''Chúng ta nên dừng lại.''
"Khi người mình yêu nhất nói chia tay,
mọi thứ không sụp đổ ngay tức thì —
nó chỉ rạn từ bên trong.
Từng chút một.
Từng dòng code một."
— Andrew Young
Ngày đó, trời đổ mưa.
Không phải kiểu mưa kịch bản.
Không lãng mạn.
Chỉ là những cơn mưa dầm, buồn tẻ, dai dẳng — như thể bầu trời cũng không biết mình đang khóc vì ai.
Andrew không thích mưa.
Vì nó làm gián đoạn mọi hệ thống.
Và ngày hôm đó, không chỉ hệ thống máy chủ bị ngắt kết nối... mà cả trái tim anh cũng vậy.
Luke nhìn thẳng vào Andrew.
Trong ánh mắt không có giận dữ.
Không có ghen tuông.
Không có giọt nước mắt nào.
Chỉ có sự yên tĩnh đến đau lòng.
"Andrew, tôi nghĩ... chúng ta nên dừng lại."
Andrew không phản ứng ngay.
Chỉ nhẹ nhàng tháo kính xuống.
Lau một vết bẩn không tồn tại.
"Em nói vậy vì cái gì?"
"Vì mọi thứ."
"Định nghĩa 'mọi thứ'."
"Sự ngột ngạt, sự kiểm soát, sự cô đơn ngay cả khi ở cạnh anh."
Andrew siết nhẹ cây bút trong tay.
Mặt bàn có tiếng lạch cạch.
Tim anh — không nghe được tiếng, nhưng đang nứt.
"Tôi đã làm mọi thứ vì em."
Luke gật.
"Và tôi biết. Nhưng đó là vấn đề."
Im lặng. Một khoảng trống. Một vết đứt mạch.
Luke hít sâu.
"Anh yêu tôi... như một dự án.
Từng bước. Từng điều kiện.
Từng phép thử."
"Và tôi cảm thấy như một... vật thí nghiệm?"
"Không.
Tệ hơn.
Như một mẫu dữ liệu mà anh sợ mất, nên anh giữ trong ổ cứng."
Andrew nhắm mắt.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, anh cảm thấy...
mình không đủ thông minh để cứu mọi thứ.
Không có phương trình nào cho "chia tay".
Không có mã hóa nào ngăn tim tan vỡ.
"Em không hiểu... nếu em rời đi... tất cả những gì tôi cố xây dựng sẽ..."
"Sẽ gì? Sập?"
"Sẽ không còn tôi nữa."
Luke rơi nước mắt.
Không phải vì Andrew.
Mà vì chính mình — vì em đã yêu một người không biết yêu mà không tính toán.
Andrew bước lại gần.
Lần đầu tiên, không là Andrew Young – thủ khoa, mọt sách, người điều khiển game.
Mà là một chàng trai đơn độc, đứng dưới cơn mưa cảm xúc của chính mình.
"Nếu em đi, ít nhất hãy nói rõ...
Tôi sai ở đâu, để lần sau tôi có thể—"
Luke ngắt lời.
"Không phải để anh yêu người khác tốt hơn.
Mà để anh học cách yêu mà không cần kiểm soát."
Một câu nói.
Một nụ cười buồn.
Một bước lùi.
Và rồi Luke quay lưng, bỏ lại sau lưng mọi thứ:
– những đêm cãi vã trong im lặng,
– những file nhật ký ẩn giấu,
– những cái ôm ngọt ngào nhưng ngập mùi ám ảnh.
Andrew đứng đó.
Mưa bắt đầu nặng hạt.
Từng giọt trút xuống mặt, hòa cùng nước mưa là vị mặn không xác định rõ là do thời tiết, hay là nỗi mất mát.
[To be khong tinh yeu]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip