"Malcolm Miller và Hành trình Giải cứu Bạn thân khỏi Dangerous Nerd"
(hay còn gọi là: Khi bạn thân anh hẹn hò với một cái ổ cứng biết ghen)
"Lúc đầu tôi tưởng cậu ta là mọt sách vô hại.
Ai ngờ đâu... Andrew Young là một thuật toán yêu đương cấp cao, hoạt động trên nền tảng tâm lý học thao túng, quản lý cảm xúc real-time và giọng trầm có khả năng thôi miên người khác.
Mà bạn thân tôi – Luke Davis – thì dính như một con muỗi dại ánh đèn bàn."
— trích nhật ký Malcolm, trang 273
Ngày 1: Tôi nghi.
Luke bắt đầu cười khi đọc email.
Không phải meme. Không phải video mèo.
Mà là email. Từ Andrew.
Tôi nhìn màn hình — toàn là chữ kiểu: "Nếu em không ăn tối lúc 19:37, mức insulin sẽ giảm."
Cậu ấy cười. Tôi sợ.
Ngày 3: Tôi càng nghi.
Luke biến mất giờ ăn trưa. Tôi hỏi:
"Cậu ăn với ai đấy?"
Cậu ta đỏ mặt như vừa hôn quỷ.
Tôi tra định vị.
Cậu đang ở Phòng thí nghiệm Tin học.
Với ai?
Andrew Young – sinh vật cuối cùng tôi nghĩ biết ăn trưa.
Ngày 6: Tôi theo dõi.
Tôi lén lắp camera mini sau cây xương rồng thư viện. (Đừng kỳ thị tôi, tôi chỉ đang cố bảo vệ người bạn thân của tôi thôi.)
Đúng 14:08, Luke ngồi.
14:09, Andrew bước đến.
14:10, họ... chia nhau một tai nghe.
Tôi chấn thương não nhẹ.
Ngày 8: Tôi bắt đầu lo cho Luke.
Tôi hỏi thẳng:
"Cậu đang hẹn hò với Andrew hả?"
Luke trả lời:
"Không... không phải kiểu đó.
Andrew chỉ... hiểu tớ."
Hiểu cái gì?
Hiểu là cậu ấy cần uống 1.5L nước mỗi ngày và thích màu xám ấm vào mùa đông?
Đó không phải hiểu — đó là giám sát dữ liệu sinh học!
Ngày 13: Tôi dấn thân.
Tôi nhắn Andrew:
"Chúng ta cần nói chuyện."
Andrew gõ lại đúng 0.7 giây sau:
"Phòng 302. 16h00. Không trễ."
Tôi bước vào.
Phòng tối.
Anh ta bật slide PowerPoint:
Tiêu đề: "Lý do tôi yêu Luke hơn bất kỳ ai khác có thể."
Có cả biểu đồ.
Có cả animation.
Có cả... bảng so sánh giữa tôi và anh ta.
Trong đó, tôi thua ở tất cả các mục trừ "số lần giả vờ bị đau bụng để nghỉ thể dục."
Ngày 15: Tôi định báo giáo viên.
Vì tôi chắc chắn Luke đang bị thao túng.
Tôi Google cụm: "Signs your best friend is dating an evil genius pretending to be shy."
Không có kết quả.
Ngày 18: Tôi gần bỏ cuộc.
Luke giờ cười như người vừa được update hệ điều hành cảm xúc.
Tôi nói gì cậu cũng:
"Andrew nói cái đó ảnh cũng từng nghĩ giống vậy á."
"Andrew bảo tớ đừng uống trà đen sau 9h tối."
"Andrew dạy tớ cách phân tích biểu đồ tâm trạng bằng tone giọng."
Tôi đang mất bạn thân vào tay... Excel biết ghen.
Ngày 21: Tôi nhận ra.
Tôi thấy Luke ngủ gục trên bàn, tay ôm quyển sổ có bút tích Andrew.
Cậu ấy cười trong lúc ngủ.
Có người làm Luke thấy an toàn như vậy...
Thì cho dù tôi không hiểu được, tôi cũng không thể căm ghét.
Dù... tôi vẫn giữ một tập hồ sơ tên:
"Kế hoạch B nếu Andrew thật sự là AI đến từ tương lai."
[END OF CHAPTER 31.0] (Tặng Malcolm một cái ôm vì luôn trung thành với vai trò: Best friend level 999.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip