C.11 Ánh nắng của Anh

" Người ta trên đời này thường tìm kiếm rất nhiều thứ,nhưng thứ tìm kiếm nhiều nhất là bình an."

Hôm đó là ngày dài nhất trong cuộc đời của Chí Huấn,cậu suy nghĩ rất nhiều,suy nghĩ đến độ thời gian trôi qua lúc nào không hay,chỉ im lặng nằm bên cạnh Thành Vũ,cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.

-Vì sao anh lại yêu em?

Chí Huân bâng quơ hỏi,biết người đang ôm lấy mình ngủ say nên buột miệng nói.

-Anh không biết- Thành Vũ không biết đã dậy từ lúc nào,vòng tay ôm lấy con người bé nhỏ đang thơ thẩn- Chỉ biết là anh rất yêu em.

Chí Huân hơi giật mình,vì nghĩ Thành Vũ đang ngủ.Khoé mắt lại không kìm được giọt nước mắt.

-Em có gì tốt để anh yêu?,em là kẻ hầu nhà anh,là người mang trái tim chia năm xẻ bảy,cũng không dành cho anh toàn tâm toàn ý như anh dành cho em...em..

Thành Vũ vỗ vỗ lưng người yêu bé nhỏ,ôm cậu vào lòng mình,thỏ thẻ nhẹ nhàng.

-Anh không bận tâm,trong mắt anh chỉ thấy Chí Huấn thôi,em biết không?

Rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ xinh,nhìn thẳng vào mắt cậu,nhẹ nhàng mỉm cười.

- Em là mật ngọt của anh,đừng rời xa anh,anh không thể chịu được,em có hiểu không..,Huân Huân?

Chí Huấn nhìn Thành Vũ thật lâu,đôi mắt long lanh nước,gật đầu rồi chôn đầu vào ngực anh.


Thành Vũ nhẹ nhàng ôm người thương trong lòng,không phải anh không ghen ghét,nhưng làm sao trái tim vẫn không thể nào chịu đựng được một phút giây xa cách,như một loại thuốc phiện,chỉ có cảm giác nghiện ngày càng nặng nề,không thể rũ bỏ,không thể rời xa.

Chiều đó cậu thất thần rời khỏi chỗ Thành Vũ trở về nhà,tâm trạng trống rỗng.Cậu tắt máy.

Rời xa Thành Vũ,rời xa Quán Lâm,Chí Huân chìm trong khoảng không im lặng đáng sợ làm cậu dằn vặt day dứt đến nhói lòng.

Cuộc đời cậu may mắn gặp được người mình yêu đến tân cùng Lại Quán Lâm,lại được Thành Vũ dùng cả chân tình bồi đắp,cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng,quá quắt,làm sao có thể làm cả 2 người tổn thương được.

Chí Huân thu dọn hết hành lý tư trang,ngay trong tối hôm đó bắt một chuyến xe,cậu muốn rời khỏi chỗ này.

-Đừng giận em.

Chí Huân nhìn về phía thành phố,mỉm cười chua xót,nhanh chóng lên xe đi,còn chần chưg là Quán Lâm sẽ đuổi đến ngay,cậu biết tính Quán Lâm,nếu không liên lạc được,sẽ không  chậm mà nhanh chóng chạy đến chỗ cậu ngay lập tức.
Thành Vũ cũng là một người nhanh nhạy,anh ấy sẽ phát giác ra mất.
Tới lúc này đây Chí Huân mới cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm,bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh,đẩy cậu đến tình huống trở nên vô cùng ngốc nghếch giữa 2 người.

Em biết quyết định của em rất đột ngột,nhưng mà...,chờ em một chút có được không.

   "Yêu nhau rồi có lúc phải chia xa, kết quả là bao nhiêu lần xa nhau.

Bốn mùa rồi có lúc sẽ tàn phai, kết quả là bao mùa đã tàn phai."  

Chiếc xe chở Chí Huân lao đi,mất hút trong màn đêm mờ sương.

Không ngoài dự đoán của Chí Huân,Quán Lâm đã xuất hiện sau đó 15 phút tại nhà của Chí Huân vì không thể gọi điện được cho cậu.
Linh tính của Quán Lâm mách bảo cậu có chuyện chẳng lành,gọi cho Chí Thành thì lại nghe bảo Chí Huấn cả ngày không đi làm.

Quán Lâm vừa đến thì Chí Thành lo lắng đến mức phát ngốc cũng vừa đến

-Quán Lâm,Chí Huân đi đâu mất rồi.

Chí Thành nhìn căn nhà lạnh ngắt trống vắng kêu lên hoảng hốt.
Quán Lâm đầu óc trở nên trống rỗng.

Quả nhiên,vẫn là em không chịu nổi.

Quả nhiên em vẫn muốn trốn chạy.

-Chí Huân có thể đi đâu được chứ,làm sao đây Quán Lâm- Chí Thành lo đến phát điên,lắc lắc tay Quán Lâm,vội vàng bấm số điện thoại nào đó,tiếng chuông bỗng dưng vang lên thật gần sau cánh cửa.
Thành Vũ đẩy cửa vào,tay cầm điện thoại,Chí Thành đang gọi Thành Vũ.

Thành Vũ nhìn Quán Lâm,Chí Thành vội vã mếu máo

-Thành Vũ,Chí Huân bỏ đi đâu mất rồi,sau khi đến tìm cậu,em ấy cũng không có về quán.

Thành Vũ im lặng,hoá ra vì thế mà cậu khóc suốt hôm nay,sao anh lại không nhận ra điều đó,sao lại bất cẩn như vậy,rõ ràng bình thường em ấy sẽ không khóc.

Quán Lâm nhìn Thành Vũ,nhìn dấu hôn trên cổ anh,Thành Vũ cũng thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Quán Lâm,cả 2 ngươig đột nhiên nhìn nhau bằng ánh mắt khá dè dặt.

- Chí Huân đã đến tìm anh hôm nay? -Quán Lâm cất cao giọng không có vẻ gì là hỏi nói với Thành Vũ,thảo nào Chí Huân không muốn anh đưa đến chỗ làm.

-Em ấy biết tôi biết tối qua em ấy ở với cậu.

Thành Vũ đáp lại Quán Lâm bằng một câu trả lời khác khiến Chí Thành vô cùng sửng sốt.

Quán Lâm giữ vững cơ mặt,không mấy ngạc nhiên trước thái độ bình thản của Thành Vũ.Anh cũng không muốn mất đi Chí Huân,trái tim vẫn không ngừng thoả hiệp với Thành Vũ. Quán Lâm không muốn ép Chí Huân đến con đường bức bách một mất một còn,vì Quán Lâm hiểu rõ Chí Huân,em ấy sẽ không làm tổn thương người khác,mà sẽ tự làm tổn thương mình.

Nhưng cuối cùng cũng tự bức bách mình đến quyết định này.

- 2 người....2 người và Huân Huân là làm sao...

Chí Thành vẫn chưa thôi bàng hoàng trước những gì mình nghe được.

Quán Lâm và Thành Vũ vẫn im lặng,không ai nói gì thêm,trong lòng ngập tràn lo lắng nhưng cơ mặt vẫn không mấy động đậy.

Biết tìm em ở đâu đây Chí Huân.

Chí Huân....
 Rõ ràng em ấy ở ngay trước mắt,ở trong tim mà lại như đang bị ngăn cách bởi vực sâu muôn trượng.  

  Loại cảm giác này chỉ có nước mắt hiểu,trái tim chịu cảnh chia ly,bất giác muôn phần khó chịu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip