Phố nhỏ, bánh ngọt và những lời đã hứa

Cơn sóng xô bờ cuối cùng đã dịu đi. Báo cáo điều tra về vụ nổ được công bố trong một buổi chiều nắng nhạt: nguyên nhân là do một loạt lỗi trong mã điều khiển thiết bị — những câu lệnh xung đột đã khiến van an toàn không đóng kịp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp đã bị xử lý kỷ luật, viện cam kết sửa hệ thống an toàn và công khai xin lỗi — mọi thứ được đóng dấu bằng giấy tờ, biện pháp khắc phục và những cuộc họp dài. Ness được xác định là nạn nhân, không có lỗi trong sự việc; anh nhận lại sự tôn trọng từ đồng nghiệp và một lời xin lỗi chính thức từ đơn vị quản lý.

Sự minh bạch đó nhẹ như một tờ giấy đưa qua tay — không xóa hết sẹo, nhưng đủ để những ngày đen tối bớt đè nặng. Khi mọi formalities tạm lắng, Kaiser rủ Ness đi dạo. Họ không vội vàng tới đâu, chỉ muốn ngửi mùi phố, nghe tiếng người, và để những bước chân cùng nhau hàn gắn lại bình yên.

Phố nhỏ cuối tuần đông người hơn bình thường; nắng lay nhẹ trên mặt đường ướt, cửa tiệm sáng bóng. Họ đi qua những cửa kính trưng bày, nơi bánh ngọt được xếp như những tác phẩm nghệ thuật: bánh sừng bò phồng bột, tart đào óng ánh, éclair đen bóng phủ socola, macaron nhiều màu như viên ngọc.

Kaiser dừng lại trước một tiệm bánh có bảng hiệu gỗ cổ. Mắt anh sáng lên — không phải vì thương hiệu hay tiếng tăm, mà vì mùi bơ và đường nướng. Anh kéo tay Ness vào, kéo cánh cửa ra, tiếng chuông nhỏ reo vui.

Người thợ bánh mỉm cười chào rồi đặt lên quầy một bịch bánh nóng vừa ra lò; hơi ấm lan tỏa, làm đầy khoang mũi họ bằng mùi vani và men. Kaiser nhìn chăm chú, rồi quay sang Ness, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Tôi mua tất cả những thứ này cho anh nhé?" Kaiser nói, giọng bình thản nhưng có vẻ thú vị.

Ness nhìn những túi giấy to đùng rồi nhìn Kaiser: "Em tính ăn đến rụng răng à?" Giọng anh trêu, giả vẻ trách móc.

Kaiser nhún vai, mặt không đổi sắc: "Thì sao?"

Ness làm bộ nghiêm mặt, nhưng khóe môi đã bật cười: "Không có gì, mà tại sao người xách hết đống này chỉ có tôi?"

Kaiser nở nụ cười như thể đã chờ câu đó cả ngày. Anh cúi xuống, dúi một túi bánh to xụ vào tay Ness, như trao tặng một kho báu. "Vì chính anh đã bảo với tôi như trẻ con mà, với lại đừng quên tôi gọi anh là 'anh'." Giọng Kaiser vừa nghiêm vừa nhõng nhẽo — cái kiểu khó khăn chịu thua của người lớn trước một kẻ chuyên làm nũng.

Ness sửng sốt nửa giây, rồi bật cười lớn: "Ôi trời ạ." Anh ôm đống túi vào ngực, vụng về bước đi cho khỏi làm rơi.

Kaiser liếc xéo, mặt mũi hồng hồng: "Anh không nên chấp nhặt với trẻ con đâu nhỉ?"

Ness cười "Được rồi, chiều em."

Ness nháy mắt, lắc lư túi bánh trên tay, nhìn Kaiser bằng ánh mắt dịu dàng: "Cảm ơn em. Nếu em đi nữa, đừng quên mang hộp macaron cho tôi nhé."

Kaiser quay sang, làm bộ giận dỗi rồi khuôn mặt liền mềm ra: "Tôi sẽ mang. Và lần sau, anh sẽ không phải xách hết đâu — tôi sẽ xách giùm một cái túi."

Họ bước tiếp trên vỉa hè, bánh nhẹ nhàng nhấp nháy trong nắng, tiếng cười của họ như một nhịp trống nhỏ đánh dấu những ngày bình yên trở lại. Những người qua đường nhìn họ — một người đàn ông cao, hơi lạnh lùng nhưng bây giờ rạng rỡ; một nhà khoa học gầy, mắt còn chút quầng nhưng cười hiền — và tự trong lòng họ, một câu chuyện ấm áp đang nảy mầm.

Đêm đó, trong căn hộ nhỏ, tiếng mở túi và mùi bánh lan trong không khí như phương thuốc. Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cắt một miếng tart đào, chia sẻ bằng thìa như cái thuở ban đầu: từng miếng nhỏ, từng cử chỉ nhẹ, từng lời hứa không lớn tiếng nhưng chắc chắn. Người ta nói rằng hạnh phúc lớn lao là chuỗi những điều vụn vặt được san sẻ — hôm nay, một túi bánh ngọt đủ để họ cảm thấy mình đã bước qua một cơn bão, tay trong tay, nhìn về cùng một phía.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip