30. SooShu gặp WenRene - 2

" Gió thoảng mây bay..."

---------------------------------------
Wendy nói rất nhiều, tính cách mạnh mẽ, nhiệt thành khiến Soojin nhớ đến Tống Vũ Kì, có gì đó khiến cô cứ cảm thấy thật choáng ngợp. Soojin cười vì Wendy và MoonByul rất nhiều, Shuhua chỉ ngồi nhìn rồi thi thoảng đế theo, các chị cũng thi thoảng tạo điều kiện cho Shuhua được thể hiện và cô luôn làm làm cả bọn cười ngất vì những hành động quá sức đáng yêu.

Irene ngồi cạnh Soojin trong vòng tròn, Shuhua ngồi cạnh Wendy. Irene tự nhiên cảm thấy người Soojin lạnh bất thường, cô nhẹ nhàng ngó sang, Soojin vẫn tỉnh rụi, cười bò lăn vì những trò đùa và tone giọng của Shuhua.

- Em ấy ngốc thật. Trông cái mặt kìa...

Soojin lẩm bẩm một mình.

- Shuhua ấy hả? Chơi cũng nhiệt tình ghê.

Dù tiếng rất nhỏ nhưng Irene nghe cũng rất rõ. Soojin ngại ngùng nên chỉ cười nhẹ nhàng đáp trả. Soojin không biết rằng Irene thực sự rất lạ người, cô ít khi chủ động nói chuyện với người mới quen biết. Chỉ là với Soojin, Irene thấy Soojin thực sự chân thật và tốt tính, nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân, điều này khiến Irene thấy giống như có phần nào đó trong cô được biểu hiện ở Soojin. Và cái cách Soojin yêu Shuhua cũng thực sự giống với cái cách mà Irene từng biểu hiện: Cười vì một người, động viên một người hết mực khi người đó chưa có được danh tiếng, không ngừng được mà cứ bất giác chỉ nhìn về một phía... Chẳng còn nghi ngờ gì, rõ ràng tâm hồn và tính cách của Soojin và Irene có nhiều điểm chung.

- Soojin à, em có sao không?

- Em ấy ạ? Em đâu có sao.

- Người em lạnh như băng vậy. Hay là vào nhà chủ nhờ mở máy sưởi nhé. Shuhua à...

Shuhua đang tíu tít với Wendy, nên không để ý, Soojin đưa tay ngăn Irene.

- Chị... Chị Irene à... Em không sao, để em vào lấy túi sưởi là sẽ đỡ thôi. Lâu lắm em ấy mới được giao lưu với các tiền bối, không nên vì em mà bỏ lỡ cơ hội này.

- Cơ hội cái gì chứ?

Irene vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán Soojin để kiểm tra nhiệt độ. Thực sự cô gái này có thể chịu đựng đến cỡ nào? Ít nhất Soojin cũng phải sốt đến 40 độ mà người cô lại lạnh toát.

- Được rồi, Soojin à... Chị đưa em vào trong lều trước đã.

Irene đưa Soojin vào trong lều rồi lấy thuốc cho cô uống. Soojin thường không để quên thuốc, nhưng lần này vì phải chuẩn bị nhiều đồ đạc nên cô quên béng mất là mình đang bị cảm nhẹ.

Wendy nhìn thấy Irene vào trong liền lập tức chạy vào.

- Chị. Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại đi vào vậy?

- Soojin thấy không khỏe mà người em ấy lạnh quá. Chị đưa em ấy vào.

- May quá... Em lại tưởng chị làm sao. À! Không phải... Xin lỗi Soojin nhé, không phải may, em không sao chứ?

- Vâng, em không sao ạ.

- Để chị ra gọi Shuhua, em ấy không để ý là em đi vào à?

Soojin định bảo Wendy đừng gọi Shuhua, nhưng Irene cản lại.

- Soojin à... Em đang cướp mất cơ hội để Shuhua trưởng thành đó.
...

- Thực ra chị thấy em rất giống chị. Yêu ai là chỉ có biết yêu thôi, cho đi hết. Em nghĩ chị với Seung-wan có phải chỉ là công việc thôi không?

- Em không chắc nữa... Nếu là cảm nhận của cá nhân em, thì em thấy rất đặc biệt... Chị chỉ vừa đi khỏi mà chị ấy đã chạy vào ngay.

- Ừ... Và bọn chị đã có hơn 6 năm bên nhau rồi.

...

- Chị mà thích ai, là khó giấu lắm, vì chị không giỏi tán tỉnh. Chị chỉ muốn yêu một người thôi, Seungwan thì khác, giỏi tán tỉnh người khác lắm. Nên lúc nào chị cũng cảm thấy yếu thế, giận thì giận thôi, chứ chẳng bao giờ chị có thể thật sự giận đâu... Vài ba hôm là nhớ phát điên lên rồi.

- Vâng... Em hiểu cảm giác đó.

- Nhưng Seungwan là một người tốt bụng, may mà em ấy không phải kiểu thích chơi trò đuổi bắt. Nếu không thì chị cũng khổ, vì chắc chị sẽ không dứt khoát nổi đâu... Em ấy cũng không phải dạng vô tâm nữa, may là như vậy, Seungwan rất ấm áp, nên chị hiếm khi cảm thấy cô đơn. Ngoảnh qua ngoảnh lại là đồ ngốc ấy đã kè kè bên cạnh rồi.

Soojin nghe tới đây thì ngẩng đầu nhìn Irene, cô cảm thấy có gì đó... rất đau lòng.

- Sao vậy... Trông em có vẻ không vui?

- À... Không ạ. Cảm ơn tiền bối đã chia sẻ chuyện của chị cho em... Em thấy mình trong câu chuyện đó thôi ạ.

- Ừ... Chị cũng nghĩ vậy. Chị thấy chúng ta giống nhau. Vậy là Shuhua cũng ấm áp với em chứ không vô tâm như em ấy vẫn thể hiện nhỉ? Em cũng không thấy cô đơn đúng không?

- Em thấy cô đơn lắm ạ.

Irene im lặng, ánh mắt cô rất tập trung vào Soojin và để cho Soojin cảm thấy sẵn sàng chia sẻ.

Tiếng chuông điện thoại của Soojin vang lên ngay lúc đó. Như thường lệ, là Yuqi gọi.

- Ừ. Chị nghe.

- Này. Chị lại quên hộp thuốc với túi sưởi ở nhà rồi. Em đang đến đó đây, em mang cho chị rồi về.

- Yah Song Yuqi!!!!!!!

Irene giật mình vì đột nhiên Soojin lớn giọng.

- Em xin lỗi tiền bối. Chị không sao chứ ạ?

- Ừ. Được rồi. Chị không sao.

Soojin ái ngại xin lỗi rồi lại tiếp tục mắng mỏ.

- Em có bị sao không vậy. Giờ là mấy giờ rồi? Địa hình chỗ này cũng dốc nữa, được rồi mà, chị cũng không cần gấp vậy đâu.

- Em sắp đến nơi rồi... Có phải đang khó chịu lắm không? Nếu mà khó chịu thì đừng ngồi ngoài tiếp chuyện, chị vào lều nằm nghỉ đi, một lát là em tới. Giờ này mà chưa uống thuốc thì chắc chắn là đang sốt cao rồi. Đợi em một chút nữa thôi...

- Ừ... Chị vào trong lều rồi. Lạnh chết đi được ấy... tiền bối Irene đã lấy thuốc cho chị uống nên thấy đỡ nhiều rồi.

- Tiền bối Irene á? Chị ấy tốt bụng thật...

- Chị ấy đang ngồi cạnh chị này...

- Oa... Seo Soojin may mắn ghê. Nhắn chị ấy em cảm ơn nhé.

- Mắc gì em cảm ơn?

- Thì... Đã chăm sóc cho bạn em tốt như vậy mà...

- Vớ va vớ vẩn. Hay là em quay lại đi...

Tâm trạng Soojin tốt dần lên nhờ cuộc trò chuyện, khiến Irene chú ý. Người gọi điện cho Soojin cũng có chất giọng âm lượng thực sự rất lớn, còn có vẻ ồm ồm, có vẻ là em trai của Soojin, vì thấy cô nói chuyện rất thoải mái.

- Em trai em đấy à?

- Không ạ? Là Yuqi, một người em cùng nhóm với em.

- À... Cái em em gọi điện hỏi chỗ cất đồ ban nãy à?

- Vâng ạ... Em ấy đang lái xe tới đây rồi. Cứ nhất định đòi mang thuốc cho em.

- Em ấy còn biết là em ốm mà Shuhua không biết?

- Vâng ạ...

...

- Em đang thấy cô đơn lắm ạ.

Soojin nói với thái độ đang đùa giỡn, miệng cũng nở nụ cười, nhưng giọng nói thì lí nhí đầy bối rối...

Một lúc sau Shuhua cũng chạy vào hỏi thăm Soojin vài câu, rồi lại ra ngoài nói chuyện, đùa giỡn với MoonByul, Solar và Wendy.

- Yêu một đứa trẻ mệt lắm đúng không?

Irene nhìn theo Shuhua rồi cất tiếng hỏi Soojin.

- Vâng... Em gần như muốn bỏ cuộc rồi...

Soojin cúi đầu, từ tốn nói nhỏ nhẹ, nhưng Irene thì nghe rõ từng chữ.

Lát sau, Yuqi tới, không biết bằng cách nào Yuqi luôn biết chính xác Soojin đang ở đâu. Gặp Soojin là đưa tay lên sờ trán ngay lập tức, thậm chí một điều mà cực kì đặc biệt là Irene đứng ngay sau Soojin, Yuqi cũng chẳng để ý.

- May quá... Không nóng lắm. Đây. Cầm lấy. Áo nữa này.

- Trường quay có áo mà.

- Làm sao đủ ấm, em mang áo của chị cho chị đấy. Túi sưởi nữa này, lần nào quên cũng lạnh như băng mà vẫn quên được. Để em xem nào...

Yuqi cầm tay Soojin, thổi vào và xoa xoa nhẹ cho ấm, rồi cười tươi như mặt trời giữa khu rừng lạnh lẽo.

- Cũng không lạnh lắm. Chị vẫn biết giữ ấm.

- Cái đồ ngốc này, em có nhìn thấy ai đứng đằng sau chị không? Sao lần nào em cũng như vậy hả?

- Ơ... Là... Tiền bối Irene... Trời ơi, em ngất mất. Thực sự là chị chứ không phải standee... Woa... Thần kì thật.

- Tiền bối, xin lỗi chị ạ. Em ấy hay bất cẩn vậy lắm. Em ấy thực sự là fan của chị đó ạ.

- Vâng... Ạ... Woa đúng lần thần kì... Soojin à em đang mơ phải không...

...

Irene mỉm cười vì thấy Yuqi rất giống một người, khiến cô có thiện cảm. Cô ôm chào tạm biệt Yuqi và thậm chí còn hẹn ngày mời hai người tới nhà chơi. Soojin lo lắng nên muốn Yuqi ngủ lại nhưng vì Yuqi có lịch trình vào sáng sớm hôm sau nên phải về ngay.

- Soojin à... Yuqi làm chị nhớ đến Seungwan. Cái bộ dạng bối rối đó... Thật sự là rất giống.

- Tiền bối cũng thấy vậy ạ? Em thực sự cũng cảm thấy vậy, nên em cứ nhìn tiền bối Wendy mà cười suốt. Thực sự chị ấy rất giống bạn Yuqi vừa nãy đó ạ..

- Ừ... Mà em không nhận ra một điều rất đặc biệt à?

- Điều gì vậy ạ?

- Lúc Seungwan chạy vào trong lều, cũng vì lo cho chị mà ngốc nhếch quên mất em.

...

- Bạn của em cũng vì lo cho em mà thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chị. Không phải rất đặc biệt sao?

Irene tự nhiên lại cảm thấy rất vui sau khi gặp Yuqi. Cô thực sự muốn mình và Wendy thân thiết hơn với Soojin và Yuqi, cô thực sự có linh cảm về sự gắn bó hay hòa hợp nào đó sẽ có thể có giữa 4 người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip