Chap 39. Chỉ là không cùng nhau
Tối hôm đó, không khí trong bữa tiệc thật náo nhiệt và sang trọng. Ánh đèn lung linh, tiếng nhạc vui vẻ hòa quyện cùng những tiếng cười nói, nhưng giữa chốn đông người, Tuấn cảm thấy mình như bị lạc lõng. Anh và Tâm, cả hai đều là đại diện cho tổ chức lớn, đương nhiên phải ngồi cùng bàn. Dù đã có nhiều cơ hội, nhưng không biết tại sao, anh vẫn cảm thấy căng thẳng khi đối diện với cô.
Tuấn cố gắng bắt chuyện với Tâm, hỏi han những điều bình thường như công việc, dự án mới, nhưng mỗi lần anh mở lời, cô chỉ đáp một cách hời hợt, rồi quay đi như không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Những câu hỏi mà anh dành cho cô đều không nhận được sự quan tâm tương xứng. Anh cảm thấy lòng mình nhói đau, như thể từng từ ngữ rơi xuống một hố sâu.
Đột nhiên, cơn đau đầu ập đến, âm ỉ như một cơn bão đang hình thành trong não bộ. Anh xoa nhẹ thái dương, nhăn mặt lại khi những hình ảnh, ký ức chập chờn bắt đầu ùa về, chúng quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Những khoảng khắc ngọt ngào bên Tâm, những nụ cười, những ánh mắt yêu thương, tất cả đang đổ dồn về một điểm, khiến anh cảm thấy choáng váng.
Sau khi nhận cú tát của Tâm lúc trước, những cơn đau đầu cứ đến nhiều hơn với anh. Dù biết rằng có điều gì không ổn, nhưng Tuấn vẫn quyết tâm giữ vững tinh thần, anh không muốn để Tâm thấy mình yếu đuối. Thế nhưng, càng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, đầu anh càng đau, nhức nhói như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Tuấn quyết định đứng dậy, anh nói khẽ với những người xung quanh rằng mình cần ra xe để nghỉ ngơi.
Khi vừa loạng choạng được vài bước, mọi thứ xung quanh như quay cuồng, và rồi tất cả bất ngờ tối sầm lại. Tuấn ngất đi ngay tại chỗ, thân hình anh đổ gục xuống. Đàn em của anh xung quanh lập tức phản ứng, vội vã đỡ anh dậy, nhưng lúc này, anh không còn ý thức để nghe thấy tiếng gọi tên mình.
Tâm nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa, trái tim cô như thắt lại. Dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại như lửa đốt. Cô không thể đứng yên, nhưng lại không dám tiến lại gần, sợ rằng sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô đứng đấy, bàng hoàng và lo lắng, ánh mắt dõi theo từng hành động của đàn em đang cố gắng giúp Tuấn.
Khi thấy họ dìu Tuấn ra khỏi bữa tiệc, cô không thể cưỡng lại được nữa. Dù miệng vẫn cố gắng mỉm cười với những người xung quanh, nhưng trong lòng cô lại đang cuộn trào những lo lắng không nguôi. Tâm chỉ muốn chạy đến bên anh, muốn hỏi anh có sao không, nhưng cái tự tôn và sự giận dỗi trước đây đã giữ chân cô lại.
Tuấn được đỡ ra xe, và một trong số những người bạn thân của anh, Lâm Gấu, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của anh.
"Anh có sao không, Tuấn?" Lâm Gấu hỏi, giọng lo lắng.
Tuấn không đáp, chỉ thở gấp, ánh mắt lờ đờ. Mọi thứ xung quanh anh như mờ dần, tiếng nói vang lên trở nên xa xăm. Một phần trong anh muốn nói với Tâm, muốn cô hiểu rằng anh cần cô, nhưng cái nhìn lạnh lùng từ cô khiến anh không thể mở lời. Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ, và cuối cùng, anh chỉ còn biết nhắm mắt, mặc cho mọi người xung quanh lo lắng.
Tâm đứng đó, nhìn theo bóng dáng của Tuấn đang dần khuất xa. Cô cảm thấy như có một cái gì đó đang vỡ vụn trong lòng mình. Những cảm xúc lẫn lộn đang dâng trào: lo lắng, tức giận, và cả nỗi nhớ nhung. Cô tự hỏi, liệu có phải đây chính là cơ hội để họ trở lại bên nhau, hay chỉ là một đoạn kết đau thương cho câu chuyện của cả hai?
Mọi thứ trong lòng Tâm đều trở nên rối bời, nhưng cô biết rằng, ít nhất một điều, cô vẫn quan tâm đến anh, cho dù những hiểu lầm đã khiến họ xa cách. Tâm tự hỏi, liệu mình có đủ dũng cảm để vượt qua những bức tường ngăn cách giữa hai người, hay sẽ mãi mãi chỉ đứng nhìn Tuấn từ xa, khi anh cần cô nhất.
Tối muộn hôm đó, khi Tâm trở về nhà, căn phòng trống rỗng chỉ càng làm lòng cô thêm chênh vênh và bất an. Ánh đèn vàng nhạt phủ xuống, nhưng lại không thể sưởi ấm được tâm hồn cô lúc này. Cô tựa người vào ghế, lặng lẽ suy nghĩ về Tuấn, về hình ảnh anh loạng choạng rời khỏi bữa tiệc và được những người bạn dìu đi. Nỗi lo lắng lẩn khuất trong trái tim, nhưng lại bị ngăn cản bởi cái tôi tổn thương. Cô do dự, đã bao lần cầm điện thoại lên định gọi cho anh, nhưng rồi lại thở dài và đặt xuống.
“Anh có ổn không?” câu hỏi ấy như nghẹn lại trong lòng cô, không thốt thành lời. Tâm không biết mình nên làm gì lúc này. Suy nghĩ đan xen như muốn kéo cô đến bên anh, nhưng những lời nói cũ, những hiểu lầm, tổn thương khiến cô không thể dễ dàng chạm lại vào cuộc sống của anh. Cô tự nhủ, có lẽ anh sẽ ổn, anh không cần cô, và với suy nghĩ ấy, cô buộc mình quay lại với công việc, cố dằn lòng quên đi sự bất an đang trào dâng.
Trong khi đó, sau khi rời khỏi bữa tiệc, Tuấn được các đàn em hộ tống thẳng về nhà. Đoàn xe với hơn bốn chiếc lướt nhanh trên những con đường đêm, đèn xe rọi sáng cả một vùng đường phố. Tuấn mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt lờ đờ và đầu óc vẫn còn âm ỉ đau nhức. Anh cố gắng chống lại những ký ức đang ập về trong tâm trí, những hình ảnh của Tâm, những nụ cười, những khoảnh khắc hạnh phúc của họ. Tất cả chồng chéo lên nhau, như những lát cắt dày vò tâm hồn anh.
Khi xe dừng trước cửa nhà, đàn em bước xuống giúp anh ra khỏi xe. Tuấn gượng dậy, bước từng bước chậm rãi vào nhà. Đôi mắt anh ánh lên tia mệt mỏi, nhưng ngay khi bước vào và thấy Pam đứng chờ trong phòng khách, lòng anh như được dịu lại, nỗi đau âm ỉ dường như tan biến phần nào. Cô bé chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng, rồi vòng tay ôm lấy bố, như muốn cảm nhận sự an toàn từ anh.
Tuấn cúi xuống, dịu dàng hôn nhẹ lên trán Pam, đôi mắt trầm ngâm của anh lúc này lại ánh lên sự ấm áp.
"Bố về rồi nhé, con gái" anh nói, giọng nói như thì thầm nhưng đầy cảm xúc. Pam khẽ mỉm cười, nắm lấy tay bố và kéo anh ngồi xuống sofa. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng với anh, Pam chính là niềm an ủi lớn lao, là sợi dây níu kéo anh lại trong những khoảnh khắc yếu lòng nhất.
Pam nhìn anh một lúc, ánh mắt ngây thơ nhưng dường như hiểu được bố mình đang không ổn.
“Bố mệt lắm à?” giọng nói trong trẻo của con gái khiến anh không khỏi chạnh lòng. Anh khẽ xoa đầu con, cười mỉm.
“Chỉ là hơi mệt một chút thôi. Con đừng lo nhé, bố sẽ ổn thôi”
Tuấn dựa vào sofa, ôm lấy Pam vào lòng, cảm giác bình yên và yên ấm như giúp anh tạm quên đi những cơn đau đớn trong đầu. Đôi mắt anh nhìn xa xăm, trong đầu vẫn còn vang vọng những ký ức của quá khứ và hình bóng của Tâm. Mặc dù giữa hai người giờ đây là một khoảng cách vô hình khó có thể san lấp, nhưng hình ảnh của cô vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh, như một nỗi nhớ khắc sâu không thể xoá nhòa.
Sau khi nghe tin Tuấn bị ngất tại bữa tiệc, Gia Mỹ lập tức lo lắng và sốt ruột. Ngay khi anh về đến nhà, dù có phần kiệt sức, cô vẫn cẩn thận chăm sóc từng chút một, cố gắng giúp anh thấy thoải mái. Cô chuẩn bị sẵn ly nước ấm, thuốc giải rượu, và tìm một chiếc khăn mềm để đắp lên trán anh. Nhưng khi cô khẽ tiến lại gần để hỏi han, chỉ nhận được ánh mắt xa cách và sự thờ ơ lạnh lùng từ anh. Dường như Tuấn không muốn nói một lời nào, không muốn nhận bất kỳ sự quan tâm nào từ cô. Anh chỉ khẽ gật đầu, không một câu cảm ơn, cũng chẳng có ánh mắt dịu dàng hay quan tâm đáp lại.
Cố nén nỗi buồn và thất vọng, Gia Mỹ lặng lẽ đứng đó, mắt dõi theo bóng anh khi Tuấn đứng dậy, lảo đảo đi về phía cầu thang để lên phòng.
"Anh... anh có cần gì nữa không?" Gia Mỹ khẽ gọi, giọng lạc đi trong không gian tĩnh lặng của căn nhà, đôi mắt cô ánh lên sự quan tâm và một chút khẩn thiết. Nhưng đáp lại sự lo lắng của cô chỉ là một cái phẩy tay từ Tuấn. Anh quay lưng lại, bỏ mặc những nỗ lực của Gia Mỹ, tiếp tục bước đi không hề ngoái đầu lại. Đôi mắt anh chỉ có sự mệt mỏi, dường như ngay cả việc đứng đây thêm một phút với cô cũng khiến anh không muốn.
Bước chân lên từng bậc thang, anh cố gắng chế ngự cơn đau còn râm ran trong đầu. Anh biết có người đang chăm sóc mình, biết sự hiện diện của Gia Mỹ, nhưng trong lòng anh chẳng có một chút xúc động nào. Đối với Tuấn, mọi sự quan tâm của cô đều là miễn cưỡng, chẳng thể nào có được cảm giác thật lòng. Những gì anh muốn, những người anh cần bên cạnh lại không thể nào chạm tới, không thể nào quay lại được. Càng nghĩ đến điều đó, lòng anh càng đau, nỗi cô độc càng trở nên rõ ràng và thăm thẳm hơn.
Anh mở cửa bước vào phòng, kéo con gái ngồi lên đùi mình, tận hưởng sự bình yên quý giá này. Pam vô tư tựa đầu vào vai bố, kể đủ thứ chuyện trẻ thơ mà không hề hay biết những dằn vặt trong lòng anh. Cô bé chính là ánh sáng nhỏ bé giúp anh chịu đựng những giây phút khó khăn và những cơn đau âm ỉ này.
Còn Gia Mỹ đứng lặng người bên ngoài phòng, tay vẫn cầm khăn, ánh mắt ngập tràn sự buồn bã. Cô thở dài, biết rằng dù cố gắng bao nhiêu, cô vẫn không thể chạm đến được trái tim của Tuấn. Sự quan tâm của cô chỉ là một tiếng vọng trơ trọi giữa căn nhà trống trải, không thể nào đến được với người mà cô thương yêu. Cô lặng lẽ cúi đầu, tựa lưng vào tường, nhìn cánh cửa đóng kín lại mà chẳng biết mình nên tiếp tục hay từ bỏ.
Đêm ấy, chờ đến khi căn nhà đã chìm vào yên tĩnh, Gia Mỹ mới rón rén bước vào phòng. Cô biết rằng nếu làm bất cứ điều gì khi Tuấn còn tỉnh táo, chỉ đổi lại những ánh mắt lạnh lùng hoặc sự hờ hững đầy xa cách từ anh. Nhưng dù anh chẳng bao giờ đón nhận, cô vẫn không thể nào ngăn nổi bản thân mình muốn chăm sóc anh, nhất là khi vừa trải qua cơn đau đớn tối nay.
Bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường, cô thấy Tuấn đang nằm im, hơi thở sâu và đều đặn cho thấy anh đã chìm vào giấc ngủ. Cô ngồi xuống mép giường, đôi mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh với chút xót xa. Dáng vẻ cứng rắn, mạnh mẽ thường ngày của anh giờ đây hiện lên thật bình yên, chân mày giãn ra, những nét lo lắng và ưu tư cũng đã dịu lại phần nào. Cô với tay lấy chiếc khăn nhỏ, nhúng qua nước ấm, rồi cẩn thận áp lên trán anh. Cảm giác ấm áp của chiếc khăn làm đôi mắt anh khẽ chớp nhẹ, nhưng rồi anh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Mỗi động tác của Gia Mỹ đều nhẹ nhàng, như thể sợ chỉ cần một chút sơ ý sẽ khiến anh tỉnh giấc và phá tan khoảnh khắc mong manh này. Cô điều chỉnh lại chiếc gối dưới đầu anh, kéo tấm chăn lên che kín cho anh khỏi lạnh rồi ngồi đó, lặng lẽ nhìn anh, như thể muốn bù đắp cho khoảng cách giữa họ bằng khoảnh khắc nhỏ nhoi này.
Tuấn không hề biết sự có mặt của cô, nhưng trong cơn ngủ say, dường như sự chăm sóc dịu dàng ấy lại mang đến cho anh cảm giác thoải mái lạ thường. Những cơn đau từ từ lùi xa, gương mặt anh dần trở nên thanh thản. Đôi chân mày vốn vẫn hay chau lại trong sự mệt mỏi giờ đây giãn ra, hô hấp của anh cũng đều đặn hơn, tựa như cảm nhận được một sự an yên bao quanh mà anh chẳng hay biết.
Gia Mỹ ngồi cạnh anh suốt cả một lúc lâu, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Cô biết rằng dù có chăm sóc đến bao nhiêu, sự xa cách trong lòng Tuấn vẫn không hề thay đổi. Nhưng nhìn anh ngủ bình yên thế này, lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp. Cô chậm rãi vén lại một lọn tóc rơi trên trán anh, tay khẽ vuốt nhẹ qua đôi má đã nhiều phần hốc hác. Ánh mắt cô dịu dàng, nhưng cũng chứa đầy nỗi buồn khó diễn tả.
Gần đến khi trời sắp sáng, cô mới lặng lẽ đứng dậy, thu dọn mọi thứ, rồi rời khỏi phòng anh như chưa từng xuất hiện. Đêm ấy, Tuấn ngủ trọn vẹn trong sự chăm sóc âm thầm mà anh không hề hay biết.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên le lói qua khung cửa sổ, Tuấn tỉnh giấc với một cảm giác nhẹ nhõm. Cơn đau đầu dường như đã tan biến, cơ thể cũng không còn nặng nề như trước. Anh ngồi dậy, đưa tay lên xoa trán, nhận ra mình đã ngủ sâu và thật sự thư giãn. Trong lòng, anh có cảm giác mơ hồ rằng đêm qua đã có ai đó giúp anh vượt qua cơn đau nhức, nhưng khi nhìn quanh phòng chỉ là sự trống trải. Anh không hề biết rằng, suốt cả đêm qua, Gia Mỹ đã âm thầm chăm sóc cho anh, như một người yêu thầm lặng, không cần anh biết cũng chẳng mong anh đáp lại.
Buổi sáng hôm đó, Tuấn quyết định mua vài món ăn sáng mà Tâm thích nhất. Anh biết rằng, dù mọi thứ giữa hai người đã trở nên xa cách, nhưng việc anh ghé qua cũng là cái cớ để thấy cô và Bi, để bản thân anh yên tâm hơn rằng mọi người đều ổn. Lúc đến trước nhà, anh hít một hơi thật sâu, tay mang túi đồ ăn bước vào như chưa từng có bất cứ rạn nứt nào.
"Anh mua đồ ăn sáng cho em"
Tâm vẫn giữ thái độ thờ ơ, chỉ đón nhận mọi hành động của anh trong sự im lặng, đôi khi còn lạnh lùng. Nhưng trong đáy mắt ấy, Tuấn vẫn thấy một tia ấm áp, dẫu rất nhỏ, như ánh sáng mong manh cuối cùng của một ngọn nến sắp tắt. Anh ngồi xuống sàn chơi với Bi, nở một nụ cười nhẹ, trong lòng bất giác cảm thấy bình yên lạ kỳ. Nhìn thấy anh cười, Bi cũng khúc khích vui vẻ, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy tay anh, cười rạng rỡ, chẳng hề biết những chuyện rối ren của người lớn.
Tuấn và Bi vui đùa một lúc, Tâm ngồi đó cũng vô thức quan sát, và dần nhận thấy rằng sức khỏe của anh có vẻ tốt hơn. Dù vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Tuấn lúc này cảm nhận được ánh mắt của Tâm, quay sang bắt gặp cô đang nhìn mình, nhưng rất nhanh cô rời mắt đi, khiến anh chỉ biết thở dài, lòng không khỏi buồn bã.
Khi chuẩn bị ra về, Tuấn quay lại nhìn căn nhà một lần nữa, cảm giác lưu luyến vẫn còn đọng trong lòng. Đúng lúc đó, Tâm vừa bước ra cổng để khóa cửa rào, vì bố cô đã đi công việc sớm. Cô dõi theo bóng dáng anh bước về phía xe, nhưng bất chợt, một cảnh tượng làm cô thót tim. Khi Tuấn vừa mở cửa xe và ngồi vào ghế lái, cơn choáng bất ngờ ập đến, khiến anh lảo đảo trong thoáng chốc, đầu óc trở nên mờ mịt. Anh định nhắm mắt lại để lấy lại sự bình tĩnh, nhưng khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt làm anh sững sờ, chiếc xe container lớn đang lao nhanh đến gần.
Trong giây phút đó, trái tim Tâm như bị bóp nghẹt. Cô cảm thấy sự lo lắng và hoảng sợ dâng trào, miệng vô thức gọi to tên anh.
"Tuấn!" tiếng gọi xé toạc bầu không khí căng thẳng. Nghe tiếng gọi, Tuấn giật mình, nhanh chóng định thần lại, đôi tay nắm chặt vô lăng và bình tĩnh né để tránh khỏi tình huống nguy hiểm trong gang tấc. Nhìn bóng dáng chiếc xe container lướt qua ngay trước mắt, anh mới cảm thấy tim mình bình ổn trở lại, nhưng cảm giác sợ hãi trong khoảnh khắc ấy vẫn còn hằn sâu trong trí óc.
"Xém tí là thấy mẹ rồi!" Anh nói thầm rồi thở phào.
Tâm đứng ở cổng, tay run run giữ chặt cánh cổng sắt, trong lòng cô có một cơn sóng cảm xúc trào dâng không thể tả thành lời. Trái tim cô đập thình thịch, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng cảm giác nhẹ nhõm lại đan xen khi thấy anh an toàn. Ánh mắt cô nhìn theo xe anh rời đi, lòng ngổn ngang, không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng. Cô đã cố gắng phớt lờ anh, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng khi thấy anh gặp nguy hiểm, mọi cảm giác tưởng chừng đã chai sạn lại bùng cháy lên trong thoáng chốc.
Tuấn cũng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ. Khi lái xe về, hình ảnh ánh mắt lo lắng của Tâm, tiếng gọi tên anh đầy hốt hoảng vẫn vang vọng trong tâm trí. Lòng anh dâng lên một niềm ấm áp khó tả, như một tia hy vọng mong manh rằng có lẽ, đâu đó, trong lòng Tâm vẫn còn sự quan tâm dành cho anh. Nhưng dù sao, anh cũng hiểu, khoảng cách và vết thương trong lòng cô không thể xóa bỏ dễ dàng.
Xe về đến nhà, Tuấn tắt máy, ngồi im trong xe một lúc lâu để suy nghĩ. Sự im lặng xung quanh như kéo anh trở lại thực tại. Anh khẽ thở dài, tự nhủ rằng có lẽ mình không nên níu kéo quá nhiều, nhưng cảm giác yêu thương dành cho Tâm vẫn không thể dập tắt.
Pam đã đi học, Tuấn trở về nhà nhưng cảm giác trống trải xâm chiếm tâm trí anh. Thường thì giờ này Pam hay quấn quýt bên cạnh, khiến anh ít cảm thấy đơn độc. Nhưng hôm nay, ngôi nhà yên tĩnh đến lạ, không có tiếng cười trẻ thơ, không có ai nắm tay anh kéo đi khắp nhà.
Khi vừa bước vào phòng khách, anh thấy Gia Mỹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho anh trên bàn. Một đĩa trái cây tươi ngon, một ly trà nóng và cà phê vừa mới pha, tất cả đều được bày biện chỉnh chu như cô vẫn thường làm. Gia Mỹ nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng cũng không che giấu được chút mệt mỏi. Cô chăm sóc anh từng ly từng tí, nhưng anh chỉ gật đầu rồi lướt qua như thể không hề để tâm đến. Thậm chí, Tuấn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ lấy áo khoác, cúi mặt bước qua cô, ánh mắt hướng ra ngoài như muốn tránh đi mọi thứ.
Gia Mỹ đứng đó, cảm giác hụt hẫng lẫn bực bội xen lẫn. Cô thầm nghĩ, mọi sự quan tâm của mình đều không thể khiến anh chú ý. Cô cố nén tiếng thở dài, dõi theo bóng dáng anh từ phía sau, rồi cố gắng gượng nở một nụ cười khi anh nhìn thoáng qua. Dù rất muốn ngăn anh lại, nhưng sự lạnh nhạt từ ánh mắt và cử chỉ của Tuấn khiến cô không dám lên tiếng, đành bất lực nhìn anh mở cửa bước ra ngoài.
Tuấn ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu như để xua đi những suy nghĩ nặng nề đang đè nén trong lòng. Anh cảm thấy ngột ngạt và bế tắc, chẳng biết đi đâu, nhưng chỉ biết mình không thể ở lại căn nhà ấy thêm một giây phút nào nữa. Dòng xe cộ tấp nập và khung cảnh thành phố buổi sáng dường như cũng không làm anh nguôi đi cảm giác nặng nề. Anh lái xe chầm chậm qua từng con phố quen thuộc, đôi mắt đăm chiêu, đầu óc miên man với hàng loạt suy nghĩ. Trong lòng anh, những ký ức về Tâm và Pam vẫn quẩn quanh, khiến anh cảm thấy dằn vặt không yên.
Cuối cùng, Tuấn quyết định dừng xe ở một quán cà phê yên tĩnh bên cạnh công viên. Đây là nơi anh và Tâm từng có nhiều kỷ niệm vui vẻ cùng nhau, một thời mà mọi thứ còn đơn giản và tràn đầy hạnh phúc. Ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc bên cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài, nơi những hàng cây xanh mướt và từng nhóm người đang đi bộ qua lại. Tất cả hiện lên như một thước phim chậm, khiến anh càng thêm trống rỗng.
Nhìn vào ly cà phê đen trước mặt, anh nhấp một ngụm nhưng vị đắng không làm anh tỉnh táo hơn mà chỉ khiến lòng càng thêm ngổn ngang. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc bên Tâm, từng tiếng cười, từng ánh mắt dịu dàng. Trong lòng Tuấn, một nỗi hối tiếc dâng lên, biết rõ mình đã sai, đã để mất những điều quý giá nhất trong cuộc sống, nhưng giờ đây mọi thứ dường như đã xa ngoài tầm tay.
Cứ thế, anh ngồi lặng thinh, để mặc thời gian trôi qua. Những dòng suy nghĩ và cảm xúc đan xen, gặm nhấm tâm trí. Anh biết rằng cuộc sống của mình đang lạc lối, những ngày qua chỉ là chuỗi dài của sự chán nản, của những giấc mộng cũ không thể quay trở lại. Nhưng hơn tất cả, anh cũng hiểu rõ một điều, không phải chỉ là tìm kiếm Tâm hay sự tha thứ của cô, mà là tìm lại chính bản thân mình trong những hỗn loạn đã từng tạo ra.
Đến khi mặt trời dần lên cao, anh mới rời khỏi quán. Bước ra phố, Tuấn vẫn không rõ mình phải đi về đâu, nhưng biết rằng mình không thể mãi chìm đắm trong quá khứ, cũng không thể ngó lơ sự thật đang phải đối mặt. Anh lặng lẽ trở về nhà, không phải vì muốn tìm đến một nơi để an ủi, mà để đối diện với chính mình và những gì mình đã để vụt mất.
Ngủ ngon nhe!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip