''The Secret File: A/7Y - do not open.''


"Cậu tưởng anh không biết.
Nhưng từ đầu, anh đã để cậu nghĩ như vậy."

— Andrew Young

Tất cả mọi người trong nhóm đều có bí mật.
Một vài bí mật nhỏ như chuyện Mia từng học ballet.
Một vài bí mật to như việc Seon từng hack hệ thống trường đại học danh giá chỉ để "thử trình."

Nhưng chỉ duy nhất Andrew Young
là người có bí mật mà không ai đủ trình để phát hiện.

Và cậu ta che giấu giỏi đến mức...
Chính bản thân Luke cũng từng ngây thơ nghĩ:

"Andrew chỉ là mọt sách thôi mà."

Sai.

Andrew không phải mọt sách.
Andrew là một hệ thống.
Một cấu trúc được lập trình để quan sát – phân tích – dự đoán – thao túng.

Chuyện bắt đầu từ một tập tin.

Một hôm, Luke vô tình dùng máy Andrew để trình chiếu file thuyết trình.
Trong quá trình mở, cậu lỡ tay bấm vào một folder không tên, ẩn sâu ba lớp mã hóa.

Tập tin tên: A/7Y_L-LOG.secret

Luke ngần ngừ.
Chưa mở.
Nhưng não đã mách bảo: đây không phải tập tin Andrew muốn ai đụng vào.

Luke không mở. Nhưng cũng không quên.

Tối hôm đó, khi cả hai đang cùng học trong phòng.
Luke nhẹ giọng:

"Máy anh... có folder bí mật không tên."
"Tôi có rất nhiều folder như vậy."
"Nhưng cái này chứa file tên là L-LOG."

Khoảnh khắc ấy... Andrew dừng gõ.

Chỉ một giây.
Một nhịp trễ.
Rồi anh nhìn Luke, nheo mắt, giọng bình thản:

"Em mở chưa?"
"Chưa."
"Tốt.
Vì nếu mở, nó sẽ xóa hết toàn bộ dữ liệu trong máy ngay lập tức.
Tôi thiết lập như vậy để bảo vệ... một vài thứ quan trọng."

Luke nghiêng đầu, khó chịu nhẹ.

"Anh giấu gì trong đó?"
Andrew mỉm cười.
Nhưng là kiểu cười như ai đó đang đứng trong bóng tối, kéo rèm nhìn người khác dưới nắng:

"L-LOG là viết tắt của Luke-Log.
File đó chứa nhật ký quan sát em suốt 10 tháng đầu tiên."

Luke chết sững.

"Anh theo dõi tôi?"
"Ghi chép. Không phải theo dõi."
"Cái quái gì anh..."
"Từ ánh mắt em mỗi lần nhìn tôi.
Đến nhịp tim khi em nói dối.
Từ thói quen em bẻ ngón tay lúc lo lắng,
Đến ngày em xóa tin nhắn với người yêu cũ.
Tôi ghi lại tất cả."

Luke không nói nên lời.
Thế giới vừa bị Andrew hacker lại.
Không còn là tình yêu ngọt ngào giữa của mọt sách nữa.

Mà là một mối quan hệ... trong đó một người luôn biết nhiều hơn người kia tưởng.

Andrew đứng dậy. Bước chậm về phía Luke.

"Em có nghĩ tại sao mình cảm thấy an toàn khi ở gần tôi không?"
"Vì anh tốt."
"Không.
Vì tôi khiến em tưởng mình là người kiểm soát."

Im lặng.

Không khí ngưng lại.
Chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua cửa sổ.
Và ánh mắt Andrew — sắc như lưỡi dao cạo, ẩn sau cặp kính dày.

"Em tưởng mình trêu tôi.
Thật ra, tôi để em nghĩ vậy để em tiếp tục chơi."
"Vì sao?"
"Vì tôi muốn em không bao giờ biết...
rằng ngay cả khi em biến mất, tôi vẫn có đủ dữ liệu để mô phỏng lại toàn bộ em trong đầu."

Luke nghẹn thở.
"Anh... bệnh hoạn."

Andrew cúi đầu. Cười khẽ.

"Có thể.
Nhưng tôi bệnh vì em.
Và em vẫn ở đây. Không chạy. Vậy... ai bệnh hơn?"

[END OF CHAPTER]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip