Chương 9

"Pháp tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường vậy mà bị sửa lại rồi." Dạ Tiểu Lệ hoang mang lẩm bẩm.

Thấy bản thân bị xiềng xích trói chặt không thể cử động, Thần cách Dạ Tiểu Lệ lúc này hoảng hốt vô cùng, tức giận mà trừng lớn mắt nhìn về phía A Bảo. Nghĩ đến bản thân luôn cai quản Mộng Huyễn Thiên Đường mà lại không hề hay biết bọn họ bày trận bên trong nên liền quát:

"Bày trận ở trong Mộng Huyễn Thiên Hồng ta không thể nào không biết được."

Y chẳng để ý đến lời gào rống của Thần cách bên kia mà chỉ cung kính hướng về A Bảo ở phía trước, nhẹ giọng lên tiếng:

"Điện hạ. Một bước cuối cùng ta đã hoàn thành. Mộng Huyễn Thiên Đường lúc này đã nằm trong sự kiểm soát của chúng ta. Mà Thần cách cũng trở thành vật trong tay của chúng ta."

Người bên cạnh y đưa tay xoa khớp cổ gáy vài cái rồi vô cùng hài lòng tiến lên vài bước ngắm nhìn thành quả của y.

Hắn cong môi cười, dịu giọng đáp lời y:

"Ngươi làm rất tốt. Cuối cùng cũng không cần phải diễn với bọn chúng nữa rồi."

Ngưng một chút như nghĩ đến việc gì đó, vài giây sau A Bảo liền đưa mắt nhìn Môn Địch rồi phân phó.

"Cho bọn chúng cảm nhận, thế nào là sức mạnh pháp tắc chân chính."

A Bảo vừa dứt câu, Môn Địch liền khẽ cúi đầu nhận lệnh.

"Tuân mệnh, điện hạ."

Y vừa dứt lời những sợi xiềng xích đột nhiên càng thích chặt vào người của đám người Long Hạo Thần và Thần cách hơn, chúng nó bắt đầu hấp thu linh lực của tất cả bọn họ mà dòng linh lực hùng hậu đó đều tụ lại vào cơ thể của Môn Địch để y tùy ý sử dụng.

Lát sau y nhẹ phất tay một cái, cả đám người liền bị xiềng xích của y hất văng trên nền đất, vài người không nhịn được liền phun ra một ngụm máu.

Mà sau khi bọn họ bị đánh gục thì lại tiếp tục bị xiềng xích quấn lấy thật chặt. Tình cảnh này đại khái cũng giống như A Bảo và Môn Địch vừa này, chỉ là đối tượng bị vây nhốt hiện tại là đám người Long Hạo Thần và Thần cách Dạ Tiểu Lệ.

Vừa bị rút linh lực lại bị xiềng xích đánh văng một cách thô bạo như vậy khiến Thần cách có chút không chịu nổi, lại thêm nhìn thấy những gì Môn Địch đã làm, Dạ Tiểu Lệ không thể tin được mà lên tiếng:

"Sao có thể như vậy được? Sao ngươi có thể nghịch chuyển pháp tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường cho bản thân sử dụng được chứ."

Nghe được thắc mắt của Dạ Tiểu Lệ, Môn Địch liền từ sau lưng A Bảo tiến về phía trước, y không vượt qua A Bảo để đứng trước mặt hắn mà chỉ tiến lên sánh vai với hắn rồi nhếch mép cười với người đối diện, nhàn nhạt giải thích vài câu với nó.

"Các ngươi có thể bày ra tứ tượng đại trận, chúng ta cũng có thể bày ra trận nghịch chuyển pháp tắc."

A Bảo đứng bên cạnh khá thích thú trước biểu hiện này của Môn Địch, hắn không coi ai ra gì mà chỉ chăm chú nhìn y đến mắt cũng chẳng thèm chớp, đáy mắt đầy vẻ dung túng.

Mà Long Hạo Thần đang bị xiềng xích khống chế phía bên kia lại như chợt hiểu ra gì đó mà không nhanh không chậm lên tiếng:

"Là những người thừa kế kia, đi công kích tứ đại thần điện. Đầu tiên làm cho mọi người đều tưởng rằng mục đích của các ngươi là phá hủy tứ đại thần điện nhằm phân tán sự chú ý của chúng ta."

"Sau đó ở chỗ này bố trí nghịch chuyển đại trận."

Long Hạo Thần vì bị xiềng xích khống chế mà phải chống kiếm xuống nền Mộng Huyễn Thần Điện, cúi đầu vừa suy tư vừa nói tiếp:

"Nếu như các ngươi đã sớm có thể suy tính ra vị trí của Mộng Huyễn Thần Điện nhưng lại lãng phí thời gian đến tận bây giờ, chứng tỏ các ngươi chỉ có một mục đích duy..hự---"

Chẳng đợi Long Hạo Thần nói hết câu, A Bảo đã xuất hiện trước mặt cậu nhóc, hắn giơ tay đấm vào lòng ngực của Long Hạo Thần khiến cho xiềng xích trên người cậu nhóc đứt đoạn mà Long Hạo Thần cũng văng ra tận vài mét.

Nhìn Long Hạo Thần chật vật nôn ra một ngụm máu, A Bảo khẽ xoa tay, chậm rãi đi về phía của Môn Địch.

"Đúng vậy, mục đích của bọn ta chính là muốn dụ cho Thần cách xuất hiện."

"Nhưng mà ngươi cũng không cần phải nói nhiều như vậy đâu, ồn ào cứ như ruồi bọ vo ve bên tai ta, phiền chết đi được."

Đến khi đã đứng bên cạnh y, hắn mới hơi nghiêng người tựa vai lên vai của y, khiến cho Môn Địch có hơi cứng người lại, rồi nhàn nhạt nói tiếp.

"Thần cách nếu muốn ẩn nấp thì không biết lại tốn biết bao nhiêu thời gian của chúng ta."

Hắn nói xong còn tự thở dài một tiếng như đã mệt mỏi lắm vậy, hắn dùng tay khẽ chạm vào mu bàn tay đang thả bên hông của Môn Địch để y thả lỏng người, sau đó tầm mắt hắn liền từ phía Long Hạo Thần mà chuyển đến Thần cách đang bị trói ở trước mặt, khẽ nhếch mép lẩm bẩm:

"Quả nhiên rất non nớt."

Ánh mắt của hắn nhìn Thần cách cứ như nhìn một vật chết chẳng kiên dè gì đánh giá giá trị của nó khiến cho Dạ Tiểu Lệ vô cùng tức giận. Nó khẽ dùng sức, xiềng xích vây quanh nó vậy mà không chịu được trực tiếp đứt ra.

"Các ngươi cũng quá xem thường ta rồi."

Dạ Tiểu Lệ quát lên, linh lực lục sắc xung quanh người nó bừng lên dữ dội.

"Các ngươi cho rằng chỉ một nghịch thiên đại trận là có thể bắt được ta sao?"

Dạ Tiểu Lệ khẽ niệm chú, linh lực bùng lên xung quanh người nó liền tụ lại trước ngực, hình thành một quả cầu năng lượng nho nhỏ.

"Cẩn tuân pháp chỉ của Tự Nhiên Nữ Thần, vào lúc Mộng Huyễn Thiên Đường lâm vào nguy nan, xin ngài giáng lâm."

"Tinh Linh Long!"

Pháp trận hiện lên dưới chân Thần cách, mà nó vẫn như chưa biết điều gì mà đối diện với A Bảo, nói:

"Tinh Linh Long là thủ hộ nhân chân chính của Mộng Huyễn Thiên Đường, có được trăm vạn linh lực. Cho dù hiến tế toàn bộ thân xác ta cũng phải tru sát bằng được hai ngươi!!!"

A Bảo và Môn Địch nhìn một màn này mà cũng chẳng mảy may hoảng hốt, hắn không biết từ khi nào đã đứng thẳng người dậy, nhìn Dạ Tiểu Lệ đang triệu hồi Tinh Linh Long mà chẳng ra tay ngăn cản.

Khẽ đưa ánh mắt nhìn sang Môn Địch, trùng hợp lúc này Môn Địch cũng đưa mắt nhìn sang thế là cả hai liền đối mặt với nhau, y khẽ cong môi cười với hắn, gật nhẹ đầu một cái, hắn hiểu ý liền cười cười lại với y.

Tinh Linh Long này có gọi cũng chẳng ra.

Môn Địch thu lại tầm mắt nhìn về phía của Thần cách, y khẽ đưa tay lên rồi nhẹ nắm bàn tay lại, trận pháp triệu hồi của Thần cách thế mà lại đứt gãy ngay lập tức.

Lôi quang không biết từ đâu xuất hiện đánh vỡ luôn lớp phòng ngự vừa được tạo ra của Dạ Tiểu Lệ, khiến nó vô cùng hoang mang.

"Vì sao lại như vậy?"

"Vì sao triệu hoán trận lại không có phản ứng?"

Giọng nói non nớt của nó vang vọng khắp thần điện, giờ đây người có thể giải đáp vấn đề này cũng chỉ có A Bảo và Môn Địch mà thôi.

A Bảo thì miễn bàn rồi, hắn vốn không muốn nhiều lời với đám người này, tâm tư muốn giết hết cả đám đã rục rịch trong người từ nãy đến giờ.

Nhưng cũng may, Môn Địch không ngại tốn thêm chút thời gian để nói vài câu với Thần cách này.

Y kẹp hạt giấy ở giữa hai ngón tay, chậm rãi nói chuyện với nó.

"Ta đã nói rồi, ngươi đã là vật trong túi của chúng ta."

"Còn đầu Tinh Linh Long kia, cứ để nó tiếp tục ngủ say đi."

Nói đến đây, y cười gian một cái rồi thả hạt giấy trong tay đi khiến nó hóa thành xiềng xích, xích chặt lên người của Dạ Tiểu Lệ làm nó đau đớn không nguôi.

Mà từ sau lưng y, một con hạt giấy khác cũng bay ra tiến về phía Thần cách đối diện nhưng nó lại không hóa thành xiềng xích như con vừa nãy mà lại bay đến phía sau gáy của Dạ Tiểu Lệ rồi trực tiếp dung hợp vào trong, một vòng tròn trận pháp hiện ra rồi lại nhanh chóng biến mất mà không làm bất kỳ ai chú ý đến ngoại trừ người đã làm ra nó.

Cứ tưởng đó chỉ là thuật pháp hấp thụ thông thường của y nên Thần cách đã vô tình bỏ qua tình tiết này.

"Sao có thể như vậy được? Tinh Linh Long vậy mà lại bị tính kế từ trước."

Dạ Tiểu Lệ rùng mình lắc đầu lẩm bẩm.

Biểu cảm hoảng sợ của Thần cách tựa như đã lấy lòng của Môn Địch, y muốn xem thử biểu cảm tiếp theo của nó sẽ thế nào nên đã cong môi nói tiếp:

"Khiến ngươi triệu hoán Tinh Linh Long cũng là một khâu trong kế hoạch, hiện tại sức mạnh Tự Nhiên của ngươi cũng không còn được bao nhiêu, cũng khiến chúng ta dễ dàng có được ngươi hơn."

Thành công được nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Thần cách, tâm tình của Môn Địch cũng cảm thấy khá vui vẻ, y quay sang nhìn A Bảo, thu lại biểu tình đắc ý vừa rồi khi đối mặt với Thần cách, chỉ còn vẻ lãnh đạm như thường ngày, cung kính cúi đầu với hắn.

Chỉ là y chưa kịp nói gì thì Long Hạo Thần không biết làm cách nào lại có thể phá bỏ xiềng xích của y, nhảy đến tấn công về phía A Bảo.

Hắn một cái cũng không thèm chớp mắt, chỉ lẳng lặng liếc nhìn Long Hạo Thần khẽ nhếch môi cười.

Long Hạo Thần chưa kịp làm gì thì đã bị những sợi dây xiềng xích đánh văng ra xa rồi tiếp tục bị khống chế.

Bị cắt ngang Môn Địch có chút không vui, y lạnh mặt đối diện với Long Hạo Thần, nhàn nhạt lên tiếng:

"Đến ngươi rồi, tên nhân loại đã ba lần bảy lượt đảo loạn tinh bàn của ta."

Cũng là tên nhân loại có thể khiến ta chết ở đây.

Y thầm nhủ trong lòng.

Y hiện tại đã đưa lưng về phía A Bảo nên không cảm nhận được ánh mắt có chút cưng chiều mà hắn dành cho y, đến chính A Bảo cũng chẳng nhận ra được điều này.

"Ta không biết, ngươi sẽ dùng cách gì để phá cục diện này của ta?"

Y không kìm chế được mà thốt lên thành tiếng nghi vấn trong lòng.

Không biết từ bao giờ, A Bảo đã đi đến bên cạnh y, hắn nhướng mày hứng thú nhìn về phía của Long Hạo Thần.

Dù đã biết người trước mắt này không phải Long Hạo Thần thật sự nhưng trong lòng A Bảo cũng không khỏi cảm thấy thích thú với dáng vẻ chật vật này.

"Môn Địch, ngươi dù có hỏi thì hắn cũng không đáp lời của ngươi đâu, dù sao chúng cũng là cá nằm trên thớt, chúng ta không cần nhiều lời với bọn chúng."

Vừa nói A Bảo vừa quay đầu nhìn Môn Địch, trên môi hắn vẫn là nụ cười dịu dàng thường ngày khi đối diện với y.

"Vâng, điện hạ."

Môn Địch hiểu ý của hắn nên cũng không để ý đến Long Hạo Thần nữa, y cúi đầu hướng về phía của A Bảo cung kính lên tiếng.

"Điện hạ, bước cuối cùng của thần đã hoàn thành, xin ngài hãy tiến hành thu hoạch Thần cách."

A Bảo vươn tay dùng linh lực kéo Thần cách về phía hắn rồi bóp cổ nó đưa lên cao, tuy rằng vật đã đến tay nhưng biểu tình của hắn chẳng hề có chút cao hứng nào.

Hắn biết Thần cách sẽ không dễ dàng thu hoạch như vậy được.

Môn Địch đứng ở phía sau A Bảo nên không thể nhìn thấy được biểu tình trên gương mặt của hắn, y có hơi trầm ngâm mà lẩm bẩm:

"Nếu như có thể thú vị hơn một thì tốt rồi."

Tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng y chợt dâng lên một dự cảm bất an vô cùng, khẽ đưa tay lên xoa lòng ngực y thầm nghĩ 'mong rằng cảm giác của y là sai'.

Vì khoảng cách giữa A Bảo và Môn Địch không tới một bả vai nên hắn có thể nghe được lời thì thầm của y. Trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, trong lòng cười khổ không thôi.

Bản thân hắn chưa bao giờ đề cập quá nhiều chuyện trong quyển sách cho y nghe vì hắn không thể lấy gì chứng minh cho lời nói của bản thân cả, sau khi hắn nhìn thấy dòng chữ đột nhiên hiện lên kia thì ý định đó của hắn cũng bị dập tắc.

Hắn muốn cứu y chứ không phải muốn hại y, nếu như cứ ngu ngơ chạy đi nói cho y biết thì nói không chừng lại phản tác dụng.

Về chuyện này hắn không dám cược.

Bỏ qua đoạn suy nghĩ vừa rồi, A Bảo tập trung vào Thần cách ở trong tay, hắn dùng sức bóp thật chặt cổ của nó như muốn bẻ ra làm đôi, linh lực từ cơ thể hắn cuộn trào như đang muốn bóp chết ý thức của Thần cách để tiện bề thu phục.

Ngay lúc này, Thần cách trong tay hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay của A Bảo, ánh mắt sợ sệt đã thay bằng sự sắc bén.

"Ngay từ đầu ta đã nghĩ đến, nếu mục tiêu của các ngươi đã là Thần cách, vậy thì ta sẽ đem nó giấu đến một nơi mà các ngươi vĩnh viễn không có được."

Giọng nói phát ra từ trong miệng của Thần cách vậy mà lại là giọng của Long Hạo Thần, A Bảo vì đã sớm biết nên ánh mắt cũng chẳng biểu lộ chút kinh ngạc nào nhưng gương mặt thì lại trái ngược để lừa gạc Long Hạo Thần, mà Môn Địch đứng bên cạnh A Bảo thì lại kinh ngạc đến thất thố.

Y muốn điều động linh lực khống chế xiềng xích để xử lí nó nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể điều động được trận pháp của y nữa.

Lúc này, dưới chân của A Bảo và Môn Địch liền hiện lên một vòng tròn trận pháp màu bạch kim, A Bảo 'có chút kinh sợ' nên muốn vứt Long Hạo Thần trong hình dạng Thần cách trong tay đi.

Nhưng cũng chẳng cần hắn vứt thì Long Hạo Thần cũng đã thoát được, Môn Địch thấy tình thế không ổn thì liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh A Bảo lập kết giới ra bảo hộ cho hắn, hắn còn nghe được tiếng gào thét của y.

"Điện hạ, cẩn thận!!!"

Nhìn màn kết giới vừa được lập ra trước mặt, A Bảo khẽ lắc đầu. Kết giới này y lập ra cũng chỉ là tốn công vô ích. Sương trắng lấy trung tâm là Long Hạo Thần từ từ tỏa ra, chê khuất đi tầm nhìn của A Bảo, chỉ vài giây sau một luồng ánh sáng cực kỳ lóa mắt khiến hắn không thể không nhắm mắt lại sau đó lại một luồng sức mạnh vô cùng thần bí tỏa ra khiến cả A Bảo và Môn Địch đều lâm vào hôn mê.

Cứ thế cả hai đều bị đưa vào bên trong Vong linh tháp trong tình trạng mê mang.

Long Hạo Thần và Thần cách Dạ Tiểu Lệ đã biến trở về hình dáng vốn có của bản thân, cậu nhóc nhẹ nhàng đáp xuống dưới, nhìn đồng bạn đang vui mừng vì chiến thắng mà chạy đến bên cạnh cậu nhóc.

Bên này mọi người đang vui vẻ ăn mừng thì bên trong Vong linh tháp, A Bảo đã nhanh chóng tỉnh lại. Năng lượng từ cái vòng cổ ấy tỏa ra vậy mà có thề làm cho hắn choáng ván đến ngất đi.

Hắn liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh thấy Môn Địch vẫn còn ngất và đang bị trói bên cạnh thì khó chịu trong lòng.

Lại nhìn đến những vong linh đang vây quanh bọn họ rồi nhìn lại bản thân, hắn cảm thấy tình thế hiện tại của hắn thật sự rất khó nhìn.

Chỉ vài giây như vậy, Môn Địch ở bên cạnh hắn cũng đã tỉnh dậy, y nhìn hoàn cảnh xung quanh thấy bản thân và hắn bị trói lại, còn bị đám vong linh vây quanh không ngừng tấn công mà vô cùng tự trách.

"Xin lỗi điện hạ, là ta vô năng mới khiến ngài lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế này."

Y dù không hề khóc nhưng trong giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào.

Nghe được tiếng của y, trong lòng của A Bảo lại cảm thấy như có ngàn cây kim đâm vào, khó chịu vô cùng.

Nhìn Môn Địch, hắn dịu dàng nói với y:

"Không! Ngươi không vô năng. Ngươi đã làm rất tốt rồi."

Dứt câu, linh lực trong cơ thể hắn liền tràn ra bên ngoài, dòng linh lực màu đỏ máu cuồn cuộn không dứt đánh tan đi đám vong linh đang tấn công hai người bọn họ. Hắn gầm lên một tiếng, xiềng xích trói buộc cả hai liền bị đánh tan nát.

Thoát khỏi trói buộc, A Bảo liền tiến đến bên cạnh Môn Địch, nhẹ nhàng xoa đầu của y.

"Những lời ta nói lúc nãy không hề có ý an ủi, mà nó vốn dĩ chính là sự thật."

Hắn nhẹ nắm lấy vai y, dịu giọng nói tiếp:

"Môn Địch, ngươi từ đầu đến cuối đều đã làm rất tốt, ta rất hài lòng, đừng tự dằn vặt bản thân làm mình khó chịu nhé."

Liên tiếp đối diện với những hành động thân mật của A Bảo lại nghe được những lời hắn nói mà tâm tình của y cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

Y thật sự rất tham luyến những cái chạm dịu dàng này của điện hạ nhưng có lẽ sau lần này sẽ không còn có thể cảm nhận được nó nữa rồi.

Giấc mơ của y quả nhiên không sai, y nhất định phải chết ở nơi này.

Y lùi bước về phía sau, chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa cả hai rồi tháo gạc che mắt xuống, để lộ đôi đồng tử phẳng lặng như hồ nước, đẹp tựa như trời đêm.

A Bảo cứ như bị cuốn vào bên trong đôi mắt cất chứa đầy sao trời đó của y, hắn thất thần trong vài giây rồi lại suy tư không hiểu vì sao y lại làm vậy?

Cho đến khi, hắn nhìn thấy thứ trong tay y.

Lần này, A Bảo thật sự là bị y dọa đến bất ngờ, hắn vô cùng quen thuộc thứ ở trước mắt. Đó chính là tinh bàn chứa Đại Dự Ngôn Thuật mà hắn đã từ chối nhận lấy từ Tinh Ma thần.

Thật sự không ngờ thứ ngày đó hắn không nhận vậy mà lại rơi vào tay của Môn Địch.

Nhìn y nở một nụ cười vừa dịu dàng lại vừa thanh thản với hắn mà tim hắn khẽ thắt lại, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hắn lao đến đoạt lấy thứ trong tay y.

Không thể để y làm ẩu được.

-------

Định sờ poi chút cho mấy fen bt Hehe sẽ dùng chiêu bài nào nhưng mà thôi, dù j mấy fen đọc mấy chương trước chắc cx nhận ra nó là j ròi.

Nên Hehe sẽ ko nói nx

Ra vẻ thần bí chút nào:))))

Mấy chương về sau mấy fen nhớ đội mũ dùm Hehe nhé:)))

¯\(◉‿◉)/¯( ╹▽╹ )

Hehe đăng chương mà nó cứ ko thể thực hiện thao tác là sao v mấy fen :))))
Mắ cay lắm r đó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip