✿Extra 6. On the way
NCT: Jisung
1.
Mười hai rưỡi đêm ngày sinh nhật tròn hai mươi tuổi, tôi mặc một chiếc áo thun trắng, quần jeans, cầm theo chiếc điện thoại tới sau nhà kho lớn cạnh bờ sông.
Đây chính là điểm hẹn của Đại Phong - một đội đua xe tự quản ở thành phố A.
- Ô kìa em gái, giờ này còn đi đâu đấy?
Hai anh chàng đứng phía ngoài cùng nơi tụ họp thấy tôi đi tới đã giơ tay lên vẫy, hành động ấy lập tức thu hút mọi người ngồi ở trong ngó đầu ra nhìn. Tôi đếm nhẩm, chắc cũng phải đến hai chục người.
Một chị tóc hồng dường như nhận ra tôi, đứng lên tiến về phía tôi, ánh mắt không giấu diếm quét qua người tôi một lượt từ trên xuống dưới.
- Chị chưa thấy ai đi đua xe lại ăn mặc như em cả. - Chị vòng tay qua kéo tôi vào trung tâm của hội, nơi có mấy chiếc ghế sofa cũ. - Tiểu Dao bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Em hai mươi ạ.
- Hai mươi à... Bằng tuổi A Đinh với A Hào. - Chị gái chỉ vào hai cậu thanh niên ban nãy vẫy chào tôi, sau đó quay sang tôi niềm nở. - Chị tên Hiểu Thần, là quản lí ở đây. Mọi người thường tụ tập ở đây vào khoảng mười hai giờ đêm, không cố định ngày, cũng không bắt buộc thời gian. Em mới đến thì hơi bỡ ngỡ, nhưng đừng căng thẳng quá, người của Đại Phong rất thoải mái, đến đây để giao lưu là chính, không cần phải câu nệ.
Chị Hiểu Thần chỉ cho tôi một số người thường xuyên có mặt, dẫn tôi đi làm quen. Hầu hết người đua ở Đại Phong đều là nam, tôi được nghe kể vậy. Nữ đua chỉ có chị Hiểu Thần và một chị nữa hôm nay không có mặt, thêm cả tôi là ba, còn lại thì là đến giao lưu.
Khi mọi người dần giải tán để lấy xe ra đường đua, tôi mới nhác thấy một bóng người cao lớn đứng dựa vào tường của nhà kho cùng ánh sáng lập lòe của điếu thuốc lá đang hút trên miệng.
Chị Hiểu Thần vừa mới lấy xe ra, thấy tôi chăm chú thì cũng nhìn về hướng đó rồi kêu lên.
- Thành, hôm nay không đua à?
- Không. - Người đó vứt tàn thuốc xuống đất, lấy mũi giày giẫm nát rồi đút hai tay vào túi quần, thong dong bước tới chỗ tôi và chị. - Hôm nay mọi người đua đi, em không có tâm trạng.
- Khiếp, giãn cái cơ mặt ra không bé Dao lại chạy mất dép bây giờ. - Chị kéo tay tôi. - Thế mày dẫn em đi chọn xe giúp chị, chị ra với chúng nó trước đây, hôm nay chị không ở lại lâu được.
Chị Hiểu Thần nói xong liền rồ ga phóng xe đi.
2.
Trời về đêm trở lạnh, những ngôi sao lấp lánh trên trời thoắt ẩn thoắt hiện giống như những hạt bụi kim cương nhỏ tuyệt đẹp. Ánh trăng rọi xuống mặt sông, long lanh hệt một dòng suối vàng, hắt lên càng ưu ái vẻ đẹp tạc tượng của người con trai khoác chiếc áo da ở trước mặt tôi.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt kia, thân thể tôi chợt run rẩy một trận. Cái tên đã được tôi cất sâu vào trong lòng hơn một năm trước bỗng nhiên trào ra, chiếm trọn lấy tâm trí tôi lúc này.
Phác Chí Thành.
Phác Chí Thành.
Phác Chí Thành.
Tôi lập tức bụm miệng để không phát ra tiếng, cúi gằm mặt xuống mà tự an ủi bản thân rằng có lẽ anh sẽ không nhận ra tôi.
- Đi theo tôi.
Mặc dù không ngẩng lên, tôi biết trước khi anh xoay gót bước đi và kêu tôi theo, anh đã nhìn chằm chằm đỉnh đầu tôi một lúc.
Phác Chí Thành chọn cho tôi một chiếc xe đua màu xám bạc, anh bảo tôi đứng chờ, sau đó dắt ra thêm một chiếc nữa màu đen trông có vẻ hầm hố và bụi bặm hơn.
- Biết lái không?
Tôi gật đầu.
Sau khi dặn dò và đưa cho tôi đủ trang bị, hai đứa lên xe phóng đi.
Anh dẫn tôi ra một con đường ven sông. Tôi không nghĩ đây là đường đua của mọi người vì tôi chẳng nghe thấy tiếng xe đua nào ở đằng trước hết. Bỗng dưng anh vượt lên trước tôi, sau đó đi chậm dần rồi dừng hẳn và đỗ xe ở cạnh một nhà kho, điều đó buộc tôi cũng phải dừng xe theo anh.
Phác Chí Thành kêu tôi xuống xe, sau đó châm một điếu thuốc, ánh mắt hướng về nơi mặt sông đang phản chiếu ánh trăng sáng rực một góc. Hàng cây ở bờ đối diện rủ lá xuống mặt hồ, vừa thơ mộng lại vừa man mác buồn.
- Tên là Mạc Dao à?
- Ừm.
Tôi sợ anh sẽ nhận ra, vì vậy tôi chỉ đứng cách anh một khoảng. Thế nhưng khi tôi nhìn sang, anh đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi đến mức cánh tay đút túi quần của anh suýt chút nữa thì chạm tới tôi rồi.
- Người yêu cũ của tôi cũng tên là Mạc Dao. Trùng hợp nhỉ?
Tôi giật mình chột dạ. Tại sao anh lại kể chuyện này cho tôi nghe?
- Em ấy chia tay tôi vì tôi là một thằng côn đồ hư hỏng, còn em ấy là một học sinh giỏi, em ấy nói không muốn hiểu thế giới của tôi.
Chí Thành cúi nhìn tôi, hai hàng mi dài cong vút như tấm rèm che đi màn sương mờ trong mắt anh, nhưng không che được cái biểu cảm thâm tình đã từng khiến tôi vô số lần yếu lòng kia. Tôi bối rối nhìn sang chỗ khác.
- Tại sao em lại muốn đua xe?
- Vì em muốn thử? - Tôi ngập ngừng trả lời một câu chả ra đâu vào đâu, trong lòng thầm cầu mong rằng anh thực sự không nhận ra tôi.
- Mạc Dao.
- Vâng?
- Em đã từng yêu ai bao giờ chưa?
Đối diện với câu hỏi nhẹ bẫng của anh, cổ họng tôi không thể nào thốt nên lời. Tôi nên trả lời như thế nào mới được đây?
- Em chưa...
- Thật sự chưa?
Phác Chí Thành quay người về phía tôi, bóng của anh phủ toàn bộ xuống người tôi, hoàn toàn đem gương mặt tôi vào trong đáy mắt anh. Giọng anh gằn xuống như đang cố kiềm chế không trút giận lên tôi vậy.
- Thật sự là chưa sao Mạc Dao? Em biết rõ nếu như vào Đại Phong, em chắc chắn sẽ gặp tôi, vì sao em vẫn vào?
- Vì em thích đua xe.
- Em vốn không thích đua xe.
- Sở thích của con người có thể thay đổi.
- Sở thích có thể thay đổi à? Giống như khi đó em chia tay tôi vì không còn thích tôi, có đúng không?
Trước áp lực của người con trai trước mặt, tôi không thể nói gì, cứ dần dần lùi ra sau cho đến khi lưng chạm vào tường. Phác Chí Thành chống hai tay lên tường, nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc. Khóe mắt anh ươn ướt nhìn tôi giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi. Anh tựa đầu vào vai tôi, xúc cảm trong anh hỗn loạn tới mức nhịp thở trên người yếu ớt hẳn. Anh thì thầm tựa như nói với tôi, lại như nói với chính bản thân mình. Hơi thở nóng ấm phả vào cổ khiến lòng tôi nhộn nhạo không yên.
"Đừng giả vờ. Em biết bờ sông này có ý nghĩa như thế nào với chúng ta mà."
"Mạc Dao, không làm bé ngoan nữa sao?"
"Không sao, hư cũng được, đua xe cũng được, tôi vẫn sẽ chiều em hết."
"Bây giờ em cùng thế giới với tôi rồi, chúng ta quay lại đi, có được không?"
Chúng tôi cứ đứng như vậy thật lâu, lâu đến nỗi tôi không còn nhớ sau đó mình về nhà bằng cách nào nữa.
"Trước kia là vì anh không ngoan nên mới không yêu anh, bây giờ là vì em không ngoan nên không muốn yêu anh."
"Chúng ta là không thể."
Tôi chỉ nhớ tôi đã nói với anh như thế.
Nhưng có một điều tôi đã không nói với anh, rằng để được gặp anh ở Đại Phong, tôi đã mất gần một năm để gia nhập tất cả các hội đua xe trong thành phố A này.
2.
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi lên cấp hai. Lý do là vì bố tôi ngoại tình.
Bố hỏi tôi muốn sống với ai, tôi đã lặng lẽ chỉ về phía mẹ.
Bố tôi làm phó giám đốc một công ty tư nhân, lương tháng đủ nuôi cả hai mẹ con lẫn nhân tình bên ngoài, lại chi tiêu sinh hoạt nhiều thứ mà vẫn có cả một khoản để dành. Mẹ tôi là một công chức nhà nước, tiền lương không quá thấp, nhưng cũng chỉ đủ sinh hoạt và cho tôi ăn học đàng hoàng tử tế. Nếu tôi ở với mẹ, bố tôi vẫn sẽ có một gia đình khác. Nếu tôi ở với bố, mẹ chỉ có một mình.
Những năm sau đó, mẹ tôi gồng mình lên làm việc để quên đi nỗi đau mẹ đã chịu đựng từ tình yêu cả cuộc đời của bà. Tăng ca, nhận thêm việc, làm cả ngày nghỉ. Sống dưới những lời gièm pha của hàng xóm, những ánh mắt dị nghị của họ hàng, những lời nhiếc móc của ông bà ngoại. Vì áp lực cuộc sống đè nặng lên vai, mẹ tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn đến nhường nào. Thường xuyên đi khuya về trễ, không có thời gian dành cho bản thân mình, luôn luôn trong trạng thái mệt mỏi và buồn bã, mỗi khi ở nhà đều khó chịu và gắt gỏng. Vậy nên khi ấy cách duy nhất mà mẹ thể hiện tình cảm với tôi chính là những lúc mẹ xem bảng thành tích học tập nằm trong top của tôi, và tôi trân trọng những khoảnh khắc ấy hơn bao giờ hết.
Mẹ bảo rằng vì ngày xưa mẹ học không giỏi, mãi đến khi đi làm cũng chẳng có gì nổi bật, thế nên khi cưới bố mẹ đã bị nói là trèo cao, sau khi cưới rồi cũng vẫn bị nói rằng sống nhờ nhà chồng. Thế nên mẹ muốn tôi phải học thật giỏi để sau này có thể tự chu cấp cho bản thân, không cần phải phụ thuộc vào ai hết. Tôi biết mẹ là vì muốn tốt cho tôi, vì quan tâm tôi, nên tôi vẫn luôn sắm vai một đứa con ngoan, một học trò giỏi, một hình mẫu "con nhà người ta" trong mắt phụ huynh, chỉ để làm hài lòng mẹ.
Nhưng sự quan tâm ấy ngày một thái quá, khiến tôi giống như càng ngày càng như bị sợi dây vô hình của bốn chữ "con ngoan trò giỏi" siết chặt không cách nào thoát ra. Kể từ năm cuối cấp hai, tôi bị mẹ giám sát từ lớp học chính đến lớp học thêm, từ liên lạc của cô giáo cho đến bạn bè xung quanh, phải báo cáo mỗi khi tôi đến bất cứ một nơi nào không phải là nhà hay trường học, và chắc chắn tôi phải có mặt ở nhà khi đến giờ giới nghiêm. Mọi tâm tư tuổi mới lớn đều được tôi giấu kín vào một góc trong thế giới tự chịu đựng của bản thân mình, cứ thế chất đầy chờ đến một ngày được giải thoát.
Và cuối cùng ngày ấy cũng đến.
Chính xác hơn, cuối cùng người giải thoát cho cuộc sống đầy âu lo và tù túng của tôi cũng đến.
3.
Năm tôi lên cấp ba, tôi thường xuyên bị một hội anh chị ở trong trường chặn đường bắt nạt. Cho đến một hôm tôi đã liều mình hét lên với bọn họ rằng nếu như bọn họ còn bắt nạt tôi và những người khác, sẽ có người trừng trị họ cho tôi.
Họ cười khẩy vào lời nói của tôi. Lời nói của một con bé mọt sách bị cả lớp cô lập thì sẽ có ai tin?
Tôi của lúc ấy chính là một người không ai tin như vậy. Gan tôi nhỏ, có chúa mới biết được lúc ấy tôi đã hoảng loạn đến mức nào mới có thể thốt ra những lời lẽ kia. Tôi nói rằng, bạn trai tôi chính là trùm trường, và anh ấy chắc chắn sẽ giải quyết việc này vì tôi. Sau đó, tôi ôm cặp chạy biến.
Tôi đã tin đó chỉ là lời nói bộc phát không có ảnh hưởng lúc tôi đang chẳng thể nghĩ được gì, cho đến ngày hôm sau khi trước cửa lớp tôi xuất hiện hai đàn anh. Họ nói họ tìm tôi, và họ dẫn tôi đến một khu đất vắng phía sân sau trường, là nơi mà "bạn trai" của tôi đang ngự trị.
Đúng vậy, "bạn trai" của tôi - trùm trường họ Phác - ngồi ở trung tâm, ở bên trái là mấy người đàn anh đàn chị bắt nạt tôi trước đó.
Anh vẫy tôi lại gần.
- Nghe nói em là người yêu của tôi?
Phác Chí Thành ngước lên nhìn tôi, nhếch miệng cười. Lúc đó tôi chỉ thấy sợ anh kinh khủng chứ chẳng để ý nổi đến gương mặt đẹp xuất chúng kia. Tôi sợ anh sẽ mắng tôi, sợ anh hỏi tội tôi vì sao lại nói dối như thế, sợ anh sẽ bắt nạt tôi.
Nhưng tất cả nỗi sợ ấy của tôi đều trở thành hoang đường ngay khi anh đứng dậy.
- Sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt em.
Anh xoa đầu tôi, sau đó nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt đi khỏi bãi đất đó trước hàng chục con mắt đang nhìn vào. Sau khi anh và tôi rời đi, tôi nghe thấy vài âm thanh của một cuộc ẩu đả.
Tất cả những chuyện đã xảy ra ở khu đất trống sau đó tôi đều không được biết. Chỉ là từ hôm ấy tôi không bị chặn đường bắt nạt nữa, các bạn trong lớp cũng không còn xa lánh tôi như trước.
Cuộc sống của tôi lẽ ra phải trở về như quỹ đạo vốn có của nó, nhưng không ngờ rằng biến số mà tôi vô tình thêm vào cuộc đời tôi lại có thể tồn tại lâu đến như vậy.
Phác Chí Thành liên tục tìm đến tôi trước mặt tất cả mọi người.
- A Mạc, xuống căng tin với tôi.
- A Mạc, lấy cơm cho tôi.
- A Mạc, nhớ giữ chỗ cho tôi.
- A Mạc...
Mạc Dao, Tiểu Dao, Dao Dao,... Trong tất cả những cái tên tôi từng được gọi, A Mạc là cách tôi được gọi chỉ bởi duy nhất một người trên thế giới.
- Tại sao anh cứ đi theo em thế?
- Tôi chỉ đang làm đúng bổn phận của một người bạn trai thôi.
- Anh biết là lúc đó em nói dối mà.
- Vậy thì em cứ coi như em đang phải chịu trách nhiệm cho lời nói dối của mình đi.
- Chứ không phải là anh đang bắt nạt em sao?
- Em nghĩ như vậy à?
Mặc dù khi người ngoài nhìn vào thì tôi giống như một nô lệ nhỏ bé của anh, nhưng tôi không thực sự nghĩ vậy. Tôi biết rằng ngoài những lời sai khiến anh nói ra, những hành động anh dành cho tôi thể hiện rằng anh là người dịu dàng nhiều hơn thế. Anh âm thầm bảo vệ tôi khỏi ánh mắt dị nghị từ người khác, âm thầm quan tâm tôi từ những thứ nhỏ nhặt, anh thậm chí còn biết tôi thích gì hay ghét gì, và tôi chưa từng thấy anh lườm nguýt hay khó chịu dù cho tôi có nói chuyện hỗn hào đến thế nào đi nữa - điều mà sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra nếu như "tôi" ở đây là một ai đó khác.
4.
Trước đây tôi chưa bao giờ trốn học, dù chỉ là một buổi học với những kiến thức ôn tập chán ngắt tôi đã làm đến thuộc làu. Ngay cả khi Phác Chí Thành đã nghe chán những lời từ chối lời rủ đi chơi của anh, tôi cũng chưa từng có ý định sẽ đồng ý một lần. Một phần vì tôi đã "ngoan" quen rồi, và một phần vì tôi sợ mẹ.
Hôm ấy là ngày học cuối năm lớp mười một, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi nói dối mẹ để trốn hẳn một ngày học và bị anh kéo theo đi khắp nơi trong thành phố trên chiếc xe đua màu đen. Anh dắt tôi đi hội chợ trên phố, cho tôi ăn ở những quán ăn vặt chúng bạn thường ngồi mà dù có thèm đến mấy tôi cũng chẳng bao giờ dám tới, đưa tôi đến công viên dạo chơi, đưa tôi đi xem phim, trải nghiệm hết những thú vui của tuổi học trò mà trước giờ tôi đều chưa được thử. Đến khi tôi nhớ lại được, trong mười năm trở lại, có lẽ đó là ngày mà tôi cuời nhiều nhất trong đời.
Tôi đã vui vẻ đến mức không thể ngờ nổi điều tồi tệ gì đang chờ tôi ở phía trước - tôi trốn mẹ đi chơi, và tối đó mẹ tôi đã thấy Phác Chí Thành ôm tôi ở đầu ngõ. Đó là cái ôm đầu tiên và cũng là duy nhất tôi đáp lại anh kể từ khi chúng tôi quen nhau. Cả anh và tôi lúc ấy đều không biết đó chính là cái ôm tạm biệt đã chia cách chúng tôi hơn một năm trời cho đến tận bây giờ.
- Anh đừng bám theo em nữa, chúng ta chia tay ở đây thôi.
- A Mạc. - Phác Chí Thành nghiến răng. - Em nói đùa cái gì vậy? Không vui đâu.
- Em không đùa.
Ngay sau buổi tối hôm ấy, mẹ tôi không nói không rằng, đặt lên bàn học của tôi một tập hồ sơ chuyển trường, khiến cho tất cả mọi sự cố gắng kìm nén của tôi trước giờ liền vô ích hết.
- Mẹ thôi đi! Mẹ có biết từ ngày bố mẹ li hôn, con đã phải sống thế nào không? Con đã không hề oán thán bố mẹ, không một lời phàn nàn về việc mẹ suốt ngày chỉ biết chì chiết con ở nhà mà không làm việc nhà, ra ngoài đường không bằng người ta, thành tích học tập chỉ cần tụt một điểm mẹ cũng đay nghiến hết một năm học. Mẹ còn kiểm soát con đến mức dù không muốn con cũng phải nghĩ con hình như không phải con của mẹ, mà chỉ là một con rối biết đi để mẹ điều khiển thôi. Mẹ thậm chí không nhớ sinh nhật con, không nhớ con thích ăn gì, con dị ứng với cái gì, và còn không biết rằng suốt quãng thời gian con học cấp hai con đã từng cô đơn và bị xa lánh như thế nào. Mẹ chẳng biết một cái gì hết!
Đó là lần đầu tiên đứa con gái luôn ngoan ngoãn học giỏi của mẹ phản kháng lại mẹ. Tôi gần như bùng nổ vào thời điểm ấy, chỉ bởi vì một người con trai - lí do mà chẳng bao giờ mẹ nghĩ sẽ vì thế mà tôi chống đối mẹ. Tôi đã mất rất lâu để nhận ra tôi yêu Phác Chí Thành đến nhường nào, và khi tôi nhận ra điều đó, tất cả mọi việc mẹ làm đều là ép tôi phải rời xa anh.
- Hoặc là con nghe lời mẹ, hoặc là sau này con và thằng nhóc đó sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt nhau nữa. Đừng tưởng mẹ không biết nó là ai hay con và nó bám lấy nhau từ lúc nào.
Khoảnh khắc duy nhất trong quãng đời niên thiếu tôi sống vì bản thân đã bị mẹ dập tắt như thế. Lần đầu tiên tôi cãi nhau với mẹ một trận thật to, lần đầu tiên tôi cảm thấy ánh mắt của mẹ sắc lạnh đến cùng cực, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy bản thân bất lực và tuyệt vọng đến mức không thể đứng vững. Bởi vì tôi biết, mẹ tôi có thể chỉ là một công chức bình thường, nhưng nếu muốn, mẹ tôi chắc chắn sẽ làm ra những hành động mà tôi không thể nào tưởng tượng được.
Và vì thế, tôi buông lời chia tay anh với khuôn mặt vô cảm nhất mà tôi có, với giọng nói lãnh đạm nhất mà tôi có thể giả vờ, và với những bước chân vội vã nhất để có thể rời xa anh.
Tôi đã không dám quay đầu lại lấy một lần để đối diện với ánh mắt của anh, nhưng tôi cảm nhận được cái nhìn thất vọng và buồn bã sâu thẳm anh dành cho tôi khi ấy nhiều đến thế nào.
5.
"Mạc Dao, em đã từng một lần yêu tôi chưa?"
Tôi choàng tỉnh.
Trong căn nhà nhỏ bé đi thuê, tôi dường như không cảm nhận được một chút hơi ấm nào. Tôi đi vào bếp, uống một ngụm nước nhỏ để bình tĩnh lại.
Tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ.
Sau khi chuyển trường, tôi không còn động lực để tiếp tục chuỗi ngày học tập đằng đẵng vô hướng mà tôi đã làm suốt mười mấy năm ròng. Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ bỏ học và tôi sẽ chẳng quan tâm đến việc mẹ tôi có ủng hộ tôi hay không đâu. Khi ấy mẹ tôi đã chửi mắng tôi một trận thật lớn, rồi kể từ lúc đó, hai mẹ con tôi hầu như không thể nói chuyện được với nhau nữa.
Hơn nửa năm nay đây mai đó, cuối cùng tôi cũng tạm thời ổn định được cuộc sống. Ban ngày, tôi vừa làm nhân viên vừa làm quản lí ở cửa hàng hoa nhỏ của một người chị rất thân với tôi. Ban đêm, tôi làm pha chế ở một quán bar. Thỉnh thoảng có chút rảnh, tôi kiếm thêm bằng việc đăng ký làm phục vụ bàn cho các sự kiện. Đối với một đứa trẻ trưởng thành thiếu sót như tôi, phải tự ra ngoài bươn chải như vậy chẳng khác nào tâm hồn và thể chất đang bị ăn mòn một cách tàn bạo. Trong những ngày tháng đắm chìm trong công việc, mất định hướng và dường như bị những suy kiệt tiêu cực gặm nhấm từng ngày ấy, có lẽ việc duy nhất khiến tôi được an ủi là những tìm kiếm tôi thu thập được về đội đua xe của Phác Chí Thành.
Có thể anh không nhớ, nhưng anh mới chỉ nói với tôi rằng anh ở trong một đội đua xe ở thành phố A, chứ chưa từng nói anh ở đội nào.
'Cộc cộc cộc'
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng gõ cửa thô bạo ở ngoài. Ban đầu tôi còn bán tín bán nghi, nhưng cho đến khi nghe rõ giọng nói của người ngoài cửa, mọi giác quan trên cơ thể tôi đều sững lại.
Phác Chí Thành làm sao biết được nhà của tôi? Và anh làm sao lại ở nhà tôi vào giờ này?
Ngoài trời đang mưa như trút nước, mà Phác Chí Thành lại mặc bộ đồ ướt sũng đứng trước nhà tôi, trên tay là một cành hoa baby trắng đã bị nát. Đôi mi dài rủ nước ngước lên nhìn tôi, khiến tôi lúc ấy chẳng thể suy nghĩ gì, một mạch lôi anh vào trong nhà, sau đó ném cho anh một bộ đồ oversize mà tôi nghĩ là anh sẽ mặc vừa, đẩy anh vào phòng tắm.
Suốt cả quá trình, tôi càm ràm anh như một thói quen, mà anh cũng chỉ im lặng nghe, không hề đáp lại.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng một lúc thì người trong đó bước ra. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi dịu dàng.
- Để em lau tóc cho.
Tôi chưa kịp vươn tay lấy chiếc khăn thì đã bị anh giữ lại.
- Chị Vương An nói với tôi hết rồi.
Tôi giật mình. Chị Vương An là chị chủ cửa hàng hoa tôi làm việc, cũng là người biết rõ nhất về những ngày tháng tôi chật vật ngoài xã hội như thế nào.
- Chị ấy... nói cái gì với anh?
- Tất cả mọi thứ, kể từ ngày em rời đi. - Tôi có thể nhìn thấy rõ bản thân mình trong tròng mắt long lanh như chiếc gương bị ướt của anh. Anh kéo tôi vào lòng, dang đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lưng tôi hệt như anh từng làm mỗi khi tôi sợ hãi âu lo. - Tại sao em không nói với tôi? Rằng em đã phải chịu đựng khổ cực như thế nào? Em không tin tưởng tôi đúng không, A Mạc?
- Không phải... - Anh ấy vẫn như xưa, vẫn thích ôm tôi mà không cầu sự đáp lại của tôi, vẫn luôn làm tôi rung động mà chẳng hỏi lấy một lời.
- A Mạc, em thông minh như vậy, tại sao lại không hiểu tình cảm của tôi? Em bỏ mặc tôi ở lại, em nghĩ là tôi sẽ vui lắm sao? Em là người biết rõ hơn ai hết tôi thực lòng yêu em nhiều đến thế nào mà, A Mạc.
Sau gáy tôi, những giọt lệ ấm nóng rơi xuống. Anh cúi đầu ngăn không cho tôi nhìn thấy, vòng tay anh ôm tôi ngày càng chặt hơn, giống như đang sợ tôi lại một lần nữa biến mất.
Phác Chí Thành khóc rồi.
Những ngày chúng tôi còn ở bên nhau, cho dù có đau đến mấy, tôi cũng chưa từng một lần nhìn thấy anh rơi lệ.
- A Mạc, tôi thương em là thật, tôi hận em cũng là thật. Hận em không tin tưởng tôi, hận em vì em đã chịu khổ, hận em vì em không để tôi ở bên cạnh em lúc em khó khăn nhất. A Mạc, tôi xin lỗi, thành thực xin lỗi em.
- Phác Chí Thành...
Tôi nghẹn ngào gọi tên anh - cái tên mà tôi luôn ước nguyện được nói ra trong suốt hơn một năm qua. Ngày nào tôi cũng muốn nói chuyện với anh, cũng tưởng tượng ra anh vẫn đang ở bên tôi, vẫn ấm áp che chở cho tôi như ngày trước.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắt đầu trào ra không thể kiểm soát. Tất cả những khoảnh khắc đau đớn khổ sở nhất trong thời gian tôi chật vật sống dường như chỉ đợi đến lúc này để được giải thoát. Khi tôi ở trong vòng tay của anh, an tâm tuyệt đối.
- Phác Chí Thành, là tại em... tại em không tốt. Em đã mất gia đình hạnh phúc một lần rồi, em không thể mất cả anh được nữa. Em... Em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ đồ ăn anh nấu cho em, em nhớ bầu trời sao lúc hai đứa mình ở trên đồi thông, em nhớ lúc anh nắm chặt tay em giữa đám đông xô bồ, em nhớ cả lúc anh nói anh sẽ bảo vệ cho em trước tất cả mọi người... - Tôi khóc lóc thật to, không để ý thấy cơ thể cũng đang run lên từng hồi của anh. - Em sợ phải đối mặt với người em yêu, em sợ anh sẽ ghét em, anh sẽ nghĩ em là gánh nặng.
Sau đó tôi còn lảm nhảm thêm một lúc nữa. Tôi kể với anh về quãng thời gian tôi đã trải qua mà không có anh bên cạnh, về cuộc chiến với mẹ tôi và gia đình, về những khoảng lặng tôi tự gặm nhấm nỗi cô đơn, về những lần tôi điên cuồng tìm kiếm thông tin về anh sau cả một ngày dài mệt mỏi. Phác Chí Thành ôm tôi không buông, anh yên lặng nghe tôi nói từng chữ, từng câu, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, vuốt lưng tôi để tôi bình tĩnh, mặc cho chính trái tim anh cũng đang run rẩy không ngừng.
- Em vẫn luôn ước rằng những lúc ấy em có anh ở đây, và em nhận ra tất cả những điều em làm, nếu như không có anh thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết. Em nợ anh một lời xin lỗi.
- A Mạc... - Anh dịu dàng gọi tôi. Hai tay anh ôm trọn mặt tôi, mắt đối mắt. - Chỉ cần em còn yêu anh, cho dù có là gánh nặng, em cũng sẽ là gánh nặng anh khao khát nhất trên đời này.
Tại khoảnh khắc ấy, tựa như tất cả thời gian trên thế giới này đều ngưng đọng lại đây vì hai chúng tôi. Anh đặt lên môi tôi một nụ hôn, mềm mại và da diết, khiến tôi cảm nhận được những cảm xúc trong kí ức của chúng tôi so với hiện tại tựa như chưa từng thay đổi, vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt. Lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài việc tôi không thể đánh mất người đàn ông này thêm bất cứ một lần nào nữa.
- Em yêu anh.
- A Mạc, anh nhớ em đến phát điên rồi.
6.
Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi vào, tôi mơ màng tỉnh giấc. Hơi thở đều đều của cô gái nằm trong lòng khiến tôi rạo rực không yên.
Em về bên tôi rồi, buổi tối hôm qua thực sự không phải một giấc mơ.
Tôi không nhịn được mà đưa tay lên vuốt mái tóc em. Mái tóc đen dài và mượt như tơ lụa, hương hoa nhè nhẹ trên đó vẫn khiến tôi mê mẩn hệt như ngày đầu em làm tôi rung động. Bàn tay tôi không tự chủ mân mê từng lọn tóc của em, trượt xuống hàng mi mỏng, gò má trắng trẻo của em.
A Mạc của tôi bỗng nhiên cựa mình. Em nhấc mí nhìn tôi.
- Anh.
- Ừm. Anh đây.
- Anh dậy lâu chưa? Sao không gọi em nữa?
- Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức.
A Mạc bĩu môi. Em vùi mặt vào lồng ngực tôi, vòng hai tay ra sau ôm tôi thật chặt. Trái tim tôi đang đập rộn ràng, và trái tim em cũng vậy.
- Sao đây? Em như này là không muốn dậy đi làm hả?
- Em nhớ anh.
- Vậy thôi. - Tôi hôn lên trán em. Vẻ mặt nũng nịu này của em, tôi chưa bao giờ thắng được. - Ở nhà, anh nuôi em.
- Một ngày thôi hả anh?
- Không. Là một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip