C.12 Kỳ Duyên Trong GIÓ

  "Có lẽ bạn từng ao ước có một ngày được về nhà vào lúc rạng sáng, hứng lên là vác balo lên đường, cả tuổi xuân trái ngược hẳn với cách sống của người bình thường, có thể tự quyết định cuộc đời của bản thân. Nhưng bạn phải biết rằng, cho đến một ngày nào đó, bạn sẽ đột nhiên phát hiện mình không thể kiểm soát được quỹ đạo cuộc sống. Cho dù gần như thất bại cũng phải hiểu rõ, bạn thật sự không thể nhờ ai trợ giúp, bởi đó là cái giá phải trả của tự do."  

Lúc Chí Huân bước xuống xe đã là buổi chiều ngày hôm sau,cậu đứng ở trạm xe buýt của vùng X,một vùng quên yên bình và vắng lăng,cậu biết chắc chắn Thành Vũ và Quán Lâm sẽ không biết đến chỗ này vì cậu chưa từng một lần nhắc đến.Nơi này là nơi Chí Huân đã từng sống lúc bé,trước khi cùng bố mẹ đến thành phố A.

Chí Huân vươn vai,thoải mái hít thở không khí trong lành đến ảm đạm tại đây rồi cất bước đi trên con đường trống vắng trải đầy hoa oải hương.Chí Huân rất thích cảm giác này,nhẹ nhàng,khoan khoái.Cậu biết bản thân đã ích kỉ khi bỏ lại Quán Lâm và Thành Vũ bộn bề với những nỗi dằn vặt,nhưng làm sao được đay khi bản năng chạy trốn của cậu lại nổi dậy,nếu còn ở lại,Chí Huân không biết mình sẽ cư xử và làm những trò vô vị gì nữa.


Chí Huân vô thức đứng trước một tiệm bánh nho nhỏ,trang trí rất đẹp,đơn giản,khung cảnh xung quanh trồng hoa tạo nên một thanh sắc êm ả,dịu dàng của người chủ,chứng tỏ người chủ nhà rất giản dị nhưng đầy cuốn hút.

Bất giác cánh cửa bị đẩy ra,một chàng trai cao lớn,đẹp như ánh mặt trời cầm bình nước tưới hoa bước ra khỏi cửa,người ấy giản dị,nhưng tỏa sáng như một vầng thái dương,mang theo mùi vị ấm áp và dịu dàng như Thành Vũ,nhưng lại có nét quyến rũ,ma mị kì lạ.


Người đó ngước lên nhìn Chí Huân,mỉm cười dịu dàng


-Em cần giúp gì không.

Chí Huân giật mình,bừng tỉnh khỏi cơn ngốc lăn nãy giờ,cười hì hì bước đến bên cạnh chàng trai

-Em là người từ phương xa đến,không biết gần đây có chỗ nào cho thuê trọ không ạ,em muốn ở lại đây lâu lâu một chút...

Chàng trai thoáng cau mày một chút ra chiều suy nghĩ rồi mỉm cười nhìn Chí Huân.

-Nếu em muốn tìm chỗ trọ,anh cũng đang dư một phòng đấy,nếu em thấy thuận tiện,có thể ở lại đây.


-Có thật không?- Chí Huân hơi sửng sốt,thật ra cậu cũng rất có cảm tình với căn nhà này,nên cũng vội vàng nhận lời,không có vẻ gì là muốn từ chối - Nếu vậy thì tốt quá rồi.

Chàng trai nhìn Chí Huân rồi đẩy cửa ra để cậu vào nhà.


-Anh là Hoàng Mẫn Hiền,em tên là gì.

-Em là Phác Chí Huân- Chí Huân cười nhẹ nhàng nhìn Mẫn Hiền- Nhưng mà em là người lạ mới đến,sao anh lại dễ dàng cho em thuê phòng vây?.

Chí Huân có chút thắc mắc,dẫu sao cậu cũng là người xa lạ,sao Mẫn Hiền có thể ngay lần đầu lập tức đồng ý thì cũng hơi lạ

Mẫn Hiền chỉ cười nhìn cậu,rồi xoay qua tưới những đóa hoa xinh đẹp.

-Tôi rất có khiếu nhìn người em biết không,tôi nhìn thấy em là biết em chắc chắn đáng tin rồi mặc dù tôi còn chẳng biết tại sao nữa.


Mẫn Hiền nghĩ nghĩ rồi phá lên cười to,bản thân anh là người khá khó tính,không hiểu sao phút chốc lại cảm thấy người lạ trước mặt lại đáng tin như thế nữa


Chí Huân cũng không nói gì,người khác đã chịu tin tưởng mình giằng co làm gì,cậu kéo va li vào trong nhà,Mẫn Hiền thôi tưới hoa,dắt cậu lên tầng 2,vào một căn phòng sạch sẽ,thoang thoảng mùi oải hương,chứng tỏ anh là một người chuộng ngăn nắp.

Chí Huân cảm thấy mình khá may mắn,đến vùng đất mới lại gặp được một người tốt tính như thế,giống như anh Chí Thành vậy.Chí Huân cũng cảm thấy có lỗi,khi khong bỏ chạy,chắc anh Chí Thành sẽ rất lo lắng cho cậu.

-Nơi này của tôi khá đơn giản em đừng chê nhé- Mẫn Hiền đặt lọ hoa xuống cạnh bàn,bên cạnh đó đặt thêm một tách trà và và cái bánh ngọt.

Mùi thơm thoang thoảng của trà làm Chí Huân bị thu hút,cậu xoay người  lại,hít hà mùi thơm của trà,là mùi vị mộc mạc của thảo mộc và hoa thủy tiên.


-Anh dùng thủy tiên làm trà cùng oải hương à.


Mẫn Hiền có hơi sửng sốt nhìn Chí Huân,mùi oải hương trong trà hoàn toàn không ai có thể nhận ra,vậy mà cậu lần đầu tiên ngửi đến đã biết.


-Sao em biết? tôi còn chưa thấy ai đoán được vị trà này tôi làm đó.

Chí Huân chỉ cười,cầm tách trà lên,nhấp một ngụm nhỏ rồi ngồi xuống giường,cậu là người làm ra trà,làm ra mùi vị trà mang dáng dấp của cả một con người,sao cậu lại không thể nhận ra mùi vị này.

-Em là người làm trà.


- Tốt quá- Mẫn Hiền reo lên vui sướng- Em có muốn làm chút việc lặt vặt với anh không?,anh có cửa hàng bánh bé bé phía dưới kia,nếu em có hứng thú.


Mẫn Hiền làm đã lâu,chưa từng gặp qua một người có tư vị như vậy,đột nhiên cảm thấy vui mừng và sung sướng,nếu cùng nhau làm việc,sẽ tạo ra rất nhiều thứ hay ho đi.

-Vâng,em cũng định xin anh làm một chân việc vặt để trả tiền thuê trọ đây.

Chí Huân tít mắt,cậu không có ý từ chối,được làm việc mình thích,cho dù ở nơi đâu cũng là một điều rất hạnh phúc.

Chí Huân chợt nhìn Mẫn Hiền,rồi ngửi tách trà trong tay lần nữa,có lẽ cậu quên đi vài chuyện để làm vài thứ hay ho khác trước đã.

Chí Huân sờ sờ vết hôn trên cổ.

Đừng quá lo cho em,em sẽ trở lại,được chứ? Chỉ cần chờ em thôi.

  "Tình cảm quá mãnh liệt, chỉ cần nhìn thấu một góc nhỏ, cũng đã đủ khiến người ta bị tổn thương."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip