[Chenle]
"Xinh đẹp của tớ ơi, tại sao cậu lại khóc?"
"Xinh đẹp của tớ ơi, cậu là tuyệt vời nhất đối với tớ rồi."
Chẳng phải sự đối lập là rào cản quá lớn giữa tình cảm hai người sao?
Suốt những ngày từ khi đến với Zhong Chenle, em ngày nào cũng nhận những ánh mắt châm chọc, những từ ngữ xỉa xói sau lưng. Họ nói em không xứng, rằng em đã làm cái gì đó "bẩn thỉu" để được Zhong Chenle yêu.
Khoảnh khắc đó khiến em nhận ra, rằng em, trong mắt mọi người lại hèn mạt đến như thế.
Em không biết rằng Chenle liệu có nhìn ra không? Rằng nỗi buồn đã trực trào lên đôi mắt em rồi. Em chỉ biết mỗi ngày trên con đường đưa em về nhà, Chenle sẽ luôn hỏi em một câu duy nhất.
"Hôm nay t/b ổn chứ?"
Em không dám nói về những chuyện xảy ra quanh em. Em không muốn để Chenle biết về những thứ nặng nề như vậy. Mà thực ra trong thâm tâm em, em luôn lo sợ có khoảnh khắc nào đó, cậu ấy sẽ nghĩ về em như cách mà mọi người đang nói.
"Tớ ổn mà!"
Mỗi lần em nói như thế, Chenle sẽ đều ôm lấy em và hôn lên trán em. Cậu ấy tuyệt nhiên không nói gì cả nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để em vơi bớt đi nỗi buồn đang đè nặng trong tâm trí.
"Chenle về nhà cẩn thận nhé."
Cậu ấy mỉm cười gật đầu. Và em sẽ luôn thấy bóng dáng cậu ấy đứng ở đó, cho đến khi em khép cánh cửa lại, Chenle mới rảo bước về nhà.
Dù vậy, chỉ cần cậu ấy biến mất khỏi tầm mắt em, em sẽ lại sợ hãi. Những câu hỏi cứ dần dần quấn lấy em, vắt cạn niềm hạnh phúc bên em vài phút trước đó. Rằng em có xứng đáng với tình yêu của Chenle không? Liệu một ngày, Chenle sẽ rời bỏ em chứ?
Vậy thì cuối cùng, nếu em phải đấu tranh như thế, kết thúc chẳng phải tốt cho cả hai sao?
Em đã đứng trước lựa chọn ấy rất nhiều lần. Muốn nói rồi lại thôi. Vì mỗi lần nhìn thấy Chenle, chìm đắm trong yêu thương ấy, em hoàn toàn có thể quên đi tất cả. Em có thể bỏ mặc mọi điều ở ngoài kia. Nhưng chỉ là cho đến một ngày, mọi cố gắng của em dường như đã vỡ tan thành từng mảnh.
"Chẳng phải sự đối lập là rào cản quá lớn giữa tình cảm hai người sao?"
Đó là câu nói em vô tình nghe được từ bạn thân của Chenle, người bạn đã luôn ra mặt ủng hộ tình cảm của hai đứa nói với cậu ấy. Phải rồi. Chenle quá hoàn hảo, hoàn hảo đến chói lòa. Còn em, bao lâu nay vẫn luôn mờ nhạt, dần dần chìm vào sự chói lòa ấy.
Vậy thì kết thúc chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Khoảnh khắc khi em nói lời chia tay, Chenle chỉ im lặng đến đau lòng. Đủ để em nghe thấy tiếng dạt của từng chiếc lá xác xơ, rụng dần trên con đường rợp màu vàng cuối thu.
Cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Em không thể thấy gì sâu trong ánh mắt ấy.
Chenle nhìn em thật lâu thật lâu, như thể thu lại hình ảnh của em lần cuối, như thể cậu ấy sợ đây là dấu chấm hết cho duyên phận này thật rồi.
Sau đó là cái gật đầu trả lời.
Tại sao trong lòng em lại đau đớn đến như vậy? Em cố quay bước thật nhanh để kịp cho những giọt nước mắt rơi xuống trước khi Chenle nhìn thấy. Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó. Em tin, Chenle sẽ gặp được một người nào đó tốt hơn em rất nhiều.
"Nhưng em có biết không? Em mới là điều tuyệt vời nhất mà Chenle cần."
...
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, em ở lại để tưới nước cho hàng cây bên cửa sổ. Em rất thích trò chuyện cùng với chúng nó, mỗi lần em kể điều gì đó, từng cái cây sẽ rung rinh rung rinh như để đáp lại lời em nói.
"Chắc giờ cậu ấy quên chị rồi phải không?"
Kì lạ làm sao, hôm nay chúng nó lại đứng im, không một chút chuyển động.
Em nhìn mấy cái cây đầy khó hiểu, chắc có lẽ do trời hôm nay gió không đủ lớn chăng? Nhưng mà rõ ràng là mấy cái cây này được đặt ở hướng đón gió mà?
"Vì tớ vẫn luôn nhớ cậu."
Giọng nói ở đâu đó cất lên, nhưng chẳng phải nó quá đỗi quen thuộc với em sao?
"Chen... Chenle?"
"Tớ đây."
Chenle từ cửa ra vào tiến gần đến chỗ mấy cái cây, cậu ấy cúi xuống, mỉm cười giả bộ thì thầm.
"Zhong Chenle đã luôn ở đó và chờ Lim t/b đúng không?"
Lập tức mấy cái cây liền đung đưa theo chiều gió. Như thể đó là sự đồng tình đầy mạnh mẽ vậy.
Chenle nhìn em, khuôn mặt thấp thoáng chút gì đó hy vọng. Nhưng thật sự, em không biết phải làm sao với tình huống này cả.
"Tớ biết lí do tại sao ngày đó cậu lại làm thế. Tớ đã luôn muốn bảo vệ cậu, tớ muốn ở bên cậu bất cứ lúc nào cậu cần. Nhưng có lẽ, tớ đã không thể làm tốt, tớ xin lỗi..."
"Không, tớ mới là người không tốt. Tớ thật sự không xứng với cậu."
Em vừa xua tay vừa khóc. Chenle đã thương yêu em rất nhiều. Em biết điều đó. Nhưng bức tường vô hình giữ hai đứa, một mình em không thể nào phá vỡ nổi.
"Tại sao lại không xứng? Cậu khác biệt với tất cả mọi người mà tớ từng gặp. Chắc có lẽ cậu không để ý luôn có người dõi theo cậu đâu. Tớ đã thấy cậu ở lại cùng cô lao công lau dọn sau mỗi trận bóng rổ của chúng tớ, tớ thấy cậu hàng ngày đều ở lại cuối cùng để tưới nước cho những cái cây tưởng chừng bị bỏ quên bên dãy cửa sổ, tớ còn thấy cậu chăm sóc những bé mèo con ở sau khuôn viên trường. Cứ mỗi lần mỗi lần nhìn thấy cậu, tớ lại càng có tình cảm với cậu nhiều hơn. Đó chính là lí do mà giữa vô vàn nhưng cô gái khác, tớ lại yêu cậu"
Em lặng im thu nạp từng từ mà Chenle nói. Nước mắt cứ thế rơi, em ghét bản thân mình, tại sao lại cứ luôn yếu đuối như thế. Rõ ràng là em thấy được tình yêu của Chenle, rõ ràng là bao lâu nay cậu ấy luôn lặng thầm ở cạnh em. Vậy mà chỉ vì sự ích kỉ của bản thân, em lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của Chenle lần nào cả.
"Tớ xin lỗi, Chenle. Tớ xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi..."
Chenle kéo em lại và ôm chầm lấy em. Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.
"Cậu toát ra ánh hào quang của chính cậu và tớ sẽ là người dẫn lối. Tớ mong cậu nhận ra điều đó. Đừng sợ hãi gì cả, vì t/b của tớ ơi, cậu là điều tuyệt nhất đối với tớ rồi."
"Cảm ơn cậu vì đã yêu tớ, Chenle."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip