Cả tuổi thanh xuân của tôi là dành cho người

"Cuộc sống có lẽ cũng là 1000 bước chân. Tớ dành 999 bước để chứng minh tình cảm của mình với cậu. Còn một bước cuối cùng, tớ muốn thấy tình yêu của cậu dành cho tớ."

"Thiên Thiên, Mạc Hy, hai đứa lên giảng giải bài 2 cho thầy."

Người ta thường nói: vào năm 17 tuổi, con gái thường sẽ rung động trước 3 loại con trai: một là học giỏi, hai là đẹp trai, ba là thanh mai trúc mã. Nhưng sẽ như thế nào nếu người bạn yêu nằm trong cả 3 loại? Chắc hẳn đó là người mà bạn mãi không thể nào quên được...

"Cộp... cộp... cộp" -tiếng giày chúng tôi vang lên. Cậu liếc mắt nhìn tôi đầy thách thức, tôi cũng không chịu thua, bĩu môi đầy khinh bỉ. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là trong những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất của đời người, tôi và chàng trai tôi yêu đứng cạnh nhau trên bục giảng, viên phấn liên tục chuyển động, lấp đầy bảng với những con số chi chít; tay phải tôi và tay trái cậu gần như có thể chạm tới nhau, còn mắt thì cứ luôn liếc nhìn đối phương, tranh nhau làm xong trước. Tôi là học trò cưng của thầy toán. Thầy ấy luôn hứng thú với việc nhìn hai chúng tôi tranh đấu với nhau, sau đó lại cười ha hả khi tôi chiến thắng, hoặc họa chăng tôi có thua đi nữa, thầy cũng chỉ bảo cả lớp chú ý lỗi sai ấy, rồi tiếp tục khen ngợi con trò cưng của thầy.
- Lão lúc nào cũng bênh cậu -cậu ấy thường càu nhàu.
Cũng dễ hiểu điều đó thôi, con gái thường chẳng mấy ai giỏi toán. Tìm được một đứa khá đã khó rồi, tìm được một đứa có thể thắng cả bọn con trai và là đối thủ "một mất một còn" của Mạc Hy như tôi còn khó hơn. Hơn nữa, tôi luôn chú trọng từng bước trong quá trình làm, mọi chi tiết đều phải đầy đủ, trong khi cậu lại luôn tìm cách làm ngắn gọn nhất, nhanh lẹ nhất. Hai chúng tôi, một gái một trai, một theo kiểu truyền thống, một theo cách sáng tạo.
- Hôm nay cá tháng tư đấy. Có ai tỏ tình chưa? -cậu đột nhiên lên tiếng
Mọi người miêu tả tôi như một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính, nhưng lại hay xa cách, lạnh lùng, có lẽ chỉ có cậu bạn từ thời tấm bé này là "ở" được với tôi. Thật ra, tôi lại cảm thấy mình là một người rất khô khan. Dân toán mà, tôi an ủi, đâu phải ai cũng năng động, quậy phá như cậu. Mà chắc cũng vì thế nên cậu mới thu hút được tôi, hoặc có chăng là tôi đã quen ở cạnh cậu rồi.
- Tất nhiên là có rồi!- tôi tự hào- nhưng tớ từ chối tất.
- Ồ vậy thì ai mới có diễm phúc lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư cậu đây?- cậu bỡn cợt. Tên đại ngốc!
Tôi hít một hơi dài, lấy hết can đảm mà nói:
- Chắc đó là cậu...
- ...- cậu nhìn tôi đầy kinh ngac, dường như tôi đã nhận thấy điều gì trong mắt cậu. Tôi đã biết... câu trả lời...
- Hahahaha, đồ ngốc, cậu tin thật sao? Cậu nghĩ cậu là ai hả?- tôi cười sằn sặc
-... cậu... hừ bổn thiếu gia mà thèm tin á- cậu tức giận không thèm để ý tôi, nhưng tôi thấy được sự khó xử trong lòng cậu đã biến mất...
Đúng vậy. Như tôi đã nói... cậu đúng là...đồ đại ngốc...
Tôi và cậu tiếp tục đồng hành với nhau trong những năm đại học. Những lúc đi cùng nhau, ai cũng ngỡ chúng tôi là một đôi. Thật ra, chỉ có tôi mới hiểu, cậu coi tôi như một người anh em. Dù cho bây giờ tôi có ôm hôn cậu đi chăng nữa, cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Đây là cuộc sống, nó không tốt đẹp như cổ tích, cũng không lãng mạn như ngôn tình. Nếu có thể được gần gũi cậu thêm một ngày, được ôm cậu thêm một ngày, vậy thì tôi sẽ làm. Bạn gái "hờ" thì đã sao? Ít ra theo một phương diện nào đó, tôi cũng được là bạn gái của cậu, dù cho đó chỉ là... "hờ"...
Mơ ước của cậu là trở thành cảnh sát, cậu quả nhiên đã làm được, mong muốn của tôi là tiếp tục học về toán, tôi cũng đã làm được...
Ngày tôi nhận được tấm bằng tiến sĩ cũng là ngày cậu tỏ tình thành công. Có hay không đau khổ, khi bó hoa tươi thắm kia, khung cảnh lãng mạn kia, một tay công sức của bạn, tất cả chỉ để cho người bạn yêu đem trao cho người con gái khác. Tôi không khóc, cũng chẳng buồn rầu như những cô gái thất tình khác. Tôi đã chấp nhận sự thật này từ rất lâu rồi, cũng đã biết ngày này sẽ đến. Nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi một chút tiếc nuối. Vậy là từ nay, không thể cùng cậu đi ăn mỗi tối, không thể cùng cậu coi phim đến khuya, không thể cùng cậu đến những khu vui chơi, không thể ôm cậu, không thể... không thể... là bạn gái "hờ" của cậu nữa rồi...
Tôi là một người sống rất thực tế. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã cố gắng có thể vượt qua ngưỡng cửa "bạn thân" này. Thế nên bây giờ tôi không hối tiếc, vì tôi đã làm hết mình, đã thể hiện hết mình rồi...

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, chỉ cần cậu bước một bước đầu tiên, tớ sẽ bước 999 bước còn lại về phía cậu.

Thế nhưng cậu chẳng bao giờ bước về phía tớ dù chỉ nửa bước...
Người cậu thích... là người thế nào nhỉ? Đó là một cô gái có mái tóc ngắn cá tính, đầy năng động và hoạt bát. Quan trọng hơn là cả hai đều là cảnh sát, có cùng chí hướng. Thật tốt... như vậy cô ấy có thể chăm sóc cậu mỗi ngày... Nhưng cũng thật buồn... bởi vì cô ấy có thể chăm sóc cậu mỗi ngày...

Làm một cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự như cậu, có đôi khi khiến tôi lo lắng. Tôi thấy rất sợ, nếu như cậu có chuyện gì... có chuyện gì...
- Đồ ngốc! Tớ thì có thể có chuyện gì cơ chứ. Mai sinh nhật cậu đấy. Muốn gì hả bạn hiền -vẫn cái điệu cười bỡn cợt ấy, vẫn con người ấy, nhưng giờ đât không còn những cái choàng vai, cái ôm thắm thiết nữa. Bởi vì dù ngây thơ đến đâu, cậu cũng phải hiểu rằng bây giờ đã khác xưa... Cậu đã có bạn gái... Con người, ai rồi cũng sẽ trưởng thành...
- Ok! Mai tớ mời, một mình cậu thôi đấy, không có cô bạn gái quý hóa của cậu là tớ phúc lắm rồi. Lâu lắm rồi "anh em" ta chưa tụ họp mà.
- Cái này...- cậu do dự
Đã đi đến nước này rồi, tôi không cho phép mình phải lùi bước nữa. Tôi đã nói rồi, tôi là một người rất thực tế. Lần này, tôi nhất định sẽ tỏ tình với cậu. Có thể tôi ích kỉ, có thể sẽ làm cậu khó xử, có thể tôi đã biết câu trả lời. Nhưng đó là cách để tôi kết thúc tình cảm này, để tìm một người xứng đáng hơn với tình yêu của tôi, để rồi có thể đưa cậu vào miền kí ức đẹp đẽ về một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết kia...
- Sao? Giờ có sắc bỏ bạn hả? Hay lắm!- tôi bỉu môi
- Rồi rồi. Chơi tất- cậu cười hì hì

7h...
7h30...
8h...
8h30...
Cậu vẫn chưa đến...
Và tôi lại cảm thấy bất an...
Trong màn mưa tầm tã, tôi chạy vụt tới văn phòng sở cảnh sát.
- Tiểu Liên đã bị khống chế rồi. Mau lập tức chi viện. Tôi sợ đội trưởng làm điều dại dột.
- Cái gì? Ở nơi nào?
- Nhà X phố X đường XX
Tôi chợt sững lại... Tiểu Liên? Không phải là bạn gái cậu sao? Còn đội trưởng... đội trưởng...

Nhà X phố X đường XX
- Phúc Khang, mau bỏ cô ấy ra, nếu người chịu nhận tội, tòa ác nhất định sẽ khoan hồng cho ngươi- cậu chảy từng giọt mồ hôi, cắn răng bảo.
- Khoan hồng? Ha ha ha, những kẻ buôn bán ma túy luôn có một kết cục chung mà thôi. Ta đã làm rồi, ta đâu cần phải sợ chết. Nhưng chết một mình thì buồn lăm, nếu có người đẹp này theo hầu thì...
- Đồ khốn! Bỏ cô ấy ra!
- Ồ vậy thì đội trưởng, ngươi lập tức yêu cầu bỏ súng xuống và tới đây đi- hắn thách thức.
- Bỏ súng xuống- cậu nghiến răng hét
- Nhưng đội trưởng...
- TÔI BẢO BỎ XUỐNG- cậu tức giận hét
- Hy... đừng...- Tiểu Liên thều thào
Dường như bỏ mặc lời cô nói, cậu tiếp tục bước tới:
- Tôi tới rồi đây, mau bỏ cô ấy ra- cậu nói.
- Ha... vậy thì...- hắn cười
Vụt... Tiểu Liên bị ném về phía anh, tên tội phạm giơ khẩu súng lên. Trong một tích tắc, cậu biết mình phải làm gì... Cậu ôm Liên vào lòng...
- Đoàng...
- Đội trưởng...
- Đội trưởng...
Cậu ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt, máu làm ướt cả áo cậu... ướt cả... bộ váy trắng tinh của tôi...
Cậu... vậy mà lại dám hi sinh tính mạng vì cô ấy...
Cậu... vậy mà chỉ vì cô ấy... mà muốn rời xa tôi...
- Thiên Thiên...- đến lượt cậu thều thào- Cậu...
Là đồ đại ngốc đúng không? Cậu cũng vậy cơ mà? Cậu cũng vậy mà...
Tôi đã từng nghe một câu như thế này:
"Kiếp này, phải quay đầu nhìn nhau năm trăm lần, kiếp sau mới có duyên gặp gỡ hay ở cạnh nhau."
Trong suốt cả quãng đời của tôi, từ thời thơ ấu, thời niên thiếu, cho đến tuổi thanh xuân của tôi, tôi đã quay lại nhìn cậu hết bốn trăm chín mươi chín lần. Lần cuối cùng, tôi định sẽ nhìn lúc quay đi sau khi tỏ tình hôm nay, để mong kiếp sau chúng tôi có thể gặp lại nhau. Nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi, tôi hi vọng... tôi sẽ... không gặp lại cậu nữa...
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, dường như tôi muốn khắc sâu vào tâm trí mình cái nhìn này. Xuyên qua đôi mắt ấy, tôi thấy một cô gái rất đẹp... chắc cô ấy phải bỏ thời gian trang điểm dữ lắm... có lẽ cô ấy không cần trang điểm nữa đâu, bởi vì mặt cô ấy đã trắng lắm rồi... trắng bệt, môi cô ấy đã đỏ lắm rồi... đỏ như máu, và thật tội nghiệp cho bộ váy trắng xinh xắn kia, bởi vì nó đã hỏng mất trước khi người chủ nhân nó yêu có thể nhìn thấy... Tôi còn thấy... cô gái kia đang chìm vào giấc ngủ... một giấc ngủ vĩnh hằng...
Cậu chạy lại bế tôi, miệng gào thét gọi xe cấp cứu. Giờ đây, tôi không còn hiểu nỗi đau trong mắt cậu là gì nữa. Là tiếc thương cho một người bạn sắp mất đi, hay... hay... Nhưng tất cả không còn quan trọng nữa rồi... Trước khi sự sống trong tôi bị rút cạn đi, tôi nhấc tay lên, dùng chút sức lực yếu ớt còn lại mà tôi vừa giành lấy từ tay tử thần viết lên tay cậu...
Cậu bỗng sững người...

Hồi ức... bỗng quay về...
-

Hotboy khối tỏ tình mà từ chối?Thật chẳng hiểu nổi cậu- cậu càn nhằn

- Cậu nói sao- tôi hỏi- cậu muốn biết lí do?
- Ừ. Tớ tò mò thật đấy, vì sao ai cậu cũng từ chối vậy?
Tôi cười, xé ra một tờ giấy, viết viết ghi ghi rồi đưa cho cậu:
- Đây- tôi nói
- Đây là cái gì?- cậu hỏi
- Là câu trả lời cho tất cả về tớ...

Cậu có hiểu không...

Tớ chỉ cần một bước còn lại của cậu thôi...

"Toán học là môn lãng mạn nhất:
9 nói với 3, tớ chia cho cậu, thì vẫn là cậu.
4 nói với 2, tớ chia cho cậu, thì vẫn là cậu.
1 nói với 0, tớ chia cho cậu, thì tất cả đều vô nghĩa.
0 nói với 1, tớ chia cho cậu, thì tớ vẫn một mình cô đơn."



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip