Chap 4

Sau khi xong việc ở trại nuôi dưỡng, cả hai dọn dẹp sạch sẽ ra về, rồi còn chào hỏi đôi cha mẹ nơi đây rất lịch sự, nhưng thật ra bên ngoài không thể phản ánh được suy nghĩ người khác, vợ chồng đó là nỗi thù của bất kì ai tới đây. Đến khi tiệc tàn cũng là lúc trời lập lòe tối, tiếc trời âm uất đen nhẻm, thật may là xe có đèn chiếu rọi rõ đường.

Từ nãy giờ Wriothesley không thấy ngài ăn uống gì, nhìn đống đồ ăn còn xót lại, anh cầm lấy mẩu bánh kem kèm dâu tây nhỏ rồi chìa ra trước mặt ngài đang cầm vô lăng lái xe, gặng hỏi:

- Ngài không ăn gì cả, đều là tiền của ngài, mau ăn một mẩu đi.

- Em mời ta à?

- Ừm.

Neuvillette gật đầu rồi đớp cái bánh, nhai nhồm nhoàm trong miệng, vị bánh ngon ngọt tan ra, ngài bất giác quay qua anh đáp lại bằng một nụ cười như sự yêu chiều cho cái sự tốt bụng này. Xem ra không mệnh ai nấy làm nữa, cả hai đang nhìn nhau rất trìu mến, trò chuyện rất vui vẻ. Khoảng cách đang khép gần lại, có lẽ cũng nên gọi là khởi đầu tốt đẹp như ý thức được mối quan hệ vợ chồng sau này.

Về nhà, ngài sắp xếp cho anh ở một phòng ngủ riêng, lịch sự, sạch sẽ, không hề qua loa như một sự tôn trọng tuyệt đối. Neuvillette giới thiệu sơ qua về nội bộ trong nhà, chỉ có hầu cận, quản gia, thư kí,… toàn bộ đều là người không quá thân với ngài, nhưng ngài cũng có người thân, một cô em gái nuôi. Cô ấy tên Furina, vẻ ngoài nhỏ nhắn, xinh xắn, mái tóc trắng cắt ngắn gọn gàng, mắt xanh và hai màu xanh đậm nhạt riêng biệt. Neuvillette nói rằng cô bé là con gái của Focalors, sau khi vị ấy mất, ngài nhận nuôi cô. Một cô gái yêu nghệ thuật tràn đầy năng lượng, và giờ cô đang đứng trước mặt hai người, hí hửng cầm sấp giấy mới biên soạn xong về kịch.

Cô biết anh là người nhà tương lai nên rất vui, cô nài nỉ mong anh hãy làm cho ngài ta bớt cứng ngắc lại, cô thấy điều đó chán lắm, cô thích trẻ con, cô muốn cả hai nhanh chóng có con. Cô bé nói đủ thứ nữa khiến não Wriothesley quay mòng mòng, tay khẽ xoa đầu cô còn mình thì gật gật liên hồi. Thật ra một ông anh trai trầm lặng và cô em gái năng động, kể ra cái nhà này cũng vui. Anh thấy rằng cái ý định bỏ trốn của anh cũng tan dần, tuy đôi lúc Neuvillette không ngọt ngào như anh nghĩ, nhưng chắc ngài cũng đang cố hết sức trong hôn nhân này rồi.

Tối nay Wriothesley không thể yên tâm ngủ ngon được, từ trước giờ không được nằm chăn ấm nệm êm thì anh phải hưởng thụ được hôm nay chứ, nhưng nghĩ đến mai đăng ký kết hôn, anh thấy hồi hộp, anh không nghĩ mình sẽ có bạn đời, sẽ ở căn nhà sang trọng này, sẽ làm công việc cao trọng ở đây. Quá nhiều việc vô tình dồn dập tới khiến anh chẳng thể biết đường xoay xở, nhưng anh nhớ trong cuộc trò chuyện, Neuvillette đã nói rằng.

" Nếu em áp lực, ta sẽ giúp đỡ em, đừng quá lo lắng"

Ngài nói vậy thì càng lo hơn ấy chứ, anh lăn qua lăn lại một hồi cũng chịu thua. Thôi thì ngủ rồi tính sao vậy, hôn nhân là việc hệ trọng cả đời, anh hy vọng đánh cược vào canh bạc này sẽ đem lợi nhiều hơn hại. Còn hơn là quay lại cái khu chết tiệt kia.

Sáng sớm tinh mơ, anh đã bị người khác lay dậy. Là hầu cận, anh khi tờ mờ mở mắt đã có người chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn sáng, rồi nhắc nhở rằng ngài thẩm phán tối cao đang đợi anh dưới nhà, ngài ấy có thói quen dậy rất sớm. Thực ra trước giờ anh có được ngủ ngon vậy đâu nên hôm nay chắc là lần đầu ngủ đủ giấc rồi, đã vậy còn có người săn sóc.

Mà khoan đã, hậu cần nói Neuvillette là ngài thẩm phán. Là thẩm phán tối cao, nếu vậy việc ở tòa án viện ca kịch là do ngài ta quyết định. Thế thì chuyện kiện cáo đôi vợ chồng kia là chuyện dễ như trở bàn tay của ngài, anh lại có thêm niềm tin rằng công lý rất lẽ phải với ngài ấy, một con người nghiêm nghị sẽ không chừa chỗ cho cái ác.

Wriothesley vệ sinh cá nhân xong thì khoác vội quần áo được chuẩn bị sẵn, đồng phục không quá cầu kì nhưng đó là bộ đồ nghiêm chỉnh nhất mà anh từng mặc. Áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ, áo khoác đen dài đến đai quần, quần tây đen. Xong việc, anh nhìn vào gương và bất giác thấy rằng, mình thay đổi nhiều quá, vì mai sau đã là bạn đời chính thức, anh còn phải học tập nhiều về đời sống của mấy quý tộc. Anh không muốn suy nghĩ mà tốn thời gian, liền đóng cửa phòng rồi chạy vội xuống nhà khách. Căn nhà ngài ta to thật, chạy thôi cũng thấy mệt.

Neuvillette ngồi dưới nhà đang ăn sáng, bàn ăn trang trọng, ngài vừa ăn vừa tranh thủ duyệt vài giấy tờ, đến khi nghe tiếng anh thì mới ngẩng mặt lên chào, sau đó cúi xuống làm việc. Ngài luôn bận rộn đến vậy sao? Wriothesley lại gần cũng ngồi vào ăn, thịt bít tết rất ngon, anh muốn khen với ngài, nhưng ngài đang bận, không thể làm phiền. Hơn nữa chỉ có kẻ ngốc mới khen đồ ăn hạng sang trước mặt người vốn đã quen như Neuvillette.

Sau đấy họ xuất phát đến tòa án luôn, ngài thẩm phán vui vẻ hôm qua, ấy vậy mà nay lại tiếp tục cắm mặt vào sách đọc mà chả quan tâm tới anh nữa, giống như trừ khi anh chủ động thì còn lâu ngài mới bắt chuyện. Wriothesley không thích kiểu này chút nào, trong một mối quan hệ nghiêm túc đôi lúc ngài phải tiến bước chứ, nhưng anh không thích làm càn, có vẻ mấy lần dịu dàng tình cảm mà Neuvillette dành cho anh đã là sự bù đắp, ngài ấy không yêu anh, anh không yêu ngài. Hai người chẳng yêu nhau thì đòi hỏi tiến xa cũng khó.

Nhưng tại sao anh luôn phải khẳng định rằng họ không yêu nhau, luôn miệng nói rằng họ là vợ chồng. Tạo lớp vỏ bọc thân mật rồi nhấn mạnh sự thân mật đó chỉ là tôn trọng đối phương.

Dù gì hôm nay là ngày ký kết giấy đăng ký kết hôn, quyền lợi về hôn nhân được hợp pháp trên giấy tờ, vai vế thừa hưởng hợp pháp. Anh đọc một lượt quyền lợi của vợ chồng khi kết hôn mà chóng hết cả mặt, liền để giấy sang một bên rồi xoa nhẹ phần thái dương, chắc  do sáng ăn vội nên hơi ít đâm ra hơi say sẩm khi đối diện giấy tờ nhiều vầy. Trước giờ Wriothesley tuy ăn ở trong môi trường khó khăn nhưng vẫn cố đủ bữa và tập luyện thể chất nên dáng người thuộc dạng cao ráo, săn chắc, vì thế việc thiếu ăn vẫn gây mệt cho anh. Thấy anh vậy, ngài liền đưa cho ly nước, chỉ là nước khoáng, nhưng uống làm dịu đi cái mỏi trong người cũng đỡ. Vừa uống xong, Neuvillette không ngần ngại đưa cho anh cây viết và chỉ vào tờ đơn mới trên bàn.

- Ký vào đi, giấy kết hôn đấy.

Anh đảo mắt nhìn qua, đúng là giấy đăng ký chính thức thật. Có hai phần là vợ và chồng, là một chàng trai, anh nên ký vào bên nào, liền đá mắt qua ngài hỏi:

- Em ký vào phần vợ hay chồng.

- Vợ. Tất nhiên rồi.

Vợ ư? Sao tự nhiên anh thấy ngại quá vậy, rốt cuộc đường đường gì anh vẫn là nam nhân, lại đi làm vợ của đàn ông khác. Nói vậy chứ tay vẫn ký vào, nét chữ ngay ngắn, để lại minh chứng cho việc họ kết hôn chính thức rồi. Ngài cũng dịu dàng ký vào phần "Chồng" còn lại, kệ cho anh đang mang máng bất mãn vì không nghĩ mình đã chấp nhận một tên quý tộc như ngài, trói buộc trong căn biệt thự này. Sau đấy họ đứng dậy ra về.

Bỗng nhiên tiếng cửa phòng mở toạc ra, một tiếng rầm làm rung động căn phòng yên tĩnh, Wriothesley đang mệt cũng bất chợt giật mình, nhưng Neuvillette chỉ bình tĩnh nhìn theo hướng cửa. Một cô gái, nhìn qua tầm tuổi trưởng thành, bộ đồ yêu kiều thướt tha, là tiểu thư, chắc chắn là tiểu thư. Cô ta hậm hực lại gần hai người, mặc cho vệ sĩ của ả ngăn cản, và cả hai thì đang ngơ ngác.

Ả giơ tay lên rồi định đưa bàn tay xuống cái chát lên má anh, nhưng chẳng sao chưa kịp tát đã bị ngài ngăn cổ tay lại, lườm nguýt cô ả. Khi này Wriothesley chưa kịp hoàn hồn, sao cô ta vào làm loạn? Còn định nhào vô tát anh. Không làm được ả tức lắm, liền chửi thẳng vào với cái giọng chua ngoa:

- Ngài chấp nhận kết hôn với một thằng con trai chứ không phải tiểu thư như em sao. Sao ngài để nó ký vào giấy kết hôn của hai ta.

Anh nhìn cô ả tức tối vậy cũng không nhịn, xém bị đánh vô cớ mà, tính anh không phải người yếu đuối. Liền lên giọng thách thức, còn cầm phẩy phẩy tờ đơn có chữ ký cả hai với nụ cười đắc ý, thích thì cứ nhích thôi gái ạ.

- Đơn chính thức, là ngài ấy chọn tôi, không phải cô. Ngài đích thân chuẩn bị mọi thứ cho tôi, từ đầu cô không có cửa.

- Ngươi chỉ là đồ đến sau. Ngài ấy là của ta.

Ả nghiến răng và sắp đỏ bừng vì nóng.

- Vậy cô là gì của ngài ta?

- Là tiểu thư, người mà ngài rất quý.

- Tôi là vợ.

Wriothesley được dịp vênh mặt và ánh mắt đá đểu ả, thật ra cảm giác lạm dụng chức quyền này cũng ngầu đấy chứ. Thấy tình hình bất ổn, Neuvillette thở dài rồi đẩy hai người ra xa để không chạm mặt đến ganh ghét nữa. Ngài ta lườm ả, gằng giọng:

- Cô đến đây quấy làm gì.

- Ngài Neuvillette! Ngài là của em mà, ngài sẽ cưới một cô tiểu thư mỹ miều như em.

Ả giở lại cái dáng đỏng đảnh của một phụ nữ nhẹ nhàng, vẻ nài nỉ rất đáng thương. Nhưng ngài chỉ trưng cái mặt thanh lãnh nãy giờ:

- Cô vốn chẳng phải của tôi, hoang tưởng vừa thôi. Đừng nghĩ ba cô vì quan hệ tốt với tôi mà thích làm gì thì làm.

- Vậy sao ngài chọn tên đó chứ, giải thích rõ ràng đi.

- Không giải thích, giấy tờ ghi rõ rồi. Nếu cô muốn, tôi gửi thiệp mời cho.

Ả không nói gì, yểu xìu một cái, rồi đánh mắt liếc qua anh. Anh cũng trừng mắt nhìn ả, nhưng trò trẻ con này cũng nên kết thúc sớm thôi. Ả im lặng đi ra ngoài, bỏ mặc cho hai người bị làm phiền giờ ở lại với nhau. Bấy giờ ngài mới nhìn qua anh, ánh mắt thả lỏng hơn:

- Phiền em quá, cô ấy là tiểu thư của gia tộc quan hệ ngoại giao với ta. Cô ấy si mê ta, nhưng ta không, mong em đừng hiểu lầm.

- Không, không sao đâu.

Wriothesley quơ tay tỏ vẻ không gì, chẳng qua anh cũng dễ tức quá nên trả treo với ả tý thôi. Sau đấy ngài còn nói với anh một câu:

- Chúng ta kết hôn chính thức rồi. Em cũng đừng chấp đôi co như trẻ con làm gì.

Ngài ta vẫn trông hơi khó chịu lắm. Anh thở dài rồi đặt lại tờ đơn trên bàn đợi duyệt, mới ngày đầu mà gặp rắc rối rồi.

Vậy là anh cũng có đối thủ nặng ký đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip