😺 22 😺
Bạn nhỏ Jihoon nằm sóng soài trên giường, nghiên cứu tỉ mỉ tấm ảnh của Lisa.
Tuy cho rằng khả năng người này là mẹ ruột của mình rất thấp, nhưng khi thấy Yugyeom định ném bức ảnh vào thùng rác, Jihoon lại vội vàng giữ lại.
Nghe tiếng động cơ xe tới gần, cậu bé liền giấu tấm ảnh dưới gối rồi chạy xuống nhà.
Hôm nay, Jihoon tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, không những khoe với bố rằng mình đã chuẩn bị kỹ cho kỳ thi ngày mai, mà lúc ăn cơm, cậu bé còn ăn cả những món thường ngày không ăn.
Biểu hiện khác lạ của Jihoon không qua khỏi mắt Jungkook. Anh dám chắc con trai đang có việc muốn xin xỏ mình. Vì thế, ăn cơm xong, Jungkook chưa vội lên gác ngay mà ngồi ở phòng khách chờ cậu nhóc mở miệng.
Jihoon sà vào lòng bố, cười hì hì: "Bố!"
"Sao?"
Jihoon nuốt khan, mặc dù biết bố không thích nhắc đến chuyện của mẹ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi: "Mẹ con là người thế nào?"
Quả nhiên, sắc mặt Jungkook biến đổi. Anh nheo mắt lại nhìn Jihoon, không trả lời.
Cậu bé cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp.
"Con chưa từng thấy mẹ, muốn biết mẹ trông như thế nào."
Jungkook không đành lòng nhìn con trai như vậy, bèn xoa đầu cậu bé: "Con muốn biết cái gì?"
"Mẹ đẹp không?"
Đây là kiểu câu hỏi gì?
Jungkook nhíu mày: "Tàm tạm."
"Tính tình mẹ tốt không?"
"Bình thường."
...
Cuối cùng, nhóc Jihoon phát hiện, Jungkook trả lời cũng như không. Cậu bé vốn muốn dựa vào miêu tả của bố để so sánh với ngoại hình của cô Manoban kia, thế nhưng căn cứ vào những câu trả lời của bố, e rằng ai cũng có khả năng là mẹ cậu.
Thấy trên mặt con trai hiện rõ sự thất vọng, Jungkook bèn hỏi: "Chú Bảy lại đến chơi với con phải không?"
Jihoon lập tức lắc đầu: "Không. Chú Bảy nói dạo này rất bận nên không có thời gian đến chơi với con."
"Bố thấy chú Bảy của con vẫn thiếu việc để làm lắm!"
"..."
Hôm sau, Jihoon tự mình đến trường thi. Cậu bé tuyệt nhiên không có lấy một chút lo lắng, phần vì đã học bài kỹ, phần vì bố không đặt ra bất cứ yêu cầu gì.
Cảm giác duy nhất của cậu chính là hôm nay rất lạnh, mặc dù trước khi ra khỏi nhà, cậu bé đã được dì giúp việc lấy thêm áo khoác cho mặc.
Jungkook vốn định đưa Jihoon tới trường, nhưng gần đến giờ lại có việc gấp phải giải quyết. Thời gian này, Yoongi thường xuyên ở nhà chăm sóc vợ nên hầu như mọi việc lớn nhỏ đều đến tay anh.
Nhóc Jihoon nghe Yugyeom nói, phụ nữ khi mang thai luôn cần có chồng ở bên cạnh, cậu bé tự hỏi, lúc mẹ mang thai mình, bố có ở bên chăm sóc mẹ hay không?
Đề thi lần này không khó, Jihoon làm rất tốt. Cuối giờ, thầy giáo dặn dò vài câu rồi cho cả lớp nghỉ.
Bên cạnh trường tiểu học có một nhà trẻ, Jihoon vừa ra khỏi cổng trường liền trông thấy người quen.
Cậu bé dừng lại, cách đó không xa chính là cô Manoban trong bức ảnh mà Yugyeom đưa cho cậu. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc bích, dắt tay một đứa bé từ trong nhà trẻ đi ra, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Đứa trẻ kia hình như không vui, Lisa đang dỗ dành cô bé.
Chẳng hiểu sao, Jihoon lại có cảm giác mình bị bỏ rơi. Rõ ràng cả chú Bảy và chính cậu đều đã nhận định người phụ nữ kia không có khả năng là mẹ ruột của mình, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Dì ơi, mẹ con không tốt. Con không thèm chơi với mẹ nữa."
Giọng nói hờn giận của cô bé kia lọt vào tai Jihoon.
Dì?
Vậy nghĩa là họ không phải mẹ con?
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó yên tâm trở về nhà.
Lisa vẫn không ngừng dỗ dành Minnie. Gia đình này đúng là kỳ quặc, hết người lớn giận dỗi lại đến trẻ con làm mình làm mẩy, không ai chịu thua ai.
BamBam đi công tác, Minnie lại không chịu chơi với mẹ. Vì thế, Mina bèn gọi Lisa đến.
Lúc này, cô nàng đang đứng ở cách đó không xa, nhìn con gái mình làm nũng với Lisa, không nhịn được phải lên tiếng:
"Thôi thôi, dỗ cái gì mà dỗ! Mặc kệ nó đi, hiện giờ "bia đỡ đạn" của nó đang ở tít tận đâu rồi, để xem nó dám làm loạn đến mức nào! Á... còn dám khóc?".
Nghe vậy, Minnie quả nhiên im bặt. Cô bé quay đầu đi, không thèm nhìn Mina, chỉ phụng phịu nói: "Bố tốt hơn mẹ!"
"Đúng thế, vậy giờ cho con bay qua đó với bố, đừng có về nữa nhé!"
Minnie không trả lời. Cô bé biết mẹ nói được là làm được. Lần trước cô bé cũng nói câu này, sau đó liền bị mẹ đưa đến nhà bà nội, mấy ngày trời không thèm ngó ngàng gì tới. Thật đáng thương!
Lisa cũng hết cách với hai mẹ con họ. Cô day trán: "Dì đói rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé!"
...
Từ lúc về tới nhà, Jihoon cứ nghĩ mãi về cảnh tượng kia, đến nỗi không ngủ được. Cậu bé rất muốn có một người mẹ! Cậu hy vọng bố mẹ mình cũng giống như những cặp vợ chồng trên phim ảnh, vì hiểu lầm mà xa nhau, sau đó lại trở về bên nhau. Chỉ có điều, cậu bé lo lắng nghĩ rằng, có lẽ mẹ đã quên mất từng sinh ra mình.
Buồn bã ủ dột cả một ngày, hôm sau, Jihoon liền quyết định làm một việc cực kỳ quan trọng.
Đầu tiên, cậu bé gọi điện cho Yugyeom, hỏi rõ địa chỉ nơi ở của Lisa, rồi nhờ tài xế đưa mình tới đó.
Cậu bé cảm thấy chú Bảy nói rất đúng, không cần biết cô Manoban này có sinh ra mình hay không, nhưng biết đâu nay mai sẽ trở thành mẹ mình?
Từ hôm qua trông thấy Lisa ở trước cửa nhà trẻ, Jihoon càng nôn nóng muốn gặp lại cô.
Tới nơi, cậu bé xuống xe, không quên cúi đầu cảm ơn tài xế rồi mới chạy vào khu chung cư.
Jihoon vừa đi khỏi, tài xế lập tức gọi điện thông báo với Jungkook.
Lần đầu tiên tới nơi này nên Jihoon tìm hồi lâu vẫn không thấy tòa nhà số ba ở đâu. Cuối cùng, cậu bé phải hỏi người đi đường mới tìm thấy. Đứng trong thang máy, cậu rất hồi hộp, không biết cô Manoban có nhà không, không biết lát nữa mình phải nói gì...
Ra khỏi thang máy, Jihoon dễ dàng tìm được căn hộ mà Yugyeom nói. Cậu bé đứng bên ngoài, chần chừ mãi mới dám gõ cửa. Một lần, hai lần...
Lisa đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt truyền vào, cô cứ ngỡ là nhà bên cạnh. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ có người đến tìm mình vào giờ này.
Thế nhưng, tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên.
Đứng ngồi không yên, Lisa đành phải đi ra. Mở cửa, cô không khỏi kinh ngạc khi trông thấy một đứa trẻ đang mở to mắt nhìn mình. Chắc thằng bé giật mình vì hành động đột ngột của cô.
Lisa cảm thấy áy náy, biết vậy đã sớm ra mở cửa. Cô ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, tươi cười hỏi: "Cháu tìm ai?"
Jihoon rụt rè đáp: "Cháu tìm bố."
"Bố cháu không ở đây, có phải cháu nhầm nhà không?"
Cậu bé ra sức lắc đầu. Đôi mắt tròn xoe nhìn Lisa, vô cùng đáng yêu.
"Đáng yêu quá! Cháu mấy tuổi rồi?" Cô thuận miệng hỏi.
"Sáu tuổi."
Câu trả lời không đến từ cậu bé này, mà là từ miệng người đàn ông vừa ra khỏi thang máy.
Jihoon quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Jungkook: "Bố!"
Một tiếng "bố" của thằng bé khiến Lisa sững người, toàn thân cứng đờ đứng chết trân.
Nhưng Jungkook không liếc nhìn cô lấy một cái, mà lập tức bế con trai rời đi.
Vào thang máy, Jihoon sợ hãi nhìn sắc mặt giận dữ của bố. Bố không vui, chắc chắn là thế.
Mãi đến khi xuống tầng trệt, cậu bé mới dám thắc mắc: "Bố, vì sao nói dối? Con bảy tuổi cơ mà."
Hai bố con Jungkook đã bỏ đi từ lâu, Lisa vẫn ở trong trạng thái ngây dại. Cô hoàn toàn không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Một đứa trẻ thình lình xuất hiện trước cửa nhà cô, nói với cô rằng nó đang tìm bố. Mà bố của nó, không ai khác lại là Jungkook.
Tiếng "bố" của thằng bé chẳng khác nào chất xúc tác làm nổ tung quả bom trong ngực Lisa. Những mảnh vụn tỏa nhiệt văng ra khiến toàn thân cô như bị thiêu đốt.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình nóng hừng hực, ngoại trừ duy nhất trái tim vẫn đang đóng băng. Nóng lạnh giao nhau, cơ hồ cô có thể ngất đi ngay tức khắc.
Nếu ai đó trông thấy Lisa lúc này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Sắc mặt cô tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy. Rốt cuộc, cô cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi sụp xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip