Chương 14. Bà bầu
Mua xe máy thì thích đấy, cũng oai, cũng đẹp nhưng có chút tác dụng phụ. Thái Anh mỗi lần ngồi sau lưng để Lệ Sa chở là la hét um trời vì... cô chạy bán sống bán chết, xem thường mạng sống cả hai.
"Chạy từ từ thôi, em sợ mà."
"Hổng có lo, tui chạy như vậy để giúp mấy người bán xăng có cuộc sống tốt hơn thôi. Mình chạy nhanh thì mới giúp họ mau giàu được đúng không? Được cái chạy vậy cũng mát thấy mồ mợ ha?"
"Mát bà nội tui chứ mát, lủi xuống ruộng chết chùm chớ ở đó...áaaaaaaaa"
Chưa gì thì hai đứa đã lủi xuống ruộng y như lời Thái Anh vừa nói. Chiếc xe đâm sầm xuống, kết quả là gãy cổ xe. Lệ Sa hoảng hồn đứng dậy, mặt dính đầy sình bùn, ướt nhem như con chuột lột, may là nàng được ông bà đỡ, chỉ dơ cái ống quần. Tóm lại là không thương tích gì nhiều nhưng có vẻ chiếc xe bất ổn nhất. Có kẻ lại xanh mặt xanh mày, mếu máo trước mặt vợ.
"Chết tui rồi, đem xe về kiểu này thế nào cha cũng chửi cho một trận. Sao giờ mợ ơi?"
"Chắc hổng sao đâu, tai nạn ngoài ý muốn mà, sao cha nỡ lòng la chị được. Đã vậy còn bị dơ dữ vậy, em mà còn xót nữa đây."
Thái Anh vội vã tiến tới lấy tay áo lau mặt cho cô, bùn nó cũng gần lắp cả cặp mắt rồi. Đã vậy còn bị đòn tâm lý sợ cha chửi, tội nghiệp thế không biết.
"Thiệt... thiệt nghe. Về mợ nói đỡ cho tui đó nghe, tui hổng muốn quỳ gối trước mặt mợ nữa đâu. Mắc cỡ lắm."
"Em biết rồi, thấy chị quỳ em thấy xót lắm chớ bộ sung sướng gì. Thôi, dắt xe về đi, tắm rửa cho sạch rồi ăn cơm."
Cô nghe vậy cũng cố gắng nở được nụ cười, tuy không phải chuyện gì vui khi đã trót phá của nhưng được nhỏ vợ nó thương mình quá, cười cũng phải.
•
"Trời ơi, xe tui mới mua biết bao nhiêu tiền bạc mà nó chạy như phá vậy nè trời. Cái xe nát bét như vậy sao mày không bỏ thí đại ngoài đường đi, đem về tao bẻ cổ mày cũng vậy. Con với chả cái trời ơi."
Thái Anh về là vội thay bộ đồ ngay tức khắc, nàng nói cô đợi mình một xíu sẽ ra nói giúp nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy. Lệ Sa bị cha bắt xoè tay ra, đánh cho mười roi sau đó bắt cô quỳ gối giữa nhà thì nàng mới ló mặt. Trên mặt còn tủm tỉm nụ cười làm cô bất ngờ hết sức.
"Con dâu sao rồi? Có bị đau ở đâu không con? Trầy xước gì nói mẹ để mẹ thoa thuốc cho."
Bà Năm thấy chồng xử con cưng của mình như thế nên nãy giờ cứ nhăn mặt xót xa, ngặt nỗi cô lì quá. Hết phá cái này tới phá cái kia, đã vậy còn liên luỵ nàng té chung nữa. Đánh cho chừa cái tật.
"Dạ, con cũng hơi đau đau chút ở chân thôi. Cha mẹ đừng la chị ấy, tại hồi nãy chỉ phóng nhanh quá, không thấy khúc cua nên mới lỡ trượt xuống đê thôi."
Lệ Sa hơi khó hiểu, chớp chớp mắt nhìn. Hình như vợ cô vừa châm thêm dầu vào lửa thì phải. Chẳng khác nào nói cô chạy xe ẩu tả nên hai đứa mới lủi xuống đê, báo hại hư chiếc xe mới mua. Cha nghe xong càng nóng máu, chửi thêm một trận rồi mới bỏ đi. Rõ ràng rồi. Là đang trả thù cô cái chuyện chạy xe quá nhanh làm nàng sợ hãi la hét, chính xác là vậy rồi. Được lắm, Phác Thái Anh.
Lệ Sa chịu phạt trong tâm thế không cam tâm, không ngờ người vợ trước giờ luôn đặt cô lên đầu nay lại lật mặt tới vậy. Cô ghét nàng, ghét lắm.
"Hết giờ quỳ rồi sao chị không vào ăn cơm hả? Đói lắm đúng chưa?"
"Khỏi có lo cho tui. Tui biết hết rồi, mợ độc lắm. Hổng ưa thì đập tui một trận cho đã đời đi chớ có đâu hai mặt vậy."
Nàng vừa nghe đã hiểu. Nhưng cô còn lâu mới giận nàng được đấy nhé. Nói về nhanh trí thì nàng đỉnh rồi, liền có cách xoay chuyển tình thế ngay.
"Tại con nó bắt em nói vậy, chị chạy nhanh quá làm nó sợ, nó dặn em nhất định phải kể như vậy với cha nếu không nó giận, bỏ hai vợ chồng già mình sau này ai lo. Sao chị có thể nghĩ xấu em như vậy được?"
Cô tuy không thông minh nhưng vừa nghe đã biết bị lừa. Con cô thành tinh được chắc? Ở tuốt trong bụng mà xúi nàng được sao. Trừ khi là nàng muốn chứ ai mà cạy miệng nàng được. Nhưng nghĩ lại cũng tội nghiệp con, dù sao cũng làm nó sợ thật nên thôi bỏ qua cho Thái Anh lần này vậy.
•
Xe chưa sửa xong nên hôm nay đi chơi phải cuốc bộ tận hai trăm mét để đi câu cá cùng Trân Ni và Phù. Hai người kia coi bộ khoẻ hơn, đi rất nhanh. Lệ Sa và Thái Anh thì hoàn toàn ngược lại, tay cô cầm hai cái cần câu, một cái xô để đựng cá câu được, mồ hôi nhễ nhại. Nàng đi như hồn ma bay lửng lơ, chậm chạp và rên rỉ.
"Chị ơi... em mỏi quá... em cũng mệt nữa. Hay mình dừng chân uống chút nước đi."
Cô nghe vậy thì liền nhìn dáo dác, cuối cùng là chọn một gốc cây có bóng mát rồi phủi sạch cho nàng ngồi. Mình thì đi kêu hai người kia kia trở lại. Tính ra cũng thương vợ ấy chứ, trước khi đi còn lau mồ hôi cho người ta nữa.
"Thái Anh sao vậy? Sao anh thấy mặt em xanh xao quá đó. Đi nổi không hay về nghen."
"Dạ đâu có sao, tại trời nắng nên da em nó vậy. Anh đừng có lo."
"Đúng rồi đó, da Thái Anh hay đổi màu lắm. Tối bữa nào ngủ chung với em cũng hay đỏ mặt, chẳng hiểu sao nữa."
Sặc nước chết mất. Hai người kia nghe xong liền hiểu, mặt ai cũng xanh đỏ tím vàng như lời cô nói. Cái đồ vô tri khó ưa, làm Thái Anh mắc cỡ chết đi được.
Thấy ai cũng im lặng, cô nhận thức được mình hình như đã nói gì đó không đúng rồi thì phải. Nhìn qua Thái Anh hơi nhăn mặt, chắc chắn là mỏi lắm.
"Mợ đưa chân đây, tui bóp cho."
Ăn nói có thể khù khờ nhưng thương vợ là nhất. Nàng nhìn mà khoẻ ra, càng có hứng đi câu cá cùng người yêu. Cô đỡ nàng đứng dậy, định đi tiếp.
"Đi lẹ đi, chỗ hồ cá có cây cóc ngon lắm. Chị hai thích nhất là chỗ này đó."
Nghe có đồ ăn thì Lệ Sa liền nhanh chóng rảo bước, chẳng đợi ai cả. Nàng cũng lẹ chân đi theo, sao mà có thể vừa ghét vừa thương cô được chứ. Có lúc thì quá trưởng thành, chuyện gì cũng biết nghĩ tới nàng, có lúc lại y như con nít giống bây giờ vậy. Chung quy vẫn là khó ưa dễ ghét.
"Đi từ từ thôi, em đang đau chân đó."
Phù bước tới kế bên ân cần đỡ nàng. Thật là mong Lệ Sa được một phần chu đáo từ anh ấy cho khoẻ cái thân này đôi chút.
Tới nơi thì cô đã ngồi sẵn ở đó, dường như là mới trèo cây hái cóc nên ống quần còn xắn lên tận đầu gối, mặt hơi lấm lem. Tay gọt cóc nhanh thoăn thoắt, kể cũng sành ăn quá.
"Mợ ngồi xuống đi, trái này ngon nhất. Cho mợ, còn nhiều lắm, để tui gọt để sẵn đó cho mợ ăn dần nghe."
Thì ra cô chạy nhanh đến đây là để hái cóc cho nàng. Đã vậy còn cực công đưa đến miệng nàng cả rổ cóc 'trần trụi' theo đúng nghĩa đen của nó. Yêu hết biết.
Không biết có phải vì tình cảm cô trao trọn trong này hay cóc quá ngon mà nàng ăn hết cả mớ. Ăn xong vẫn còn thèm, báo hại Lệ Sa phải leo lên lần nữa, nhưng xui, đụng nhầm ổ kiến, nó cắn sưng tay chân hết.
"Chết chết, có đau không hả? Mấy con kiến quỷ sứ sao dám cắn Lệ Sa của tao hả?"
Thái Anh không khỏi nóng giận, nàng cưng cô như vậy mà để mấy con kiến vô danh này làm tổn hại hỏi sao không ghét cho được. Chắc một hồi đốt cả nhà chúng nó quá.
"Đau chớ sao hông. Tui mà biết có kiến là tui lựa chùm khác bẻ rồi. Đau chết tui luôn mợ ơi, mợ thổi cho tui đi."
Được cơ hội làm nũng hỏi làm sao bỏ qua được. Lệ Sa cứ chu chu cái mỏ y như rất đau làm Thái Anh sốt ruột hết biết. Hết xoa lại thổi, thổi phồng cả miệng.
"Ai lại để bà bầu đi ra ao ra hồ, lỡ trượt chân thì toi cả mẹ lẫn con à."
Một bà lão qua đường chen lời, nhưng có vẻ hơi vô duyên. Ai lại trù bà bầu vậy chứ. Lệ Sa nghe xong liền khó chịu, quát.
"Cái bà kia, vợ con tui ai mượn bà lo. Về lo cho con bà đi, cái miệng ăn mắm ăn muối cũng phải để đức lại cho con cháu chớ."
"Ơ hay, tao nhắc có ý tốt chớ bộ. Bầu mới mấy tuần mà lanh quá, đi theo con nhỏ này có ngày nó báo hai mẹ con mày té ruộng."
Hết nhìn Lệ Sa nói rồi lại chỉ vào Thái Anh nhắc nhở. Phù, Trân Ni ngay cả Thái Anh cũng chẳng hiểu gì cả. Ở đây làm gì có bà bầu nào chứ.
-----
Vốn là thuần bách nhưng có tình tiết phi logic là đôi này có thể sinh con nha. Mọi người thắc mắc cứ cmt ở đây tui giải thích thêm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip