Chương V

               MÁU, RẤT NHIỀU MÁU

( Tôi thật vô dụng bất lực khi nhìn cậu ngã xuống)
-----------+-----+-----+-----+-----+-----+---------
                            ****

      Mệt mỏi.... Những chuyện vừa qua cứ như một ác mộng.. Thiên đứng dậy dáng vẻ mệt mỏi, nhìn xung quanh, bọn kia vẩn đang nằm la liệt kêu la. Còn Luân. Luân ngồi im, nhìn trời, dáng vẻ như mọi chuyện đã quá bình thường với nó. Thậm chí, khi cầm kiếm, đối mặt bao nhiu người cầm hung khí kia, Luân cũng chẳng tỏ ra sợ sệt, tay cầm chặt kiếm, tung đòn dức khoác không chút run sợ.

Cho đến bây giờ, Thiên càng lúc càng nhận ra cuộc sống của Luân là vô vàng dấu chấm hỏi cho mình, tưởng chừng như rất hiểu Luân, thực chất............nó không hiểu được gì và cũng không biết được gì cả.

Trời đã sẫm tối, chỉ còn sót lại vài tia nắng nhẹ len qua đồi thông hắt xuống lòng đường. Không còn một chiếc xe nào lãng vãng trên con đường này ( Bismon:vốn dĩ làm gì có xe nào) chỉ còn hai cậu thanh niên đang đứng dậy mệt mỏi cùng một đám côn đồ nằm trên đường kêu la đau đớn...

Luân cũng dần lấy lại sức. Cũng đã 20 phút trôi qua kể từ lúc " Nghỉ giữa hiệp". Hai đứa chẳng còn hơi đâu mà nói chuyện, chỉ đứng dậy im lặng cùng nhau mò về nhà. Luân đi trước Thiên đi sau, hai người cách nhau đôi bước, đi với bước đi nặng trĩu.
Ngay lúc đó, một tên trong số bọn côn đồ đứng dậy được, vớ lấy thanh katana ngắn ngay bên cạnh, bước nhẹ nhàng tới chỗ Thiên, tung tay chuẩn bị đâm. ( Thình thịch).
Luân đang bước phía trước, không biết muốn hỏi Thiên cái gì, nó quay lại và nhận ra hành động của tên kia...

:::::::XOẠC:::::::::::

( Ad: Tiếng bước chân chủa Luân, yêu cầu không suy nghĩ 18+. Hihi)
Luân lao nhanh tới, hất Thiên một cái mạnh. Thiên ngã sang một bên và vẫn đang bất ngờ, không biết chuyện gì đang sảy ra...( Bismon: Bị ngã sml).

- .....Ưưư......( Luân kêu lên một tiếng đau đớn).

Quay nhanh lại, Thiên sững sờ, cảnh trước mắt làm nó run cầm cập.

Thanh Katana đâm xuyên từ phía bên trái của phần bụng dưới, thấu sang bên kia... Máu chảy, chảy nhiều lắm, cứ từng đợt, từng đợt tuông ra từ vết thương của Luân, máu chảy ướt cả chiếc áo trắng, từng giọt nhỏ xuống đường. Luân ngã quỵ xuống, thanh Katana vẫn còn nằm trên người. Tên kia như run sợ điều gì đó, kêu cả tụi lên xe tháo chạy.
Cả khi bọn côn đồ kua đã gần khuất bóng, Thiên vẫn cứ đơ người ra, cho dù máu vẫn không ngừng chảy từ vết thương của Luân....

- Cấp cứu,..........Nhanhh...lênn, T h i ê...nnnnnnnnn.( Giọng Luân yếu dần)

Thiên lúc đó mới có cảm giác lại, móc vội chiếc điện thoại ra, vì móc vội, chiếc điện thoại theo đà văn ra, đã rối, lại càng rối, Thiên nhặt điện thoại, tay bấm, tay đỡ Luân. Tay Thiên bấm điện thoại, vì run, Thiên nhấn mạnh làm điện thoại như muốn vỡ ra......

:::: Túttttt

::::  Túttttt

Tiếng điên thoại cứ run lên. Ngay lập tức có người nhất máy..:

- Alo. Khoa cấp cứu b...
(Chưa nói hết câu).

- Đường đồi thông ngoại ô Osaka, có người bị đâm, nhanh lên chú ơi.......( Giọng run ,Nói nhanh gấp gáp)

Sau đó người nhất máy hướng dẫn sơ qua cách cầm máu.

- Luân,  cố lên.

- Đừng làm tao sợ... Luân..

Nói rồi, Thiên lấy miếng vải quấn Katana ép sát vết thương của Luân, lấy hết can đảm rút thanh Katana ra..

- ......Ưưư......

Luân ngất đi.

Sau khi rút kiếm ra khỏi người, Thiên nhanh chóng quấn miếng vải từ trước ra sau che miệng vết thương. Máu vẫn cứ chảy làm Thiên càng rối. Nhưng cũng giảm đi, không chảy như tuôn ra nữa.
Vì bệnh viện ở gần đó, nên trong khi chờ xe cứu thương, sợ trễ, sợ xe đến muộn, Thiên dùng hai tay nhẹ nhàn bế Luân lên, vừa chạy vừa khóc về phía bệnh viện.
Tầm 3phút sau thì gặp xe cứu thương.

Đứng trước phòng cấp cứu, Thiên nắm chặt tay lại. Cảm thấy như mình thật vô dụng, thật bất lực trước những gì sảy ra với Luân. Cảm thấy nó thật có lỗi với Luân....cảm thấy................. . Nghĩ ngợi nhiều.
Đôi tay buôn lơi, mệt mỏi, từng giọt máu cứ nhỏ xuống thành vũng lớn trước phòng cấp cứu, Thiên không còn để ý đến vết thương trên tay mình ( Bismon: Nó có bị gì đâu..Ad: Là như vầy... lúc rút kiếm ra khỏi người Luân, Thiên dùng tay không cầm lưỡi Katana rút ra...)
Mờ dần, mờ dần, đôi mắt Thiên dần nhắm lại, ngã xuống mệt mỏi...... cảm giác như không còn chút sức nào.

----+------+-----+-----+-----+-----+-----
....................+.....+..................

...Pipipipi....
( Tọa độ: 82/3 - Quận Take - Bệnh viện thành phố Reddofenikkusu)
( Lầu 8 - Lầu VIP)

.............9h30 sáng 3 ngày sau khi vụ việc sảy ra................

Mơ màng tỉnh dậy, Thiên ngơ ngát nhìn xung quanh.
Căn phòng rộng, tường trắng đính hoa văn hình những dây leo xuống. Đồ vật trang trí sang trọng, laphoong gỗ nâu vàng sẫm màu, một chiếc tủ gỗ trắng nhỏ nghang hông đặt kế bên, bên trên tủ là một chiếc đèn nghủ Leon,......... Nhìn cứ như khách sạn 5, 6 sao.
Nhìn dì Tư ( quản gia nhà Lâm Thiên) ngồi nghủ gật bên cạnh...

- Dì Tư, đâu đây...( giọng yếu).

- Cậu tỉnh rồi ạ.. ( Giọng mừng rỡ).
- Để con đi gọi bác sỹ.

Nói rồi dì chạy nhanh ra ngoài.
Không biết Luân giờ này ra sao rồi, không biết có vượt qua được không. Thiên lo lắng trăn trở.

.........Cốc...Cốc........

Bác sỹ bước vào phòng. Ngồi xem tay, xem mắt,...... Xong bảo với dì Tư:
- Cậu nhà có thể sẽ không còn sử dụng được bàn tay trái nữa, do vết thương ăn sâu vào trong, đứt cả tĩnh mạch và động mạch chủ. Khả năng liệt nằm trên 60%.
- Cậu hôn mê lâu là do sốc tâm lý. Còn việc công an vào cuộc thì đợi khi cậu khỏe hẳm đã.

- Vậy cảm ơn bác sỹ nhiều( dì Tư tiếp lời).

Bác sỹ chuẩn bị ra khỏi phòng, Thiên vội hỏi lớn....

- Bác sỹ...

- Còn việc gì à....( Bác sỹ quay lại).

- Bạn con có sao không....( Giọng có vẻ ngượng)(Ad: Có lẽ vì sợ kết quả xấu).

- À, cậu kia cũng đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì mất quá nhiều máu nên cho tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Phải cần nghỉ một thời gian dài và tẩm bổ nhiều để hồi sức.

...( Bismon: phùùùù....hết hồn hà)....

- Vậy cậu ấy giờ ở đâu.

- Cậu đó được gia đình cho chuyển sang phòng chăm sóc đặt biệt rồi, cháu yên tâm...

(Bismon: CÁI GÌ....GIA ĐÌNH LUÂN Ư....)
-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip