[ CHAP 37 ] VỀ CÙNG CHA
Trong bóng tối...
Ở một sào huyệt âm u, chỉ hằng lên những ánh lửa, lâu lâu lại nghe thanh âm những tiếng tí tách tí tách của bụi than đỏ...
_ Thưa ngài, chúng ta có một con mồi khá lớn. _ Một tên tiểu tốt lên tiếng.
_ Là gì ? _ Tên thủ lĩnh lạnh giọng lên tiếng, thật rợn người.
_ Byakugan của tộc Hyuga Làng Lá.
_ Ngươi chắc chứ ?
_ Không nhầm lẫn được thưa ngài. _ Gã đó nhếch cười khẳng định.
_ Được...
Nơi ánh sáng...
Phía cuối chân trời hằng lên những vệt sáng đầu tiên của ngày mới. Mặt trời vẫn chưa lên. Khoảnh khắc tuyệt vời này thật hiếm gặp, hầu hết đều diễn ra khi chúng ta còn chìm trong giấc ngủ. Nhưng Neji và Tenten đã cùng nhau chứng kiến thời khắc đó ngày hôm nay. Họ mong muốn những khoảnh khắc đẹp nhất của đêm hôm qua đừng đi nhưng nó cũng vẫn lướt qua, lướt đi thật nhanh. Thật tiếc, níu lại không được. Từng con chim bay trên trời, thật tự do. Bên trong, Nejika vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đứng bên nhau một lúc nữa rồi Tenten cũng đi vào nhà gọi ranh con kia dậy, chuẩn bị mọi thứ để nó lên đường. Neji nhìn theo từng bước đi của Tenten, bất giác cậu cong lên một nụ cười rồi lại ngước mặt nhìn mặt trời đang lên dần.
_ Mẹ, con phải đi thật sao ? _ Nejika hỏi khi thấy mẹ vừa bước vào, ra là thằng nhóc đã thức dậy rồi.
_ Phải, vì đây là lời hứa của con. _ Tenten gật đầu, trả lời.
_ Còn mẹ ?
_ Mẹ không đi.
_ Tại sao ?
_ Mẹ không biết...
Nejika hỏi, Tenten đáp, cứ như vậy mà kéo dài đến khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên. Neji bước vào, Nejika chỉ nhìn cậu một lúc rồi quay mặt đi. Khi mặt trời lên cao hẳn thì việc thu xếp cũng xong rồi, Neji ra ngoài chờ. Việc Tenten từ chối theo cha con cấu trở về cậu cũng không còn cách nào khác. Thôi thì sau này đành khổ thêm một chuyến nữa để thuyết phục cô vợ này. Bên trong Tenten vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cậu con trai mà dặn dò :
_ Nejika, đến đó con phải ngoan và phải chăm sóc Neiko. Con phải nhớ những gì mẹ dặn, không được vô lễ với cha nữa, biết không hả ?
Nejika đành trả lời làm vui lòng mẹ :
_ Biết rồi.
Tenten khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu con trai vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn yêu thương lên trán. Muốn níu kéo thời gian lại thêm một chút nữa. Cuối cùng, cô và Nejika bước ra chỗ Neji đang đứng, nở một nụ cười nhẹ :
_ Hai cha con đi cẩn thận đó.
Neji gật đầu, ôm lấy Tenten một lần nữa. Bây giờ Nejika đã chịu theo cậu trở về, Neiko còn đang ở làng, ngoài công việc, cậu sẽ phải dành nhiều thời gian bù đắp cho hai đứa con này, không biết khi nào mới gặp lại cô. Neji thì thầm vào tai Tenten :
_ Em nhớ cẩn thận, anh hứa sẽ quay lại.
Rồi cái ôm cũng phải kết thúc, cả hai buông nhau ra. Nejika níu lấy tay áo của mẹ :
_ Mẹ... con đi nha mẹ...
Tenten khẽ gật đầu. Hai cha con lên đường. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn người ở lại một lần nữa. Khi cả hai khuất bóng. Tenten chạy theo hướng họ đi vài bước rồi dừng lại, tựa vào một thân cây, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Giờ đây, chỉ còn một mình cô...
**********
Neji và Nejika vẫn còn chưa ra khỏi rừng, vẫn còn phóng trên những cành cây cao to. Neji đi phía sau, quan sát tốc độ của cậu con trai cứng đầu. Cũng nhanh đó chứ. Hình như Nejika dang cố gắng phóng thất nhanh để đi trước Neji thì phải. Không chịu thua, cuối cùng Neji cũng tăng tốc độ. Khi bắt kịp Nejika, Neji chỉ nhếch mép cười tán thưởng :
_ Tốc độ của con cũng khá lắm.
Đáp lại vẫn là vẻ mắt hầm hầm đó :
_ Không cần ông phải khen.
Neji cũng đoán biết trước được như thế nhưng cũng không nói gì hơn. Thằng nhóc Nejika khó chịu, lại phóng đi trước, Neji chỉ biết cười chịu thua rồi tiếp tục bám sát theo. Một lúc sau, cậu lại bắt kịp tốc độ của nó. Cả hai cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng. Lần này, Neji chuyển sang chủ đề khác :
_ Đêm qua con ngủ ngon chứ ?
Nejika chau mày :
_ Ông cũng dư hơi thật, tôi ngủ ngon hay không thì có liên quan đến ông sao ?
Neji trả lời :
_ Riêng cha thì cảm thấy ngủ rất ngon, vì... đêm qua con đã ôm cha mà, phải không ?
Nghe xong câu nói này, Nejika sượng đỏ cả mặt. Nhưng với bản tính cứng đầu, nó vẫn cố gắng đáp trả lại :
_ Ưi... Ông còn chưa tỉnh ngủ nữa sao ?
_ Hưm... _ Neji nhếch cười.
Cuối cùng cũng đến. Về trước cổng làng, bỗng Nejika đứng khựng lại không đi tiếp nữa. Neji quay lưng lại khẽ nheo mắt :
_ Sao vậy ?
Cậu nhóc nhắm mắt, khoanh tay rồi quay mặt đi chỗ khác :
_ Tôi có biết ngôi làng này có đường đi như thế nào đâu, ông không dẫn đường thì làm sao tôi biết được chứ.
Neji phì cười. Cứ ngỡ nó sẽ cứng đầu đến phút cuối cùng nhưng rồi cũng phải mở lời nhờ vả cậu. Con người ta là vậy, không một ai là hoàn hảo từ đầu đến cuối, cũng có một lúc nào đó mắc khuyết điểm, một lúc nào đó sẽ phải lên tiếng nhờ vả một ai đó. Khẽ lắc đầu cùng một nụ cười nhẹ, Neji tiến lên trước dẫn đường cho cậu con lạ nước lạ cái. Nejika buông tay xuống rồi đi theo Neji. Ban đầu chỉ giữ khoảnh cách nhất định, cha trước con sau. Một lúc sau, Nejika chạy lên đi ngang cùng với Neji. Tuy là đi chung nhưng cậu vẫn không thèm nhìn, Neji cũng hết cách.
Khi đi ngang qua ngôi nhà cũ của Tenten, Neji bỗng đứng khựng lại, Nejika vẫn cứ bước đi tiếp. Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đã bao nhiêu năm không người ở. Gần một năm nay vì việc công chồng chất, việc tư phải chăm lo cho Neiko nên dần dần cậu cũng quên đi việc đến thăm nó. Khá lâu rồi không ghé qua thăm nó, không thay chỉ nhân nó cham sóc, quét dọn cho nó. Không biết nó buồn không nhỉ ? Một năm nay nó ra soa rồi ?
Nói về Nejika, cậu nhóc dần nhận thấy mình đang đi một mình, người bên cạnh đâu rồi ? Quay lại phía sau, cậu nhóc nhìn thấy Neji đang đứng yên một chỗ, mắt thì dán chặt vào một ngôi nhà nhỏ. Nejika thắc mắc, bước nhanh đến chỗ Neji, nhìn ngôi nhà đó rồi lại nhìn sang người bên cạnh đang dán mắt chăm chú :
_ Sao vậy ? Đây là làng của ông, ông đừng nói là ông quên đường rồi đó...
Neji khẽ nhếch mép cười, nhìn xuống đôi mắt bạc cứng đầu, nóng tính và khuôn mặt cau có kia. Bất ngờ, cậu đặt bàn tay mình lên đầu Nejika, không thương tiếc mà xoa xoa thật mạnh lên đầu cậu nhóc :
_ Làm gì có chuyện đó chứ nhóc.
Nejika nhăn mặt, cố gắng lấy bàn tay đó ra khỏi đầu mình. Từ đó đến giờ, chỉ có mẹ và cậu chỉ cho mỗi mẹ mới được xoa đầu cậu như vậy, hôm nay người làm như vậy với cậu lại là " ông ta ". Cậu nhóc bực dọc gỡ tay Neji ra nhưng thật khó. Thôi bỏ đi. Nejika khoanh tay trong khi bàn tay Neji vẫn còn đặt trên đầu mình :
_ Bây giờ đi tiếp được chưa ?
Neji gật đầu rồi bỏ bàn tay ra khỏi mái tóc dài mượt kia, tiếp tục dẫn đường. Thi thoảng, cậu lại khẽ nhìn xuống cậu nhóc đang bực dọc bước đi bên cạnh...
" Thật không hiểu ông đang nghĩ gì... "
TO BE CONTINUED
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Ra chap quá chi là trể, mong rằng bà con vui lòng pỏ wa choa... Nói gì thì nói, đọc xong xin cho tác giả xin lại cái bình luận để có thể đón đọc các chap típ theo trong thời gian sớm nhất... THEN KIU VE RY MỚT Ạ... ' pặc pặc '...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip