[Xiaojun]
- Xiaojun , anh nên ăn gì đó trước khi đi, nếu không sẽ rất hại dạ dày.
Em chạy vội lại kéo vạt áo hắn khi thấy hắn có vẻ chuẩn bị đi đâu đó. Em đã chuẩn bị một bàn toàn thức ăn mà hắn thích nhưng Xiaojun có vẻ không bận tâm lắm, hắn kéo tay em ra, có chút khẩn trương nói:
- Anh có việc rồi, em ăn đi, anh sẽ ăn ở ngoài cùng với bạn.
Nói rồi, hắn mở cửa đi ngay. Cơ bản Xiaojun hắn cũng không muốn quay lại, bởi vì hắn sợ sẽ chạm phải ánh mắt đầy ủy khuất của em.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Hắn cũng không thể hiểu bản thân mình đã làm gì được cho em. Ngay từ đầu có lẽ tình cảm của hắn không thực sự hướng về em bởi vốn dĩ, do chính hắn tham lam muốn có người ở bên nhưng lại không muốn dành quá nhiều chân thành vàò tình yêu, thứ mà hắn luôn mặc định là một hư ảo.
Còn em, bên hắn từ những ngày hắn không có gì trong tay, là một kẻ thảm hại cho đến những ngày hắn có tất thảy mọi thứ, danh tiếng, tiền bạc. Tiếc là em đã dùng tuổi xuân tươi đẹp để đánh đổi thứ tình cảm không xác định đó từ hắn, tiếc là em lại là người quá lụy tình. Cứ lặng thầm cho đi mà ngu ngốc tin rằng hắn sẽ một ngày đáp lại tấm chân tình.
Rốt cục, Xiaojun có hiểu tình yêu là gì không?
Rốt cục, em có biết, Xiaojun không hiểu tình yêu là gì cả.
Xiaojun trở về trong bộ dạng say khướt, em lo lắng đỡ lấy hắn, dìu vào phòng. Cả người hắn tỏa nồng nặc mùi rượu, em nhăn mũi mà chật vật đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường. Em tháo giày rồi mở vài khuy áo sơ mi để hắn thoải mái. Lấy khăn ướt lau sơ người sau đó đắp chăn cẩn thận cho hắn, xong xuôi em mới dám ra ngoài. Hôm nay, em sẽ lại ngủ ở sofa. Tất nhiên đối với em chuyện đó rất bình thường, em vốn quen rồi. Còn hắn, hắn hoàn toàn không biết về nó.
Từng tia nắng xuyên qua tấm cửa kính trong suốt, tràn ngập cả căn phòng. Ánh nắng buổi sáng khiến Xiaojun khó chịu mà nheo mắt tỉnh dậy. Đầu hắn giờ đau như búa bổ, day day thái dương cho đỡ nặng đầu. Hắn cố gắng nhớ lại hôm qua, hắn sau khi hoàn thành bài hát ở studio liền cùng nhóm bạn đã rủ nhau đi ăn mừng. Vì vui mà hắn có uống hơi quá...
Hắn nhìn sang bên cạnh, không thấy em đâu, chắc em đã xuống làm bữa sáng rồi. Mỗi lần tỉnh sau khi say hắn đều mặc định như vậy. Hắn uể oải bước xuống tầng, đúng vậy em đang rán trứng ở bếp. Thấy hắn đi xuống, em có hơi giật mình nhưng ngay sau đó liền cười tươi:
- Xiaojun, anh dậy rồi sao? Đợi em một chút, sắp xong bữa sáng rồi.
Em nhanh chóng lấy trứng còn nóng hổi từ chảo kẹp vào bánh mì, thêm vài lát bơ tươi. Rót một cốc sữa đem ra bàn cho hắn.
- Anh ăn đi, chắc anh đói lắm.
- Ừ, cảm ơn em
Em định nói gì đó thì hắn có chuông điện thoại. Hắn liền bắt máy. Em biết ý nên đứng dậy, em cũng nên đi làm cho mình một cái để ăn sáng, cũng vừa để tránh hắn nói chuyện.
Em để ý thấy hắn sau khi nghe điện thoại xong vẻ mặt rất vui vẻ. Em nhìn mà cũng ngây ra cười theo:
- Có chuyện gì khiến anh vui vậy?
- Bạn thân của anh từ Mĩ trở về. Có lẽ anh sẽ ăn ở ngoài, hôm nay em không cần phải đợi anh.
Nghe hắn nói xong, em chợt buồn, không phải vì hắn không ăn cơm ở nhà, vì em cũng quá quen thuộc chuyện đó rồi. Em buồn vì hắn không nhớ hôm nay là ngày gì.
- Xiaojun, anh có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?
Hắn khó hiểu nhìn em, chính hắn cũng không hay quan tâm ngày tháng lắm. Hắn lắc đầu.
- Hôm nay là sinh nhật em...
Em chậm rãi nói, hơi thở có chút ngập ngừng.
- Thế nên, anh có thể ở nhà để ăn sinh nhật em được không?
Đây là lần đầu tiên, em xin hắn một điều gì đó. Sinh nhật những lần trước, năm nào hắn cũng không có nhà. Lúc thì bận ở studio, lúc thì gặp bạn. Hoàn toàn đều không có thời gian dành cho em. Vậy nên, em muốn một lần, được hắn bên cạnh trong ngày sinh nhật em, chỉ một lần thôi...
Đáy mắt hắn có hiện lên vài tia bối rối nhưng rồi biến mất ngay:
- Anh xin lỗi, không thể, tối về anh sẽ mua quà cho em.
- Một lần này thôi, mai hãy đi gặp bạn anh. Em không cần quà, em chỉ cần anh thôi.
Giọng em nghẹn đắng lại.
Hắn không thể cùng em ăn sinh nhật được, bởi vì bạn hắn bảo người đầu tiên muốn gặp khi xuống sân bay chắc chắn phải là hắn. Cũng khó lòng để từ chối vì hai người là bạn thân từ nhỏ.
- Anh xin lỗi, cậu ấy rất quan trọng.
- Vậy em thì sao?
Em khóc rồi, bao điều em cất giữ trong lòng bây giời mới dám nói ra.
- Tại sao em không quan trọng mà năm ấy lại chấp nhận yêu em. Tại sao lại cho em hi vọng?
Hắn thấy em khóc, cũng có chút chạnh lòng. Mỗi ngày đều thấy em, lại nghe giọng nói nhàm chán của em, vì vậy hắn vẫn luôn coi em là một điều hiển nhiên, luôn nghĩ rằng em sẽ vẫn ở đó mà thôi, và tất nhiên bạn bè khiến hắn coi trọng hơn điều hiển nhiên đó. Thỉnh thoảng hắn suy nghĩ đến việc chia tay để cuộc tình không trọn vẹn này chấm dứt nhưng nhìn thấy em cười lại không đành lòng, chỉ mong em có thể vì hắn tệ bạc mà rời bỏ hắn. Bản thân hắn cũng không hiểu sao lại như vậy? Chỉ là mọi chuyện cứ thuận đi như vậy bằng một cách nào đó mà không cần lí do.
- Ngay từ đầu, chúng ta lại chỉ luôn nghĩ cho anh. Chính anh cũng không hiểu tình cảm này là gì. Anh thì ích kỉ, em thì ngốc nghếch. Có lẽ khó mà an yên cạnh nhau được, anh nghĩ anh không xứng với em...
Nghe đâu đây vài mảnh vỡ trái tim rơi...
- Em nghĩ chúng ta nên xa nhau thôi, cho nhau thời gian suy nghĩ thấu đáo, cả anh và em chúng ta đều còn quá trẻ để có những suy nghĩ chín chắn hơn.
Cái gật đầu của hắn chính là câu trả lời cho mối tình giữa em và hắn.
...
Cũng đã một thời gian kể từ ngày em và hắn rời xa nhau. Em đã phải cố gắng để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo như những ngày trước khi gặp hắn. Mọi thứ cũng dễ thở hơn những ngày đầu, em cũng đã thích nghi với việc không còn Xiaojun xuất hiện. Còn về phía hắn, vẫn luôn tỏ ra mình ổn. Cả hai có lẽ đã chấp nhận việc không còn đối phương bên cạnh.
Xiaojun trở về sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, nhìn đống quần áo cùng tài liệu ngổn ngang khắp phòng khách, cả đống thức ăn nhanh vẫn còn đang dở đặt trên bàn. Hắn không nghĩ xa em khiến hắn tệ hại đến như vậy. Đã nhiều lần cố gắng vào bếp để nấu gì đó vì thức ăn nhanh khiến bụng hắn khó chịu nhưng không thể, không cứa dao vào tay thì cháy thức ăn, có lúc hắn phát bực mà hất tung tất cả rồi tự làm mình bị thương. Mỗi lần thức dậy sau khi say đều thấy mình đang nằm ở cửa hoặc vài lần là trong nhà tắm. Giờ hắn mời biết, hóa ra chăm lo cho hắn chỉ có em mà thôi.
Đỉnh điểm là vào sinh nhật hắn, khi bạn bè đột nhiên đều bận, họ bận với gia đình, bận dành thời gian cho người họ yêu và để hắn lại một mình. Đó là khoảng thời gian hắn thấy hối hận nhất, với những việc mình đã làm với em...
Em cũng không xuất hiện vào mỗi sáng với nụ cười trên môi, em cũng không xuất hiện với những câu nhắc nhở hắn, em cũng không xuất hiện với câu nói yêu hắn nữa rồi
Em cuối cùng cũng đã không còn ở đó.
Nước mắt rơi.
Xiaojun khóc vì cảm nhận được nỗi đau mà em phải chịu đựng.
"Anh là một gã tồi, tại sao lại yêu anh? Anh sai rồi, anh nhớ em"
"T/b, anh có quyền để cầu xin em quay về bên anh không?"
"Anh yêu em"
Vụng về yêu em là hắn. Xuẩn ngốc thật sự mới là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip