CHƯƠNG 36
Tử Thao gay gắt nhíu mày cơn đau mạnh mẽ vùng dậy chỉ vì động tác lôi kéo của nam nhân ,phải cố gắng đè ép lắm cậu mới ngăn được bản thân hét lên
Nhưng mà vài giây sau, Hoàng Tử Thao lại chống cự, muốn cách xa Ngô Diệc Phàm vì nhận ra tư thế ám muội giữa hai người. Có điều làm gì là việc của cậu, còn hắn làm sao có thể để cậu dễ dàng thoát thân như vậy. Đưa tay giữ lấy người cậu chậm rãi nói
"Từ ngày mai đến Ngô thị làm việc! Bỏ quách cái công ty chả khác gì cái hang kia đi! "
Hoàng Tử Thao nhìn hắn, ánh mắt phẫn nộ
" Anh đừng tự cho mình quyền quyết định cuộc sống của người khác! "
Chẳng qua là người xa lạ mà ngoài ý muốn dính dáng vào nhau, hắn cũng không phải là cha mẹ cậu, lấy quyền gì mà ra lệnh này nọ chứ. Như vậy không phải là đã đi quá giới hạn rồi sao? À không, cậu quên mất là nam nhân này đã vượt quá ranh giới của cậu từ lâu rồi! Không phải sao?
Ngô Diệc Phàm không tỏ vẻ tức giận hay hằn học gì trước lời nói và phản ứng của Tử Thao ,nam nhân chỉ đơn giản cười lạnh một cái hướng cậu tiến đến gần một chút
" Tôi cứ thích làm vậy đấy thì sao? Không phải như vậy càng dễ dàng cho cậu moi tiền à! Làm việc ở một tập đoàn lớn như vậy càng tạo cơ hội để cậu lấy thân ra câu dẫn những kẻ giàu có hơn, việc đó thì làm sao cái công ty chết tiệt kia đáp ứng được! "
Người ta nói sức mạnh sát thương của ngôn từ có khi còn đáng sợ hơn là bạo lực,quả thực rất đúng. Nam nhân vẻ ngoài quỷ mị như vậy ai ngờ được từng chữ hắn nói ra đều khiến người ta đau thấu tim gan chứ!
" Vô sỉ ! "
Hoàng Tử Thao tức giận mắng hắn một tiếng, hận không thể dùng dao chém chết hắn. Tại sao ông trời có thể để tên ác ma này tồn tại trên đời chứ! Không những thế còn cho hắn tất cả đặc ân, để hắn đi khắp nơi hạ nhục nhân cách người khác như vậy ? Công bằng ở đâu đây! Cậu hận hắn, hận hắn!
" Chậc, Cái miệng nhỏ nhắn này xem ra rất không biết điều nhỉ! Hoàng Tử Thao cậu nghe cho rõ, tôi không muốn chỉ vừa làm tình với cậu thì vài tiếng sau phải gọi người đến hốt xác cho cậu đâu! Nên biết tiết chế mồm miệng một chút, nếu như không thể... "
Tự nhiên Ngô Diệc Phàm điều chỉnh âm lượng đến nói nhỏ vào tai cậu
"...tôi sẽ cho nó làm một chút việc để giúp nó yên lặng hơn, hửm! "
Lời lẽ hạ cấp ám muội rõ ràng như vậy,Tử Thao không hiểu sao nam nhân lại có thể dễ dàng vừa cười vừa nói như vậy chứ? Cậu không cần biết trước đây Ngô Diệc Phàm đã cùng bạn bè hắn ăn chơi thác loạn ở mấy club đen như thế nào ,nhưng mà bây gìơ hắn đường đường là tổng giám của một công ty mang tầm dốc quốc tế, hơn thế còn là Long chủ của một tổ chức ngầm, có phải hay không nên cẩn thận lời nói chứ
Tử Thao từ bé đã được giáo dục trong một môi trường văn minh, bộ óc của cậu có thể cho rằng chính là tinh hoa đa dạng của văn hóa châu âu, mặc dù vậy vẫn còn đâu đó nét đặc trưng truyền thống của người Trung Hoa bởi vì cũng có thời gian cậu nghiêng cứu qua trong lúc làm luận văn
Vì thế với cậu những chuẩn mực cần thiết của con người chính là không thể thiếu cho dù có lối sống sa đọa như thế nào đi nữa!
Tự dưng cậu thực sự có xúc động muốn bản thân bị câm điếc để không phải nghe những lời lẽ hạ cấp từ nam nhân này
"Ưm..! "
Hoàng Tử Thao giật bắn người khi đột ngột bị hắn gặm cắn vành tai, cậu khó chịu né tránh đi, vô tình khiến cho bản thân trụ không được trượt nằm xuống bàn. Ngô Diệc Phàm được thế đè luôn lên người cậu, thực sự mà nói nếu như không nghĩ cậu chịu đựng không nổi mà lăng đùng ra chết vì kiệt sức thì có thể lúc này trên người hắn vẫn chưa có bộ trang phục vướn víu này đâu!
Tử Thao căn bản đã không còn sức giãy dụa hay phản khán nữa, cậu nghĩ nếu như hắn bức người quá đáng như vậy chi bằng...
"Giết tôi đi"
Lời nói dịu dàng nhưng dứt khoát này trước khi nói ra cậu đã âm thầm xin lỗi mẫu thân mình một vạn lần vì ý nghĩ bất hiếu của bản thân
Nếu như sống mà cứ mãi dằn vặt như vậy, chi bằng kết thúc sớm một chút có phải tốt hơn hay không! Sau khi chết đi, cậu tin rằng tiền bảo hiểm ở Thụy Điển chắc chắn sẽ được chuyển đến tận tay mẹ Liên Y của cậu, đến lúc đó nếu nam nhân này còn muốn thì cứ việc giữ lại thân xác không hồn này
" Di? Sao cậu muốn chết thế mà không chịu nói sớm? Nếu biết trước thì tôi đã không cần tốn sức vận vào bộ y phục này, cũng không cần tự mình khống chế đòi hỏi mà ngồi nhìn cậu "
Nghe Hoàng Tử Thao nói vậy, Ngô Diệc Phàm thực tế mà nói thì không có gì lấy làm ngạc nhiên. Theo như tính cách rắn rỏi mà hắn quan sát được ở cậu thì chịu khuất phục dưới một nam nhân khác với cậu là rất khó. Mặc khác lại bị áp bức như vậy có ý nghĩ sớm chết đi là điều bình thường a. Có điều lại muốn anh ra tay sao? Đâu có dễ như vậy! Còn chơi chưa đủ vội vàng gì chứ?
"Giết người đâu nhất thiết phải dùng vũ khí, tôi có nhiều cách khiến cậu chết nhanh, chết đau đớn hơn nữa kìa. Có muốn thử? "
Nói rồi bàn tay đang khống chế tay trái cậu liền bỏ ra, nhanh như chớp chạm vào eo cậu thô bạo vuốt ve
Tay còn lại nắm lấy khớp hàm, cố định không để cậu xoay mặt đi. Mang theo lực đạo hôn xuống đôi môi mềm có phần hơi xưng đỏ
Tử Thao không còn lời lẽ nào để nói nữa đành yên lặng, nhắm mắt lại tự nói với chính mình "không sao, sẽ sớm qua thôi! "
Môi lưỡi áp vào nhau, xúc cảm muốn xâm chiếm người bên dưới của nam nhân liền tăng vọt, khí nóng trong người cũng bắt đầu chạy tán loạn
Lần đầu tiên hắn cảm thấy dục vọng của bản thân lại khó điều khiển đến như vậy! Định bụng chỉ là đùa giỡn cùng tiểu hồ ly này, nhưng không ngờ chính mình lại đi đến mức mất kiểm soát , cũng không vội dừng lại, tự cho mình chiếm thêm một ít tiện nghi, sống trên đời cũng nên biết ích kỷ một chút, không nên quá ngược đãi bản thân!
Sau khi hôn đủ, Ngô Diệc Phàm nhìn nhìn Tử Thao. Vẻ mặt giống như là rất không cam tâm này nhìn thật thú vị, hắn cho là như thế, đưa ngón tay rất dài của mình chạm vào mi mắt đang nhắm hờ của cậu. Một làn hơi nước nhẹ quấn quanh đầu ngón tay hắn, khẽ nhếch môi xong ngồi dậy, tiện tay kéo theo cậu
Tử Thao thấy hắn không làm tới nên cũng âm thầm thở ra, coi như thoát được kiếp nạn này đi, đưa tay khẽ xoa xoa vai mình, quả thật rất lạnh
Còn đang loay hoay, chợt có gì đó mềm mềm bay vào người mình, nhìn lại thì ra là chiếc áo hoodie liền mũ màu xám ghi
" Nhanh mặc cái này vào, rồi đi theo ta! "
Cậu qua loa lật lật cái áo trên tay, thì nhìn thấy trước ngực áo còn in hình đầu của một con thỏ thật to, nhìn có vẻ khá trẻ con, người như hắn mà cũng dùng loại áo này à?
Như hiểu ra Hoàng Tử Thao nghĩ gì, nam nhân không nhanh không chậm giọng đều đều nói
" Này là của Chung Nhân mua tặng lúc nó về nước! "
Chỉ một câu đơn giản liền có thể đáp lại thắc mắc trong lòng của cậu, nếu nói như vậy thì có hợp lý, với tính cách quái gỡ kia Kim Chung Nhân hoàn toàn có thể chọn mua loại áo có hình thù trẻ con này! Còn người kia có dùng đầu gối nghĩ thì cũng biết là không thể nào rồi!
Hoàng Tử Thao nhanh chóng mặc vào, vừa kéo áo qua khỏi đầu đã có thể cảm nhận được lớp vải bông mềm mại ở phiá trong chiếc áo, khó khăn đứng lên....có lẽ vì đây là áo mua cho Ngô Diệc Phàm vì thế cả cơ thể nhỏ nhắn của cậu đều lọt thỏm ở trong chiếc hoodie. Cổ áo có mũ trùm đầu hơi rộng lộ ra một mảng xương quai xanh nhỏ,tay áo thì thỏng xuống hơn cả chiều dài cánh tay cậu, ngay cả vạt áo cũng đi xuống quá nữa đùi! Cảm giác giống như là mặc áo mưa chứ không còn là áo bình thường nữa
Nhưng cậu cũng không mấy bận tâm, có áo mặc là được rồi, dài một chút thì đã làm sao vẫn còn tốt hơn là không có một mảnh vãi. Cắn chặt răng tiến lên vài bước định cúi người xuống nhặt lên quần dài không còn lành lặng lắm mặc vào thì
Nam nhân từ lúc nào đã đứng ở trước mắt cậu, đôi giày da bóng loáng dừng ở cạnh bộ trang phục nhàu nhĩ, tự dưng chất lỏng từ phiá trên đổ xuống nhìn lại thì ra hắn đang lạnh lùng cầm chai ruợu Pháp đắt tiền đổ xuống quần áo và cả giày của cậu
Tử Thao ngỡ ngàng trừng mắt nhìn hắn, Ngô Diệc Phàm tựa tiếu phi tiếu
" Tôi có cho cậu mặc quần sao! "
" Anh..! "
#PiN#
___________________________________
Chủ nhật vui vẻ cả nhà nhé~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip