11
Mấy ngày sau vẫn không có tin tức gì từ Thập tam hoàng tử, dễ dàng đoán được anh ta đang dụ Jeno kéo quân đến Rừng Đen đối đầu với Lee Taeyong, còn mình thì ở giữa chơi trò "ngư ông đắc lợi". Xét thấy cho dù làm vậy cũng không đánh đại được đối phương, Jeno quyết đoán để toàn bộ binh lính ở lại Hoang nguyên, chỉ có 5 người bí mật lên đường, gần 7 ngày 7 đêm mới đến nơi.
Rừng đen quanh năm chịu ảnh hưởng của khí hậu nhiệt đới ẩm, hệ thực vật vô cùng phát triển, những tán cây cổ thụ nghìn năm tuổi đan cài chằng chịt như một tấm khiên ngăn cản ánh sáng khiến cho thế giới bên dưới hoàn toàn không phân biệt ngày đêm. Jaemin đưa Renjun lên một ngọn cây nhìn thử, vất vả lắm mới vẽ ra một tấm bản đồ sơ sài.
"Pháo đài nằm ở trung tâm, Thập tam hoàng tử chắc chắn đang đóng quân ở đó, hai đứa nhỏ hẳn là cũng ở gần."
"Vậy tụi mình đi theo đường nào bây giờ?" Haechan hỏi bằng vẻ dè chừng. Cậu không muốn bi quan nhưng thứ bọn họ đang phải đối diện là cánh rừng nguyên sơ chưa từng khai phá, không kể dã thú hay các loại thực vật độc hại, chỉ riêng bẫy rập mà quân đội để lại cũng đủ xẻ mấy người thành 8 mảnh: "Gía mà mấy tên cận vệ của Jisung có ở đây thì tốt."
Người nhà họ Park chỉ chịu sự điều khiển duy nhất từ trưởng tộc, Jisung vừa biến mất bọn họ liền âm thầm rời đi, có lẽ đã về đế đô báo cáo lại với gia tộc rồi. Jeno không để ý đến lời than vãn kia mà nhìn chăm chú con đường trước mặt, một số thân cây khô đổ rạp sang bên, dây leo quấn chằng chịt chừa lại một lỗ trống be bé, cứ như là cổng vào của xứ xở thần tiên vậy.
"Đi tới đâu tính tới đó thôi. Hi vọng chúng ta không gặp phải lính tuần tra."
Đúng là không gặp lính tuần tra thật, thay vì vậy cả bọn phải đối mặt với sự tấn công của một bầy khỉ ăn thịt người, hai con gấu xám và một con trăn khổng lồ. Cuối cùng, Renjun đành phải giải phóng niệm lực mới khiến bọn thú kia tạm yên ổn. Ngoài ra thỉnh thoảng còn gặp phải những cành cây trơ trọi hay những phiến lá đứt rụng lởm chởm, trông vừa giống bị động vật gặm lại vừa không giống. Haechan ngồi xuống một tảng đá cạnh con lạch nhỏ, đang định vốc nước rửa mặt thì bị Jeno cản lại. Cậu ta ném một chiếc lá xuống, thứ đó lập tức tan biến.
"Ngay cả nước cũng có độc chả trách gọi là Rừng Đen..." Haechan lau mồ hôi, bực bội hỏi: "Renjun à, sắp đến nơi chưa?"
Người được hỏi rơi từ trên cây xuống, vừa nhìn bản đồ vừa trả lời: "Mới được nửa đường."
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã gần 10 tiếng trôi qua, Jeno quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, Mark sẽ canh gác phiên đầu. Jaemin để Renjun tựa vào vai mình mà ngủ, bản thân thì chìm vào suy nghĩ miên man. Dường như cậu mơ thấy ngày khải hoàn, Lee Jeno bước vào cung điện nguy nga, còn cậu quỳ dưới sân Ngô đồng nhìn theo bước chân của người đó.
"Jaemin... Jaemin..."
Giật mình tỉnh lại, Jaemin phát hiện Mark đang gọi mình, trông anh có vẻ căng thẳng. Cậu nâng đầu Renjun tựa vào ba lô rồi theo Mark đứng dậy, cánh rừng xung quanh vẫn yên tĩnh đáng sợ.
"Em nghe tiếng gì không?" Sau khi Jaemin lắc đầu thì tự anh trả lời: "Sương đang xuống."
Nói rồi Mark vội vàng lay mọi người dậy. Khác với Jaemin, Renjun vừa nghe chữ "sương" đã hiểu ngay, còn giải thích lại cho bạn: "Nguồn nước trong rừng đều có độc, như vậy sương mù chắc chắn cũng có độc. Âm thanh Mark nghe được có lẽ tiếng lá cây bị sương mù ăn mòn"
"Nhưng ban ngày cũng có sương mà?"
"Tớ không biết, chạy trước rồi tính."
Nhưng không phải cứ nói chạy là chạy được, so với tụi nó tốc độ lan tỏa của sương mù còn nhanh hơn, Mark lập tức đề nghị trốn trên cây. Hai tay anh túm lấy Renjun và Jeno, Jaemin thì ôm theo Haechan cùng nhảy lên. Muốn đến được nơi cao hơn phải đi qua một tầng sương mù, Jaemin phát hiện cánh tay và bắp chân mình đều bị bỏng, chẳng biết mấy người kia thì thế nào.
Haechan từ chỗ mình rống lên, vẻ yên tĩnh của rừng già bị cậu làm phiền, nghe chứ như ác quỷ đòi mạng: "Ba người anh em thiện lành bên kia... Chết chưa vậy?"
Phủ phui cái mồm cậu, Jaemin mắng thầm. Ở một thân cây nào đó Huang Renjun dùng niệm lực đánh nhẹ lên ngực Haechan, vừa để báo bình an, vừa là nhắc nhở cậu ta im lặng. Ban đêm ban hôm ngồi trên cây mà gọi tới gọi lui trông có dở người không cơ chứ. Haechan cũng không nói nữa mà giúp Jaemin chữa lành vết thương, sau đó cả hai tựa vào thân cây tự mình nghỉ ngơi. Thứ duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là chờ đợi.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, sương mù dưới kia vẫn chưa tan hết, tiếng côn trùng rền rĩ trong đêm khiến Jaemin không tài nào nhắm mắt nổi. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến những ngày tháng trước, căn bếp tối tăm và ám mùi dầu khói, âm thanh chuột đục tường và lá cây hoa gạo xào xạc trong sân như một bài hát ru buồn bã mà thê lương.
Bên cạnh, Lee Haechan đột nhiên hỏi: "Ba mẹ cậu là người thế nào?"
"Tớ không nhớ..." Jaemin thành thật, những thứ cậu biết về ba mẹ, dường như toàn là thông qua lời kể của người khác: "Họ nói ba mẹ tớ cấu kết với nhà họ Huang mưu đồ lật đổ Hoàng đế..."
"Vụ này không phải được chứng minh là án oan sao?"
"Ừ, là án oan."
Năm đó người đứng đầu điều tra là cha của Lee Jeno, chính ông ta đồ sát cả nhà họ Huang, cũng chính ông ta... dẫn ba mẹ cậu lên pháp trường. Về sau người ta phát hiện Hoàng thân cấu kết với Tây đế quốc tạo bằng chứng giả, bản thân ông bị khép vào tội mưu phản, con trai thì đến Hoang nguyên xa xôi chịu kiếp lưu đày.
Ai cũng nói đó là một kết thúc có hậu. Thế nhưng Jaemin thường nghĩ, nhà họ Huang vĩnh viễn mất đi vinh quang, cũng như ba mẹ cậu chẳng cách nào trở về. Có hậu chỗ nào chứ?
Haechan nắm lấy tay bạn, chẳng biết phải an ủi thế nào. Mấy người bọn họ hình như ai cũng có một vết sẹo ở đâu đó trong lòng, không nhắc tới thì không đau không ngứa, nhưng chỉ cần nhắc tới... là lại tê tái hết cả người. Jaemin khẽ cười trấn an Haechan, chuyện qua lâu lắm rồi, quan trọng là cậu cũng không nhớ rõ.
"Nhưng sao tự nhiên hỏi vậy?"
"Tớ chỉ thấy lạ thôi..." Haechan bứt một chiếc lá xoay tròn trong tay, cảm giác có hơi hoa mắt: "Mỗi đứa tụi mình đều có một thế hệ trước gặp sự cố gì đó, mà tất cả sự cố này lại xảy ra trong cùng một thời điểm."
Thế gian đào đâu ra lắm cái trùng hợp như vậy?
Jaemin gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, không phải cậu chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ là cho dù nghĩ thế nào vẫn không tìm ra cốt lõi của sự thật. Ngoại trừ cậu, Jeno và Renjun, những người khác liên quan gì đến nhau? Hơn nữa, nếu nói theo logic của Haechan, phải chăng đằng sau Jisung cũng có một câu chuyện không ai biết đến?
"Thôi đừng nghĩ nữa..." Haechan đặt tay lên trán Jaemin, âm thầm sử dụng một chút sức mạnh. Niệm lực của cậu rất ôn hòa, ngoài việc chữa lành còn có công dụng vỗ về giấc ngủ. Đợi khi Jaemin sắp chìm vào mộng mị, Haechan khẽ thầm thì bên tai cậu:
"Tớ có cảm giác, mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ bên trong khu rừng này thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip