Chương 2
Buổi ghi hình sơ tuyển kéo dài đến 4, 5 giờ sáng, đến hiệp 2 thì ai cũng lơ mơ, loạng choạng.
Trong khoảng thời gian ghi hình, Tiêu Chiến dựa vào vai Hạ Chi Quang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi mở mắt ra tình cờ bắt gặp ánh mắt đang quay sang bên trái ở hàng ghế đầu của Vương Nhất Bác. Đôi mắt phượng hơi nhếch lên lạnh lùng khiến Tiêu Chiến sợ đến mức lập tức ngồi thẳng lưng không dám nhìn nữa, không khác gì ngày còn học tiểu học, bị thầy giáo gõ đầu khi ăn quà vặt trong lớp. Cơn buồn ngủ cũng chạy luôn mất rồi.
May mắn thay, màn trình diễn của nhóm cuối cùng cũng gần kết thúc. MC cũng công bố bài hát chủ đề và nhiệm vụ của các thực tập sinh. Tất cả mọi người đều được yêu cầu học và biểu diễn bài hát chủ đề trong vòng ba ngày, sau đó mới xếp hạng lại thành tích cá nhân của từng người.
Hiện trường đều xôn xao. Mặc dù ai cũng biết show sống còn rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ thời gian tập luyện lại ngắn đến vậy.
Lâm Triệt ngồi bên trái Tiêu Chiến, kéo tay áo anh và Hạ Chi Quang, trầm giọng nói:
"Điệu nhảy này rất khó. Nếu chúng ta muốn tập luyện tốt trong vòng ba ngày, cần phải tìm một thầy giáo giỏi tập cùng."
"Chà, em cũng nghĩ như thế."
Hạ Chi Quang gật đầu đồng ý,
"Nhưng biết tìm ai bây giờ, thành viên lớp A?"
"Chúng ta đều học lớp C, không có nhiều cơ hội xem lớp A luyện tập đâu..."
Tiêu Chiến thì thào.
"Chiến Chiến, đừng lo lắng, Hạ Chi Quang và em sẽ hướng dẫn anh tập nhảy trước."
Lâm Triệt vỗ vai anh an ủi, có lẽ là do nhìn thấy vẻ lo lắng của anh.
Buổi ghi hình trong nhà kính tạm thời kết thúc. Các thành viên được tổ chương trình sắp xếp vào kí túc xá. Số lượng thành viên rất lớn. Khu kí túc được trang trí rất hiện đại. Hạng C F là kí túc xá cho bốn người, hạng B là kí túc xá cho hai người, tốt nhất là hạng A là phòng đơn cho một người.
Các thực tập sinh cả đêm ghi hình không có thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng dốc toàn lực vào luyện thanh, luyện vũ đạo, ba ngày, 72 giờ, mỗi một giây một phút đều vô cùng quý giá.
Tiêu Chiến bẩm sinh có giọng hát rất hay và nội lực. Bài hát chủ đề cũng có thể nhớ giai điệu trong vòng vài phút. Nhiều người không thể lên được nốt cao của đoạn điệp khúc, anh lại có thể hát dễ dàng. Lão sư thanh nhạc khen ngợi anh rất nhiều. Ông rất ấn tượng về Tiêu Chiến, anh không có nhiều kĩ năng ca hát, nhưng bù lại có giọng hát trong trẻo, âm sắc tốt, quan trọng hơn là ngoại hình cực kì nổi bật.
Nhưng Tiêu Chiến tự hào về thanh nhạc bao nhiêu thì về vũ đạo, anh lại cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. Anh không phải thực tập sinh, cũng không có nền tảng về vũ đạo. Anh khó có thể theo kịp các động tác cơ bản, chân tay tê cứng và không phối hợp được.
Ngay từ buổi tập đầu tiên, anh vô tình quặp bàn chân và làm bật móng chân cái của mình. Đau đến chết lặng, mặt tái xanh, một lúc lâu không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Mọi người nhanh chóng tìm thuốc và gạc băng lại cho anh, đề nghị anh ngồi bên cạnh nghỉ ngơi nhưng Tiêu Chiến lắc đầu. Anh loạng choạng đứng dậy khỏi sàn phòng tập, nghiến răng nói:
"Tôi không thể nghỉ ngơi. Không còn thời gian nữa, các cậu phải nghiêm khắc hơn với tôi."
Thấy được quyết tâm của anh, các đồng đội không dừng lại, đứng trước gương tiếp tục tập theo điệu nhạc.
Tiêu Chiến ban đầu được ông chủ kéo đến lấp chỗ trống. Ban đầu anh nghĩ rằng cũng có nhiều người như anh, không có kinh nghiệm, không phải thực tập sinh tham gia. Nhưng khi thật sự đến đây anh mới biết, có rất nhiều người trên thế giới trân trọng cơ hội mà anh không để tâm này. Có rất nhiều người đang chiến đấu vì hi vọng mong manh là được ra mắt. So với những người đang đấu tranh cho ước mơ của họ, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ khi đứng đây. Anh cho rằng, ít nhất, anh phải làm tốt điệu nhảy này. Không thể để Lâm Triệt và Hạ Chi Quang xấu hổ, cũng không thể có lỗi với bản thân.
Sau bữa tối là thời gian tập luyện tự do. Các phòng tập ban đầu được phân theo lớp giờ được tự do lựa chọn. Rất nhiều người đã chạy đến các phòng học của lớp A và B để học hỏi. Hạ Chi Quang cũng đưa Tiêu Chiến và Lâm Triệt đến lớp A để quan sát, nhưng nó đã chật kín người.
Tiêu Chiến dựa vào khung cửa qua đám đông nhìn vào trong.
Vương Nhất Bác mặc bộ đồng phục màu hồng của lớp A. Xung quanh cậu có một vòng người vây quanh rất chặt. Có lẽ khí tức của cậu quá mạnh nên mọi người không dám lại quá gần, nhảy sau lưng cậu một cách lặng lẽ.
Vương Nhất Bác đang tập vũ đạo của bài hát chủ đề trước gương. Động tác của cậu mềm mại uyển chuyển, có chút hờ hững nhưng vẫn rất đẹp. Đôi khi có người chạy lại hỏi về động tác khi cậu dừng lại nghỉ ngơi, cậu vẫn trả lời một cách rất cẩn thận.
Việc cạnh tranh giữa các thực tập sinh có rất nhiều mánh khoé, nhưng trên hết vẫn phải dựa vào thực lực.
Tiêu Chiến nhìn một lúc rồi quay đi, Hạ Chi Quang thấy vậy liền nắm cổ tay anh hỏi :
"Chiến ca, anh đi đâu thế? Có cần em đi cùng không?"
Tiêu Chiến không biết tại sao, chỉ cảm thấy bất lực và buồn chán. Anh nói:
"Phòng này không còn chỗ. Làm sao chúng ta vào được? Anh quay lại phòng cũ tập trước gương đây."
Hạ Chi Quang buông tay anh.
"Vậy anh về trước đi, bọn em quan sát thêm một chút rồi sẽ quay lại tìm anh."
Nhưng khi Tiêu Chiến quay trở lại phòng học ban đầu của lớp C, vị trí trước gương đã đầy người đang luyện tập. Lớp C vốn chật cứng người, nay lại càng đông hơn. Anh chỉ có thể qua khe hở để nhìn thấy chính mình.
Tập luyện như thế này không ổn.
Tiêu Chiến cầm khăn và chai nước bước ra ngoài hàng lang tập hát. Vậy mà khi mở cửa, cũng đã thấy có người rồi. Anh ngượng ngùng tiếp tục bước lên lầu, sau khi nhìn thấy khắp nơi đều có người, anh vô tình đi từ lối thoát hiểm lên sân thượng.
Trời tối đen như mực, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ toà nhà bên cạnh và bầu trời đầy sao chiếu sáng. Nhưng không gian yên tĩnh. Tiêu Chiến đeo tai nghe và bắt đầu tập bài hát chủ đề.
"Chọn tôi, chọn tôi, sân khấu của tôi ..."
Tiêu Chiến vừa hát vừa cố gắng khớp lại các động tác vũ đạo đã học ban chiều nhưng không được. Có lúc là anh quên hát khi nhảy, có lúc lại sai động tác khi hát. Có đoạn anh nhảy không trôi chảy.
Khi anh đang bối rối, phía sau chợt vang lên giọng nói:
"Này, anh nhảy sai rồi."
Tiêu Chiến giật mình quay lại, có người đang dựa vào tường của lối thoát hiểm. Đèn cảm ứng ở cầu thang chiếu vào chân cậu qua khe cửa.
Chàng trai đứng thẳng dậy và đi về phía Tiêu Chiến vài bước. Bộ đồng phục màu hồng của lớp A, một khuôn mặt đẹp trai và hào hoa khó quên.
Đó là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến như bị đông cứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.
"Cậu... Sao cậu lại ở đây?"
Vương Nhất Bác lên tiếng, vẻ lười biếng.
"Nên là tôi hỏi anh mới đúng. Tại sao anh không ở trong phòng tập mà ở đây ồn ào phá giấc ngủ của tôi?"
Lúc này, Tiêu Chiến mới để ý đến đôi mắt ngái ngủ và mái tóc rối của Vương Nhất Bác. Thì ra vừa rồi cậu ấy ngủ ở đó... Tiêu Chiến nhớ đến câu mình vừa hát, đỏ mặt, chỉ muốn tìm một lỗ hổng chui vào.
"Ừ, thực xin lỗi ... Làm phiền cậu rồi. Tôi đi ngay đây."
Tiêu Chiến siết chặt góc áo, không dám nhìn Vương Nhất Bác. Anh sợ nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của cậu, cúi đầu định đi vòng qua Vương Nhất Bác. Đột nhiên, anh nghe thấy đối phương nói:
"Vừa rồi tay trái giơ lên là sai rồi. Anh phải giơ tay phải lên, bốn nhịp chỉ nhảy ba nhịp thôi."
"... Hả?"
Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng, cặp mắt phượng thoáng qua một tia giễu cợt.
"Ý tôi là, anh nhảy rất tệ. Cứ tình hình này, anh chắc chắn sẽ rớt xuống hạng F."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip