn một chút cậu có thể hướng nam nhân đáng ghét này đưa ra một ít điều kiện. Đều là nam đụng chạm một lát cũng đâu mất mát gì... quan trọng là mẫu thân a! Nhưng là cậu thoáng nghe được người kia muốn mua cậu... mà hắn lại cư nhiên đồng ý! Tuy cậu là người mắc nợ nhưng cậu đâu phải đồ vật của hắn chứ

Nhanh chóng phản ứng, xoay mặt sang liền chạm phải ánh mắt sắc bén của Ngô Diệc Phàm

-" Cậu hiện tại im lặng cho tôi! " nam nhân bá đạo ra lệnh cho Tử Thao

-... cậu vốn tính tình nhu thuận như nước, chưa một lần lớn tiếng với ai bao giờ, nên không biết phản ứng làm sao với loại sự tình này

-" Được, tôi ký! " họ Lý vui vẻ nói, như với phải vàng mà cười nham nhở

...

Sau khi hợp đồng gì đó ký kết xong. Tử Thao cảm thấy ánh mắt không kiêng nể gì mà soi vào cậu của người nọ có không ổn. Định vùng dậy rời khỏi nơi kinh khủng này thì...

Ngô Diệc Phàm hắn nhanh chóng cho người xông vào áp chế tên kia, rồi nào là luật sư tư vấn, giấy trắng mực đen ...các thứ thay phiên nhau diễn ra. Nam nhân hoàn hảo ép người nọ chấp nhận bản hợp đồng một cách chính đáng mặc dù hành vi hắn làm lại vô cùng bỉ ổi, xong lại đánh người nọ một trận thừa sống thiếu chết giống như... là trút giận vậy

Chứng kiến toàn bộ quá trình Tử Thao không khỏi tái mặt ngán ngẩm, hắn quá là tàn nhẫn, lật mặt còn nhanh hơn là lật sách... liệu hắn có coi trọng mạng sống mẹ cậu hay không? Liệu có hiểu cho hoàn cảnh của cậu! Bao nhiêu lo lắng giống như nước lũ không ngừng lớn mạnh xâm chiếm tâm trí cậu

Một người vừa có tiền vừa có quyền thế, được bao nhiêu người kính nể tất nhiên bản tính cao ngạo. Cộng thêm việc hắn là người hắc đạo bản tính hung ác, lại xảo quyệt thông minh... một người trắng tay như cậu có thể làm gì hắn đây

Kiện hắn đã dùng quỷ kế cướp đoạt tài sản Hoàng Gia? Ha,có ai tin cậu đây!!!!!!

Tìm người giúp cậu chống lại hắn? Có ai không!!!!!

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy bế tắc, ngõ cụt rồi biết chạy đi đâu khi phía sau mình chính là kẻ đòi mạng...

Thất thần hồi lâu, chợt "... A..." Tử Thao giật mình la lên, trên cổ đau rát, ẩm ướt cơ hồ đã rướm máu... cư nhiên... cư nhiên nam nhân lại cắn cậu! Vùng cổ nhạy cảm khiến cậu nổi cả gai ốc một trận, sửng sốt cậu lắp bắp " Anh... anh " đang làm gì - kinh hãi khiến Tử Thao không nói thành lời. Nam nhân thoạt nhìn ưu tú, thanh lịch mặc dù hiểm độc nhưng như thế nào nhìn không ra lại thích thể loại biến thái như này

Cật lực muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại bị kìm chặt

-" Đừng động! Ngồi yên đi " tông giọng của Ngô Diệc Phàm có chút thay đổi

Ban đầu định dùng cậu để đưa tên họ Lý vào tròng, hắn đã gặp nhiều loại người nhưng này là lần đầu tiên giải quyết một kẻ như vậy... thích nam nhân? Nam nhân có gì là đặc biệt, cơ thể thô ráp làm sao so được với mỹ nữ đẩy đà, cơ thể như một loài rắn không xương cuốn lấy người khác chứ?!

Có điều... hắn nghĩ mình đã lầm, giây phút cơ thể nhỏ nhắn của cậu vì bị kéo mạnh mà ngã vào người hắn thì đã vô tình khơi dậy hứng thú trong hắn. Nói sao nhỉ? Khung người nhỏ vừa phải, ôm rất vừa tay không tạo cảm giác dư thừa hay thiếu hụt, làn da trắng mịn như sứ lại mềm mại nhưng nhất lưu săn chắc hắn có thể dễ dàng cảm nhận điều đó cho dù cách một lớp vải. Lúc đến gần liền sẽ bị hương hoa đào dịu dàng từ cơ thể nhỏ này bao lấy...
Điều quan trọng là sự ngoan hiền, ôn nhu của cậu khiến hắn nhịn không được phải cắn một cái... lúc thì lóng ngóng không biết làm sao, lúc thì to gan lớn mật thét lên với hắn...

Hắn thừa biết ẩn sau sự dịu dàng này chính là một Hoàng Tử Thao cứng đầu, rắn rỏi,... không dễ dàng khuất khục. Đồng ý cho hắn đụng chạm chắc chắn là vì có điều kiện... vì người mẹ kia sao?

Còn hắn, hắn Chính là vô cùng ghét người khác trước mặt hắn bàn điều kiện a

-" Ngô tổng, anh mau buông tôi ra, tôi có việc muốn nói " cậu cật lực tháo gỡ cánh tay đang siết chặt eo mình

-" Cậu đúng là làm cho người ta chán ghét " Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên gắt gỏng

-" Ngô, Đau! "

#Pin#

______________
^^ nghĩ lễ vui vẻ nha!






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip